Một giây sau cô lại không vui rồi.
Người đàn ông này lại dám để cô ra ngoài một mình mấy tiếng mà không quan tâm không hỏi han, lẽ nào không Sợ cô xảy ra chuyện gì thật sao?
Cô không quen đường cũng không quen ai ở đây, lỡ như xảy ra chuyện thì biết gọi ai.
Cô chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy vô cùng tủi thân, dứt khoát không thèm quan †âm anh, quay lưng lại với anh tiếp tục năm.
Nhạc Cận Ninh thấy dáng vẻ của Niệm Ninh là biết người con gái này chắc chắn hiểu lầm anh rồi.
“Vấn giận à?” Nhạc Cận Ninh mở lời hỏi.
Nhưng Niệm Ninh vẫn không chịu để ý Nhạc Cận Ninh.
Thấy Niệm Ninh lại quyết tâm như vậy Nhạc Cận Ninh chỉ đành dùng chiêu tủ của mình: “Nếu em không quan tâm tới anh thì anh đi thật đấy nhé?”
Niệm Ninh vừa nghe, trong lòng liền cảm thấy không cao hứng.
Cô lập tức từ giường ngồi dậy, giận dữ nói: “Anh đi đi, có bản lĩnh thì anh đừng quản em nữa, muốn anh dỗ dành em một chút mà cũng khó như như vậy sao, anh cứ để em ở nước ngoài tự sinh tự diệt cho rồi.”
Niệm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, đôi mắt long lanh đột nhiên ngấn lệ.
Đừng nói là Nhạc Cận Ninh không thực sự tức giận, cho dù là anh đang thực sự tức giận cô thì khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó, cũng không tài nào giận nổi nữa.
Thế là, anh nhận nại dỗ dành: “
Được rồi, được rồi, là anh sai anh sai, em đừng tức giận nữa”
Nhạc Cận Ninh trước giờ là một tổng tài oanh oanh liệt liệt, vậy mà hiện tại, bản thân đang tức giận mà vẫn phải đi dỗ dành tiểu nữ nhân này vui vẻ, nhưng mà ai bảo anh cam tâm tình nguyện cơ chứ?
Anh vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, lấy tay còn lại lau đi những giọt nước mắt lắn trên má của ôn, an ủi.
“Trái tim anh sao lại nhãn tâm như vậy?” Niệm Ninh đến hiện tại vẫn phàn nàn về sự tức giận của Nhạc Cận Ninh vừa rồi với mình.
Nhạc Cận Ninh nghe thấy câu này, liền cau mày: “ Em cùng với một người đàn ông có ý đồ với em ra ngoài chơi, anh không cho em đi em liền nói anh nhãn tâm?”
Có những lúc anh thật sự muốn đem đầu cô mở ra xem, xem dốt cuộc trong não cô có phải hay không là hồ dán.
“Sao anh lại biết được?” Niệm Ninh có chút kinh ngạc nói.
Cô cũng là từ thái độ và giọng điệu của Charlie ngày hôm nay mới phát hiện ra hắn có cảm tình với mình, nhưng Nhạc Cận Ninh rõ ràng không đến đó, sao anh lại biết Charlie có cảm tình với mình?. Nhạc Cận Ninh châm biếm nói “ Ai mà chẳng nhìn ra điều đó, chỉ có mỗi em là không nhìn ra, một tổng giám đốc nhỏ bé như hắn ta có thể so với anh sao?”
Một giám đốc nhỏ bé? Niệm Ninh đột nhiên từ người Nhạc Cận Ninh ngồi dậy: “Anh điều tra anh ta?”
Nhạc Cận Ninh thẳng thắn nói: “
Đối với người đàn ông thương nhớ người phụ nữ của mình, anh đương nhiên phải điều tra rõ, như vậy mới có thể bách chiến bách thắng.”
“Anh…” Niệm Ninh muốn nói gÏ đó nhưng cảm thấy mình có chút đuối lý. Bởi vì đứng ở góc độ của Nhạc Cận Ninh, anh làm như vậy là không hề sai.