Niệm Ninh khoát tay, nở một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Không cần đâu. Tôi không sao. Tôi ổn”
Nhạc Cận Ninh đang định thuyết phục Niệm Ninh đi bác sĩ. Đột nhiên một đối tác kinh doanh đến chào hỏi: “Ông Nhạc’.
“Ông Lục.”
Nhạc Cận Ninh lạnh lùng gật đầu.
Sau khi Niệm Ninh cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô đang định mở miệng gọi Nhạc Cận Ninh thì thấy anh đang nói chuyện với ai đó bên cạnh cô. Cô nhanh chóng giữ những từ trong miệng và âm thầm di chuyển sang một bên nhường chỗ cho họ. : Niệm Ninh xoa bụng, mà cô vẫn cảm thấy rất đói, nhưng cô không dám ăn thêm bánh nữa, vì sợ rằng cô sẽ lại bị nôn như lúc nấy.
Niệm Ninh nhìn món hải sản yêu thích của mình cách đó không xa, đôi mắt khẽ sáng lên, cô nhấc chân bước tới đó nhanh nhất có thể Nhưng mùi hải sản lại khiến cô phải lập tức có phản ứng. Nó khiến cô cảm thấy khó chịu và cảm giác buồn nôn lại ập đến.Niệm Ninh giữ chặt miệng cho đến khi cô không thể ngửi thấy mùi khiến cô phát ói.
Có chuyện gì với cô vậy?
Bánh làm cô buồn nôn, có lẽ do nó không hợp, nhưng …Hải sản là món cô yêu thích, sao cô lại có thể cảm thấy khó chịu? Có thể hôm nay dạ dày của cô không được tốt?
Nhưng mà, hôm nay cô đâu ăn gì bậy bạ Niệm Ninh thực sự bối rối, ngay lúc đó…
“Niệm Ninh.”
Một giọng nói đột ngột làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Niệm Ninh ngước mắt lên và thấy Niệm Tâm Như đang đi về phía cô. Cô lập tức cau mày, không che giấu sự ghê †ởm của mình: “Có chuyện gì vậy?”
Cô và Niệm Tâm Như đã như nước với lửa nên không cần phải khách sáo Niệm Tâm Như mím môi ghen tị nhìn trang phục và trang sức Niệm Ninh đang mặc trên người Đây là phiên bản thời trang giới hạn mới nhất của năm nay. Chúng đặc biệt không bao giờ có sẵn để mua. Niệm Tâm Như đã rất thích và muốn có nó.
Niệm Ninh, nếu cô không dựa vào Nhạc Cận Ninh thì làm thế nào cô có thể có cơ hội mặc những thứ này?
Đáng lẽ nó phải thuộc về tôi, Niệm Tâm Như này Niệm Ninh thấy cô im lặng quay đi.
Niệm Tâm Như nhanh chóng hét lên với cô: “Niệm Ninh, tôi muốn thỏa thuận với cô”
Thỏa thuận?
Niệm Ninh dừng lại nhìn Niệm Tâm Như, với chút nghi ngờ trong mắt, cô khẽ hỏi, “Ồh? Tôi có thể làm gì với cô?”
Vẻ ngoài điềm tĩnh của Niệm Ninh rơi vào mắt Niệm Tâm Như, nó làm cho Niệm Tâm Như thêm ngứa mắt. Niệm Tâm Như vô thức năm chặt tay, kìm nén sự phân nộ và ghen tuông trong lòng, chậm rãi nói: “Nếu cô đưa Nhạc Cận Ninh cho tôi. Tôi sẽ trả lại Trân Mãn cho cô, thế nào?”
Nghe những lời đó, Niệm Ninh mở to mắt ngạc nhiên và nhìn cô ta bằng ánh mắt như cô ta bị thần kinh. Niệm Tâm Như nghĩ trong lòng rằng Niệm Ninh vẫn còn thích Trần Mẫn. Làm sao có thể nói buông tay là buông tay được sau khi đã trãi qua những năm tháng mặn nồng? Nghĩ đến đây, thái độ của Niệm Tâm Như trở nên kiêu ngạo: “Dù sao đi nữa, cô cũng không thích Nhạc Cận Ninh. Trước khi cô tổ chức đám cưới, cô đưa anh ấy cho tôi, và tôi sẽ trao lại Trần Mẫn cho cô. ” ; Nghe lời đó, Niệm Ninh cười ra nước mắt, trực tiếp chế giêu: “Hôm nay cô đi ra ngoài mà quên uống thuốc sao?”