Thế nhưng một người từ trước đến nay luôn giỏi ăn nói như anh, hôm nay lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cho đến khi nghe được mấy chữ “chuyện rất quan trọng” này, Niệm Ninh mới quay đầu, mắt nhìn thẳng vào Nhạc Cận Ninh.
Nhưng trong đôi mắt vốn dĩ trong veo giờ lại tràn đầy sự tự giễu.
Lông mày Nhạc Cận Ninh cau lại, không rõ vì sao Niệm Ninh lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Chuyện rất quan trọng? Thật ra em rất muốn hỏi một câu, quan trọng như thế nào? Còn quan trọng hơn so với em sao?” Niệm Ninh lạnh lùng hỏi.
Trong lòng cô vẫn luôn kìm nén một cơn tức giận, cơn tức giận này tra tấn cô sống dở chết dở khiến cô sắp bị tức chết rồi.
Nhạc Cận Ninh không nói gì, mà là trầm mặc.
“Anh đang thừa nhận sao?” Khóe môi Niệm Ninh nở một nụ cười đắng chát hỏi: “Thật ra anh không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm em nữa, bởi vì em đã tận mắt nhìn thấy rồi.”
Một câu nói không mặn không nhạt nhưng lại khiến lòng Nhạc Cận Ninh nổi sóng lớn.
Anh nhíu mày hỏi: “Cái gì là… em tận mắt nhìn thấy rồi?”
Niệm Ninh không muốn giấu giếm cái gì, nói thẳng chuyện hôm nay cô đã nhìn thấy ở tầng mười tám cho Nhạc Cận Ninh biết.
Cô tự giêu nói: “Hôm nay sau khi anh đi, bà nội đã tức giận đến ngất di.
Ngẫm lại thật đúng thật là tạo hóa trêu ngươi, người đàn ông vốn dĩ hôm nay nên ở trên lễ đường cử hành nghi thức kết hôn với em, vậy mà em lại nhìn thấy bóng dáng anh ở viện điều dưỡng”
Ngay khi giọng điệu Niệm Ninh cứng rắn nói xong thì trong lòng Nhạc Cận Ninh xuất hiện một loại cảm giác Xấu.
Anh cau mày nói: “Viện điều dưỡng?”
Trong đám cưới anh nhận được điện thoại của bác sĩ ở bệnh viện gọi đến, anh liền lái xe một mạch đi tới viện điều dưỡng, cả ngày đều không ra khỏi phòng bệnh kia.
Thế nhưng bà nội lại hôn mê, bị Niệm Ninh bắt gặp anh ở viện điều dưỡng…
Trong lúc nhất thời Nhạc Cận Ninh không biết phải giải thích như thế nào, hoặc là nói muốn khai báo thế nào với Niệm Ninh.
Niệm Ninh trào phúng nói: “Có phải rất bất ngờ không? Thật ra em cũng rất bất ngờ. Nếu không phải bà nội bị ngất thì sao có khả năng em nhìn thấy anh cũng đang ở viện điều dưỡng, lại còn đến phòng bệnh VỊP luôn có người trông coi ở tầng mười tám chứ?”
Phòng bệnh VỊP ở tầng mười tám, nói đến đây thì Nhạc Cận Ninh liền biết, Niệm Ninh đã biết hết mọi chuyện.
“Em… biết hết rồi?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn hỏi.
Anh vân luôn không nói với Niệm Ninh về sự tồn tại của Tô Mạt, anh không muốn nói và cũng không có ý định nói.
Thật ra ngay từ đầu sở dĩ anh tìm tới nhà họ Niệm bày tỏ muốn kết hôn với Niệm Ninh cũng là bởi vì anh thấy ảnh của Niệm Ninh, cảm thấy cô và Tô Mạt rất giống nhau.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của anh thì anh chỉ chuẩn bị nhận giấy đăng kí kết hôn, hoàn toàn không nghĩ tới việc muốn tổ chức đám cưới với cô, bởi vì lúc đầu trong mắt anh Niệm Ninh chỉ là một người thế thân của Tô Mạt mà thôi.
Thế nhưng đến cuối cùng, anh cũng không rõ đến tột cùng thì trong lòng mình nghĩ gì, anh lại muốn cho Niệm Ninh một đám cưới mà cô muốn.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ và ngạc nhiên của cô không hiểu sao anh cũng sẽ thấy vui vẻ.