Niệm Ninh thấy cha Nhạc đi ra, nên cô bước đến bên cạnh ông cung kính gọi một tiếng: “Cha.”
“Niệm Ninh, các con tới đúng lúc lắm, lúc sáng cha có bảo quản gia đi mua mấy thứ mà các con thích ăn, chúng ta vào nhà trước đã, tối nay cha sẽ cho con nếm thử tay nghề đầu bếp của cha, đảm bảo hơn cái tên nhóc con kia nhiều.” cha Nhạc nhiệt tình nói.
Thấy thái độ nhiệt tình của cha Nhạc khiến Niệm Ninh vừa vui vừa lo sợ.
Nhưng mà, rất nhanh cô đã nói: ‘Dạ được, ảnh cưới của tụi con còn ở trên xe, con đi lấy cho cha đã.”
Niệm Ninh vừa mới xoay người.
chuẩn bị đi tới bên xe lấy ảnh cưới thì bị cha Nhạc gọi lại: ‘Không cần, Cận Ninh nó có tay để nó đi lấy đi, con đứng bên ngoài lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, vào nghỉ ngơi trước đi.”
Niệm Ninh có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Nhạc Cận Ninh, thấy anh cũng gật đầu nên cô đành phải theo cha Nhạc vào biệt thự.
Bước vào phòng khách, cha Nhạc lập tức căn dặn: “Quản gia, ông sai người chuẩn bị nước ép trái cây đi.”
Câu nói kia của cha Nhạc khiến cho Niệm Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ, cô thích uống nước ép trái cây, làm sao cha Nhạc lại biết được?
“Vâng, ông chủ.” Quản gia lui xuống dặn dò.
Nhạc Cận Ninh cũng vào trong phòng khách, đưa album ảnh cưới cho Cha Nhạc: “Cha, đây là bản sao ảnh cưới mà con sai người chuẩn bị cho cha.”
Cha Nhạc tươi cười nhận lấy Album ảnh, lật xem từng tấm ảnh, từ đầu đến cuối không ngớt lời khen ngợi hai người rất xứng đôi.
Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh ngồi kế bên, cùng với cha Nhạc xem ảnh cưới, hình ảnh một nhà hòa thuận này khiến người khác phải ganh tị.
Qua một lúc, mấy người họ cũng đã xem xong ảnh cưới.
Cha Nhạc đóng cuốn album ảnh cưới lại, đặt lên bàn trà, nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay đầu nhìn Niệm Ninh nói: ‘Các con hôm nay tới đúng lúc lắm, cha có món đồ này muốn tặng cho Niệm Ninh.”
Có đồ cho cô?
Niệm Ninh nhìn thoáng qua Nhạc Cận Ninh, muốn hỏi anh xem có biết ý của cha Nhạc là thế nào không?
Nhưng mà, khi ánh mắt mờ mịt của hai người họ chạm nhau, không cần hỏi cũng biết được, Nhạc Cận Ninh giống cô, cũng không hiểu ý tứ của cha Nhạc là gì.
Cha Nhạc nhìn quản gia, quản gia liền mang đồ mà ông chủ đã chuẩn bị trước đó cầm tới.
Cha Nhạc nhận đồ trong tay quản gia, sau đó đưa cho Niệm Ninh: “Niệm Ninh, đây coi như là quà cha tặng trong hôn lễ của hai con.”
“Quà cưới?” Nhìn túi giấy trước mặt, Niệm Ninh cũng không biết bên trong là cái gì.
“Đúng vậy, đây là thư chuyển nhượng cổ phần, trong đó là 3% cổ phân ban đầu của tập đoàn Nhạc thị, coi như quà cưới của cha, cha cũng không có gì để tặng cho cho con ngoài thứ này hết.” cha Nhạc không nóng không lạnh nói.
Ban phần trăm cổ phần trong tập đoàn Nhạc thị?
Niệm Ninh mở văn kiện ra, nhìn thấy giấy trắng mực đen được viết trên hợp đồng, quả thật là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Cô lập tức nói: ‘Không được đâu cha, quà này quá quý giá rồi, con không thể nhận được.”