Nhưng dường như cô nhớ đến điều gì đấy nên lấy điện thoại đặt trên bàn trà lên.
Không lâu sau Niệm Ninh nở nụ cười nói: “Chúng ta đi chỗ này được không.”
Nói rồi cô đưa ảnh trong điện thoại cho Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh xem rồi gật đầu: “Xem ra không tệ, nhưng sao em biết nơi này?”
“Charlie nói cho em biết.” Niệm Ninh múc từng thìa cháo ăn, không hề thấy lời mình nói có gì không ổn.
Nhưng sắc mặt Nhạc Cận Ninh bỗng trở nên lạnh lùng: “Ai? Charlie?”
Chỉ là người mới quen tối qua, sao bây giờ lại thành người quen rồi?
Niệm Ninh gật đầu: “Đúng vậy, anh ta nói năm nào cũng tới đây nên hiểu biết nơi này hơn khách du lịch bình thường nhiều hơn một chút, hơn nữa nơi anh ấy giới thiệu không phải vừa nãy anh cũng khen không tệ sao, có vấn đề gì à?”
Nhạc Cận Ninh nhìn khuôn mặt hoang mang của cô, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là EQ cao và IQ thấp.
Anh khẽ thở dài một tiếng ngang ngược nói: “Không được, đi đâu cũng được nhưng không được đi cái nơi vừa nãy.!”
Sau khi Niệm Ninh mang thai thì tính tình thất thường, thấy Nhạc Cận Ninh tự nhiên hung dữ với mình nhất thời cô lên cơn: “Em cũng không đồng ý, em muốn đi nơi đấy.”
Nhạc Cận Ninh không hiểu tại sao Niệm Ninh lại tranh chấp với anh ở chuyện này nên chau mày.
Niệm Ninh thấy dáng vẻ Nhạc Cận Ninh hình như tức giận thật nên có hơi mủi lòng.
Những nghĩ tới tối qua lúc Nhạc Cận Ninh bắt nạt mình cũng chưa thấy anh từng mềm lòng, nên cô không thèm quan tâm tới sự mủi lòng kia.
Anh không cho đi nhưng cô cứ muốn đi!
Nhạc Cận Ninh đau đầu hỏi: “Em chắc là muốn đi?”
Niệm Ninh kiên định gật đầu: “Em rất chắc, vô cùng chắc chắn!”
Nhạc Cận Ninh không nói gì, vứt miếng bánh bao đang ăn dở một nửa lên đĩa rôi quay người đi vào phòng làm việc.
Niệm Ninh không nghĩ sẽ không cãi nhau ghê như vậy, cô chỉ là thấy Nhạc Cận Ninh quá hung dữ, hơn nữa tối qua còn bắt nạt cô nên muốn Nhạc Cận Ninh dỗ mình mà thôi.
Những phong cảnh đẹp mấy ngày nay cô ngắm không ít, cũng không muốn đi tới đó thật.
Nhưng bây giờ không giống vậy, thấy Nhạc Cận Ninh ngang ngược như vậy còn không quan tâm đến cô, cô lại cứ muốn đi, cho dù một mình cô đi cũng chẳng làm sao.
Nói chung cô sẽ không khuất phục trước người đàn ông theo chủ nghĩa mình là số một đâu.
Niệm Ninh ăn sáng xong rồi lấy một ít đồ, thấy cửa phòng làm việc vẫn không mở hình như người ở bên trong cũng không có muốn ra nên trong lòng cành tức, cô quay người không thèm nhìn lại mà rời khỏi khách sạn Cô đi thẳng xuống tầng gọi xe riêng đến nơi Charlie nói, phong cảnh ở đây đúng là đẹp y như bức ảnh Charlie gửi cho cô.
KilIf 98 Lúc Niệm Ninh đang thưởng thức cảnh đẹp thì bỗng giọng nói của một người con trai vọng bên tai cô.
Cô quay đầu thì nhìn thấy Charlie.
Nơi này là Charlie giới thiệu cho cô nên cô không hề thấy kì lạ với việc Charlie sẽ xuất hiện ở đây, cô lịch sử nở nụ cười nhàn nhạt với Charlie: “Charlie, chào buổi sáng.”