Thiệp mời?
Niệm Ninh kinh ngạc nhìn mà nói với Nhạc Cận Ninh: ‘Nhưng không phải chúng ta đã nói qua, đi du lịch kết hôn, tổ chức hôn lễ không mời mọi người sao?”
Nhạc Cận Ninh vừa cười vừa bỏ tôm đã lột vỏ vào chén của Niệm Ánh _.
Tuyết, nói: ‘Ba cảm thấy đã lâu rồi nhà họ Nhạc chưa có làm việc vui, mãi mới chờ đến lúc anh kết hôn, không thể qua loa được, nên nhất định phải cử hành hôn lễ. Vả lại, lễ cưới rất quan trọng đối với phụ nữ, anh không nỡ để em tủi thân, để em không có một hôn lễ đàng hoàng.”
Niệm Ninh nghe vậy, trong lòng ấm áp, cô nói: “Nhưng lúc trước ở nước ngoài, không phải anh đã đồng ý đi du lịch kết hôn sao?”
“Lần trước thấy em nói du lịch kết hôn thì vui vẻ như thế, anh cũng không dám phản đối. Du lịch kết hôn có thể được, nhưng hôn lễ cũng không thể thiếu.” Nhạc Cận Ninh nói: ‘Anh muốn cho mọi người biết, Niệm Ninh em là người phụ nữ của Nhạc Cận Ninh anh, để tránh cho đàn ông không có mắt nhìn mà dám nhớ thương em.”
Nghe câu nói này, Niệm Ninh im lặng.
Người đàn ông hẹp hòi này, không phải còn nhớ đến chuyện Trần Mẫn trước kia chứ?
Nhưng mà có thể được nhiều người làm chứng, gả cho người đàn ông mình yêu, đối với phụ nữ mà nói là một sự hấp dẫn cực lớn, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.
Mà ngài Nhạc đã lên tiếng, dù không muốn làm cũng không được.
“Được, mọi thứ đều nghe theo anh.”
Niệm Ninh đồng ý.
“Bởi vì ba muốn chúng ta cử hành hôn lễ sớm, cho nên anh sẽ kết thúc chuyến du lịch của chúng ta sớm.”
Nhạc Cận Ninh cưng chiều sờ đầu Niệm | Niệm Ninh, nói: “Đợi đến sau khi kết thúc hôn lễ, chúng ta sẽ đi tuần trăng mật.
Lần này nơi nào chưa đi sẽ đi hết.”
“Được…” Niệm Ninh khẽ gật đầu.
Thì ra lúc ở nước ngoài, Nhạc Cận Ninh có còn có việc chờ bọn họ làm, chính là cử hành hôn lễ.
Việc này thật sự là việc lớn.
Kiểu dáng thiệp mời, lúc trước khi ở nước ngoài chụp ảnh cô dâu, Nhạc Cận Ninh đã âm thầm chọn xong rồi.
Anh nói với Niệm Ninh: “Sau khi ăn cơm xong thì chúng ta bắt đầu viết thiệp mời.”
Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Cận Ninh lấy danh sách khách mời đã chuẩn bị xong ra, cô viết một phần anh viết một phần.
Nhưng mà, Niệm Ninh nhìn xem những cái tên trên danh sách này, lại cảm thấy thú vị.
“Em cười cái gì?” Nhạc Cận Ninh hơi khó hiểu.
Anh đưa tay nhìn danh sách trong tay Niệm Ninh kia, cũng không có sai sót gì.
“Chẳng qua là em cảm thấy buồn cười, anh nhìn cái này xem. Tập đoàn Thánh Đế nổi tiếng lấy lừng như thế, mà tổng giám đốc lại có tên là Vương Phú Quý.” Cái tên bình thường thể hiện mong ước này, rất lâu rồi Niệm Ninh chưa từng nhìn thấy.