Nhìn vẻ đẹp thanh tú của cô, trong lòng Niệm Tâm Như càng bực bội, lời nói ra cũng mang đầy sự ghen tức: “Không ngờ răng cô cũng thích bánh ngọt ở hàng này, khẩu vị của cô đạt cùng tới mức độ cao như tôi, đúng là tôi không biết nên vui hay tức giận đây.”
Ý tứ mỉa mai trong câu nói của cô Vô cùng rõ ràng.
Niệm Ninh không muốn đôi co với cô ta, đặc biệt là trước mặt nhiều người, quay người chuẩn bị bỏ đi.
Lúc này Niệm Tâm Như lại to mồm nói: “Đừng có đắc ý quá sớm, hươu chết trong tay ai còn chưa biết đâu, tôi tin rằng, không lâu nữa, tôi sẽ có thể tặng cô một món quà lớn, đảm bảo cô sẽ thích.”
Lời nói của Niệm Tâm Như khiến cho Niệm Ninh ngây người, nghĩ lại, có lẽ lại là kịch bản ác ý gì đấy tự cô ta làm nên.
Cô quay người lịch sự cười, nói: “Màn kịch này của cô, từ đầu đều làm tôi phải dở khóc dở cười, có điều lần này, nghe cô nói như vậy, đúng là tôi lại có chút mong chờ.”
Ở bên Nhạc Cận Ninh lâu rồi, lời nói không tha cho người khác, cũng đã học theo anh được từng tí một.
Sau khi nói xong, Niệm Ninh không đợi Niệm Tâm Như mở miệng nói thêm gì nữa, quay người bỏ đi trước một bước.
Đi thẳng lên xe, rồi tới tầng dưới của công ty Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh vốn dĩ đang ở văn phòng nghĩ xem trưa nay ăn gì, thì nghe thấy Tiền Thụy nói Niệm Ninh tới.
“Sao hôm nay em lại tới đây?” Nhạc Cận Ninh đang chuẩn bị ra ngoài đón cô, Niệm Ninh đã tự đi vào rồi.
“Còn không phải một mình ở nhà chán quá sao, vì vậy tới đây đưa cơm trưa cho anh, ăn ở bên ngoài nhiều, cẩn thận không sạch sẽ, em đã nghe tin tức nói rồi, có những nhà hàng lớn còn không sạch bằng những quán ven đường đâu.” Niệm Ninh vừa nói vừa lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra.
Khắp văn phòng bỗng chốc ngập tràn mùi thức ăn, bụng Nhạc Cận Ninh đúng lúc réo lên, anh khéo miệng nói: “Em tới thật là đúng lúc.”
“Được rồi, đói rồi thì mau ăn đi.” Niệm Ninh lập tức giục anh.
Trước khi tới Niệm Ninh cũng chưa ăn, hai người anh một miếng em một miếng cùng nhau ăn.
Không biết tại sao, Niệm Ninh bỗng dưng lại nhớ tới vừa gặp Niệm Tâm Như ở cửa hàng bánh, cái cô nói là món quà to, không biết lại định tính toán điều gì nữa.
Có điều nghĩ kỹ lại, hình như cũng không có gì đáng lo lắm, có chuyện gì thì nghĩ cách đối phó là được.
Hai người ở trong văn phòng vừa ăn vừa nói chuyện, lúc đang ăn dở, Niệm Ninh bỗng dừng lại, nói: “Nhạc Cận Ninh, em có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút.”
Nhạc Cận Ninh gật đầu: “Có chuyện gì em cứ nói đi.”
Niệm Ninh nghĩ một lúc, nói: “Thật ra cũng không có gì, khoảng thời gian này trường học đang thi cử, vì vậy em muốn hỏi anh em có thể tham gia thi không”
Trước kia bởi vì cô mang thai, phải ra nước ngoài và bận việc hôn lễ, chuyện ở trường, không thể quản được hết, vì vậy Nhạc Cận Ninh đã xin nghỉ cho cô.
Mấy ngày trước lúc cô đang nghịch điện thoại, đột nhiên chú ý tới không lâu nữa là đến kì thi giữa kỳ của trường rồi.
Cô đã nghỉ một thời gian rồi, nhưng không thể không thi cử gì, nếu như không thị, thì không thể lấy được học bổng rồi.