Thế nhưng chuyện anh đào hôn đã trở thành sự thật.
Tiếp tục truy cứu vấn đề này hình như cũng chả có ý nghĩa gì.
Tần Tuyết Tùng nói: “Cô cũng không cần bi quan như vậy, lúc ấy Nhạc Cận Ninh không trả lời vấn đề của tôi, tôi thấy cậu ấy không nói lời nào thì sau đó cũng đổi chủ đề luôn.”
Niệm Ninh bỗng nhiên cười khổ một tiếng, không trả lời là bởi vì không có đáp án sao?
Cho nên, anh đang né tránh vấn đề này sao?
Cô không biết Nhạc Cận Ninh nghĩ như thế nào, nhưng Nhạc Cận Ninh né tránh cũng coi như một loại ngầm thừa nhận, không phải sao?
Với lại hành động hôm nay của anh không phải là sự chứng minh tốt nhất sao?
Thế nhưng…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Tôi muốn chính miệng hỏi anh ấy một chút.” Niệm Ninh đứng tại chỗ hồi lâu sau rồi nói.
Từng li từng tí giữa cô và Nhạc Cận Ninh trong khoảng thời gian này đều rõ mồn một trước mắt cô.
Cái gì cũng có thể giả vờ được, nhưng tình cảm thì không thể giả vờ.
Trong lòng Nhạc Cận Ninh chắc chắn có vị trí của cô.
“Không sao, đúng là cô nên hỏi một chút, dù sao trong chuyện tình cảm thì nói ra vẫn tốt hơn.” Tân Tuyết Tùng không nói quá nhiều, bởi vì nếu nói nhiều thì ngược lại có thể sẽ phản tác dụng.
Niệm Ninh khẽ gật đầu, quay người nhìn Tần Tuyết Tùng và hỏi: “Có một chuyện có thể làm phiên anh được không?”
Tần Tuyết Tùng nói: “Cô có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể giúp cô thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Niệm Ninh miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười và nói: “Thật ra cũng không có gì, chính là hi vọng anh đừng nói cho Nhạc Cận Ninh biết hôm nay tôi tới đây là được rồi.”
Tần Tuyết Tùng khẽ gật đầu: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết, coi như hôm nay chưa ai tới đây Gái”
Sau khi Niệm Ninh cảm ơn một lần nữa thì chuẩn bị đi về.
Cô vừa mới xuống lầu thì dì Lục đã xin phép nghỉ lại gọi điện thoại đến: “Cô Niệm, cô vân ở viện điêu dưỡng chứ?”
“Tôi vân ở đây, sao vậy?” Niệm Ninh lại thót tim, bởi vì chuyện ngày hôm nay nên bà nội đã đột nhiên ngất đi, tuy rằng bác sĩ kiểm tra nói không có vấn đề gì.
Nhưng cô vấn hơi lo lắng.
Dì Lục mở miệng nói: “Bà cụ tỉnh rồi và nói là muốn gặp cô.”
Niệm Ninh nghe thấy bà nội tỉnh thì vội vàng đi lên lầu, chờ đến khi cô đi vào trong phòng thì bà nội đã tỉnh, đang ngồi trên giường bệnh, chỉ là khuôn mặt già nua kia có mấy phần lo lắng.
Bà nội thấy cô đi vào thì lập tức lo lắng nói: “Niệm Ninh nhỏ bé, con tới vừa đúng lúc, hôm nay…”
“Bà nội, cháu biết bà muốn hỏi cái gì, nhưng mà bà yên tâm đi, nào, nằm xuống trước đã, bác sĩ nói gần đây bà nhất định phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được.” Giọng điệu bà nội cứng rắn nói được một nửa thì bị Niệm Ninh cắt lời.
Bà nội nhìn dáng vẻ của Niệm Ninh, cũng chỉ đành nghe lời cô nằm xuống trước.
Niệm Ninh chỉnh lại góc giường cho bà nội rồi nói: “Có phải bà muốn hỏi chuyện đám cưới không?”