Cô đi xuống lầu, thấy chú Vương đang sai khiến người giúp việc dọn cơm trưa, ánh mắt cô sáng lên.
Cô nhanh chóng đi về phía chú Vương.
Chú Vương nhìn thấy Niệm Ninh, lập tức nói: ‘Mợ, cơm trưa của mợ đã chuẩn bị xong.”
Niệm Ninh khế gật đầu, sau đó lại hỏi chuyện khác: “Chú Vương, tôi nhớ lúc sáng chú nói chú đã ở cạnh Nhạc Cận Ninh từ lâu, chuyện của anh ấy chú biết rõ chứ?”
Chú Vương cười cười: “Thật ra cũng không biết hết, chỉ biết nhiều hơn người khác mà thôi.”
Niệm Ninh suy nghĩ, khế gật đầu, xem ra cách này có thể được, sau đó cô lại hỏi: ‘Chú Vương này, chú có biết trước kia Nhạc Cận Ninh có bị tai nạn xe cộ không?”
Niệm Ninh không nói hồi ba năm trước, ngộ nhỡ chú Vương suy nghĩ nhiều, đến lúc đó dù cô có miệng cũng không nói rõ được.
Dù sao nhân vật như Nhạc Cận Ninh này, thân thế và thân phận tương đối đặc biệt, chắc chắn không thiếu kẻ thù gì đó.
Nghe Niệm Ninh nói như thế, chú Vương thật sự nhớ ra. Vào ba năm trước, quả thật Nhạc Cận Ninh bị tai nạn xe cộ một lần, nhưng mà…
“Không có.” Chú Vương không nói chuyện Nhạc Cận Ninh bị tai nạn ô tô vào ba năm trước cho Niệm Ninh biết.
Bởi vì lúc đó ngài Nhạc cảm thấy †ai nạn xe cộ năm đó của Nhạc Cận Ninh không phải là tai nạn bất ngờ. Tài xế lái xe của Nhạc Cận Ninh, đã có kinh nghiệm mấy chục năm, đồng thời trước giờ chưa gây tai nạn hay có biên bản phạt nào, cũng rất quen thuộc tính năng của các dòng xe.
Càng không cần nói đến kỹ năng lái xe, tai nạn năm đó nghiêm trọng như vậy, ngoại trừ có người làm thì ông không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Nhưng mà đáng tiếc, nhiều năm trôi qua, vân không thể điều tra ra chân ˆ tướng.
Vì để che giấu tai mắt người ta, cuối cùng ông cụ Mộ quyết định tuyên bố với người ngoài, lúc Nhạc Cận Ninh đang dưỡng thương, là đang đi nước ngoài khảo sát hạng mục.
Cho nên chuyện này cứ trôi qua như Vậy.
Nhớ lại vấn đề Niệm Ninh vừa mới hỏi, chú Vương nghi ngờ mà hỏi: “Mợ, mợ nghĩ gì mà nhắc đến chuyện này?”
Niệm Ninh tùy tiện tìm một cái cớ: “Việc này… Không có gì, chỉ là mấy hôm nay thấy bài báo về xe hàng, nhớ đến dường như trên người Nhạc Cận Ninh có vết sẹo mờ, nên tôi vô thức nghĩ có phải do tai nạn ô tô tạo thành không.”
Trên cánh tay Nhạc Cận Ninh, còn có bên hông, có một ít vết sẹo nhỏ.
Nhưng mà trong lòng cô biết rõ, những vết sẹo kia không phải do tai nạn ba năm trước tạo thành.
Bởi vì những vết sẹo kia, có vẻ rất lâu rồi.
Chú Vương cười cười, giải thích nói: “Thì ra là như thế. Mợ nói mấy vết sẹo kia à, đó là khi còn nhỏ cậu chủ nghịch ngợm, không cẩn thận bị ngã. Khi còn nhỏ sức khỏe cậu chủ không tốt, vết thương lành chậm hơn so với đứa trẻ bình thường. Cho nên tới bây giờ, vẫn có thể thấy được vết sẹo cũ.”
Niệm Ninh như đang suy nghĩ gì đó mà khế gật đầu, sau đó ngồi vào bàn ăn chuẩn bị ăn cơm trưa.
Ba năm trước đây, Nhạc Cận Ninh chưa từng gặp phải tai nạn ô tô, cho nên chắc là người cô cứu không phải là Nhạc Cận Ninh.