Nhạc Cận Ninh đã biết ông Nhạc tới gọi anh đi tiếp khách, anh không muốn đi, nên nói: ‘Không phải ở tiền sảnh đã có ba rồi sao? Con nghỉ ngơi một lát, cũng không phải chuyện lớn gì.”
Niệm Ninh nghe ngài Nhạc nói như vậy, cô cảm thấy cũng đúng, có cô dâu và chú rể nào lại trốn cùng một chỗ, không đi ra tiếp khách. Vì vậy cô cũng khuyên nhủ: “Anh đi ra tiền sảnh đi, dù sao cũng có nhiều khách như vậy, để một mình ba tiếp cũng không tốt lắm.”
“Con nhìn Niệm Ninh hiểu chuyện chưa kìa.” Sau khi ông Nhạc nghe Niệm Ninh nói, vô cùng hài lòng gật đầu.
Nhạc Cận Ninh nghe được câu nói của Niệm Ninh, lập tức có cảm giác bị bán đứng.
“Đưa thức ăn cho em, mà em lại đuổi anh đi.” Anh đưa tay nhéo mũi Niệm Ninh, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng ông Nhạc đến tiền sảnh đón khách.
Nhạc Cận Ninh đi theo ông Nhạc rời khỏi phòng nghỉ, lập tức trong phòng nghỉ chỉ có một mình Niệm Ninh.
Niệm Ninh cảm thấy hơi nhàm chán, nên đứng lên, đi đến tấm gương †o trước mặt, nhìn chiếc váy cưới trắng toát của mình. Nhớ đến dáng vẻ lúc nấy của Nhạc Cận Ninh, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác hạnh phúc thăng hoa.
Qua ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ biết, cô là bà Nhạc.
Niệm Ninh đang mê mẩn, đúng lúc này…
“Cộc cộc cộc!” Tiếng đập cửa vang lên lần nữa.
Niệm Ninh không khỏi cảm thấy kì lạ, cô đi ra mở cửa mới phát hiện ra người tới hóa ra lại là bà nội.
“Bà nội? Sao bà lại tới đây?” Cô có chút bất ngờ hỏi.
Bà nội nắm lấy tay Niệm Ninh ân cần nói: “Khi vừa tới đây, bà gặp được Nhạc Cận Ninh, nó nói là sợ cháu ở trong phòng nghỉ ngơi một mình sẽ cảm thấy buồn chán, vì vậy kêu người ta tới đưa bà qua đây đấy.”
Nghe lời bà nội nói, Niệm Ninh đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, Nhạc Cận Ninh quả thực đối xử với cô vô cùng vô cùng tốt, vừa nghĩ tới anh, cả người đều cảm thấy hết sức dịu dàng, hạnh phúc.
Niệm Ninh đưa bà nội tới bên cạnh ngồi xuống, không bao lâu sau lại có người nữa tới, nó, “Cô dâu chuẩn bị một chút, hôn lễ sắp bắt đầu.”
Đám cưới bình thường thường được tổ chức với người cha nắm tay con gái mình đi trên sân khấu trao tận tay cho chú rể, nhưng ngay từ đầu Niệm Ninh đã nói với Nhạc Cận Ninh, cô muốn để bà nội dẫn cô lên sân khấu.
Nhạc Cận Ninh tất nhiên đồng ý, nhà họ Niệm đương nhiên không có ý kiến phản đối nào.
Đám cưới bắt đầu, mọi thứ diễn ra theo quy trình bình thường.
Niệm Ninh mặc trên người bộ váy cưới trắng tỉnh khiết, đi cùng với bà nội từng bước từng bước đi đến bên cạnh chú rể Nhạc Cận Ninh.
Bà nội cầm tay Niệm Ninh trao cho Nhạc Cận Ninh, bà nắm chặt tay hai người, nghẹn ngào nói: “Cận Ninh, cháu nhất định phải đối xử thật tốt với Niệm Ninh nhà bà, nó là một cô gái tốt, cháu ngàn vạn lần không được phụ lòng con bé, hai đứa phải sống thật tốt, biết chưa?”
Câu này bà nội đã nói với Niệm Ninh rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên bà nói câu này với Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh kiên định gật đầu: “Bà nội, bà yên tâm đi.”
Nghe thấy lời đảm bảo của anh, bà nội mới hoàn toàn cầm tay Niệm Ninh trao trọn vẹn vào lòng bàn tay to lớn của Nhạc Cận Ninh, sau đó chầm chậm đi xuống.
Hai người cùng nhau đi tới trước mặt cha xứ.
Cha xứ nhìn hai người mới cưới và chậm rãi nói: “Cô dâu, cô có bằng lòng gả cho chú rể của mình không? Dù nghèo đói hay giàu sang, dù mạnh khỏe hay bệnh tật, cũng không bao giờ bỏ đi.”