“Nhưng cái gì” Niệm Ninh nghỉ ngờ “Nhưng, anh vấn phải dạy dỗ tốt em một lát.“ Nhạc Cận Ninh hung hăng bá đạo.
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh cảm thấy : “Anh chỉ toàn hung dữ với eml”
Hơn nữa, lại vì một người không quan trọng như Trần Mãn.
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, Niệm Ninh đẩy Nhạc Cận Ninh ra, quay đầu trở về phòng ngủ, trực tiếp khóa trái cửa lại, mặt đầy vẻ không vui.
Cho đến khi tiếng đóng cửa phòng ngủ vang lên, Nhạc Cận Ninh mới phản ứng được.
Thật ra, khi Niệm Ninh gặp mặt Trần Mẫn, thái độ của cô khiến anh rất hài lòng. Sau đó, anh đối với cô thực sự hơi quá dữ dội, cho nên đã chọc giận cô vợ nhỏ.
Nghĩ tới đây, Nhạc Cận Ninh có chút hối hận, vừa rồi anh cư xử hơi quá đáng.
Anh muốn xin lỗi, muốn dỗ dành cô vợ nhỏ, nhưng…
Anh cũng không lập tức đi đến phòng ngủ tìm Niệm Ninh, mà đi đến phòng bếp trước, đem thức ăn lúc nấy chưa nấu xong hoàn thành, sau đó bưng từng đĩa thức ăn đến trên bàn ăn, lúc này mới xoay người đi đến cửa phòng ngủ.
Nhạc Cận Ninh đưa tay gõ cửa một cái, nói: “Tức giận thì tức giận, nhưng cơm thì vẫn phải ăn.”
Niệm Ninh từ khi bước vào trong phòng ngủ, vẫn còn tức giận.
Cho đến khi mùi hương thức ăn từ bên ngoài phòng bay vào, cô vẫn do dự không biết có nên ra ngoài hay không thì Nhạc Cận Ninh bông nhiên tới gõ cửa.
“Niệm Ninh, em có chắc chắn không muốn ăn cơm không?” Nhạc Cận Ninh nghe trong phòng vẫn phòng vẫn không có động tĩnh, cho rằng Niệm Ninh đã ngủ, vì vậy lại kêu hai tiếng.
Nhưng âm thanh vừa dứt, Niệm Ninh liền mở cửa phòng ngủ, từ trong bước ra “Tại sao không ăn cơm, anh vất vả làm đồ ăn, em dựa vào cái gì mà không ăn.”
Tức giận thì tức giận, nhưng cơm vân phải ăn.
Nhạc Cận Ninh nhìn bộ dáng tức giận của Niệm Ninh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thời điểm ngổi vào bản ăn, Nhạc Cận Ninh gắp những món Niệm Ninh thích ăn, hỏi: “Còn tức giận hả?”
Niệm Ninh ăn đồ ăn trong bát của cô, cũng không có ý định để ý Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh đem đôi đũa trong tay buông xuống, nói: “Mới vừa nãy là anh không đúng, anh xin lỗi có được hay không?”
“Được rồi.” Khi Niệm Ninh nhìn thấy một bàn lớn thức ăn mình thích cũng đã không còn tức giận.
Chỉ là cô vẫn không có tìm được bậc thang mà thôi, nhưng bây giờ Nhạc Cận Ninh đã cúi đầu nói xin lỗi trước, cô cũng không thể không thuận theo mà không buông tha.
“Thật ra thì em cũng không quá tức giận, em chỉ là đợi anh dỗ dành mà thôi.” Niệm Ninh gắp một con tôm cho vào trong miệng, mỉm cười.
Nhạc Cận Ninh hoàn toàn coi như là bị Niệm Ninh đánh bại, nhưng thấy cô không tức giận, anh quay sang nói đến chuyện khác: ‘Đúng rồi, mới vừa nãy anh suy nghĩ một việc, vừa vặn lúc này có thể nói với em”
“Chuyện gì?” Niệm Ninh nhìn dáng vẻ thành thật của Nhạc Cận Ninh còn tưởng răng là chuyện quan trọng gì.
Nhạc Cận Ninh nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi chỗ khác chơi được chứ?”