Nhạc Cận Ninh chưa kịp nói thì thì Niệm Ninh đã đứng dậy đi đến trước gương ngó trái ngó phải, nhưng cho dù ngắm thế nào cô cũng béo hơn trước rất nhiều.
“Em yên tâm, bây giờ em béo cũng là điêu bình thường, không béo mới là bất thường.” Nhạc Cận Ninh đi tới sau lưng Niệm Ninh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trông vô cùng chiều chuộng.
Niệm Ninh nhìn mình trong gương trông cũng rất xứng với Nhạc Cận Ninh, chỉ là không biết về sau có.
béo thêm nữa không.
Cô thở dài nói với Nhạc Cận Ninh: “Anh xuống tầng đi dạo với em đi, em muốn đi siêu thị”
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh không lo lắng vấn đề có béo hay không nên đương nhiên không mong muốn gì hơn, anh lập tức nắm lấy tay của Niệm Ninh ra khỏi phòng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
Hai người vào siêu thị ở gần đó, mua bừa mấy thứ như hoa quả và điểm tâm rồi về khách sạn.
Sau khi trở về Niệm Ninh có hơi buồn ngủ nên về phòng ngủ trưa.
Nhưng giấc ngủ này cô ngủ không ngon, trong lúc mơ màng hình như cô ngửi thấy mùi thơm nào đấy.
Niệm Ninh tự động hếch mũi ngửi như đang ngửi thứ gì đó.
Nhạc Cận Ninh thấy dáng vẻ đáng yêu của Niệm Ninh nên không kìm được thấy càng ngày càng thú vị, anh bèn đưa chiếc hộp trên tay gần hơn.
Tuy Niệm Ninh đang ngủ nhưng hình như có thứ gì đó đang không ngừng dụ dỗ cô, cô mơ màng mở mắt, khi nhìn rõ thứ đồ trước mặt thì mắt không khỏi phát sáng: “Khoai tây lát?”
Cô nhìn hộp khoai tây trước mặt mình, nước miếng bắt đầu tiết ra, rõ ràng vừa ăn xong cách đây không lâu nhưng bồng dưng cảm thấy bụng trống rỗng.
Con gối sâu ngủ vốn đang ở cạnh cô bỗng dưng biến mất.
Nhạc Cận Ninh yêu chiều hỏi: “Có muốn ăn một ít không?”
Niệm Ninh gật đầu, lúc trưa bởi vì vừa xuống máy bay, hơn nữa cô lại gọi đồ ngoài về, cô còn thấy Nhạc Cận Ninh mệt quá nên cho dù rất muốn ăn cô cũng nói mình không hề muốn ăn, nhưng…
Cô không ngờ vừa tỉnh dậy Nhạc Cận Ninh đã làm xong rồi.
“Anh làm xong từ lúc nào thế?” Niệm Ninh vừa ăn vừa hỏi.
Nhạc Cận Ninh chu đáo nói: “Đương nhiên là lúc em vừa đi ngủ, vừa nấy thấy em chưa tỉnh nên đi làm khoai †ây lát, anh đoán lúc em tỉnh dậy sẽ ăn chút đồ.”
Niệm Ninh nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy bỗng cười ngọt ngào, cô không ngờ anh cũng để tâm chuyện nhỏ nhặt này.
Để khen thưởng cho sự chu đáo của Nhạc Cận Ninh, cô ngẩng đầu nhìn đôi môi mỏng của Nhạc Cận Ninh rồi như chuồn chuồn điểm nước hôn lên đó: “Đây là phần thưởng cho anh.”
Ánh mắt Nhạc Cận Ninh tối đi sau đó nghĩ tới việc lát nữa sẽ bị kích thích cuối cùng người khó chịu vẫn là mình, nên anh kìm chế không hôn lại mà rất kiêm chế nói: “Được rồi, em ăn trước đi, ăn xong ra ngoài đi dạo cùng nhau được không?”
Niệm Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy thời tiết đúng là rất đẹp, rất thích hợp đi dạo.
Hôm nay cô toàn ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, nếu không ra ngoài đi dạo thì đúng là sắp thành con lợn rồi.
“Được chứ” Nói xong Niệm Ninh lấy một miếng khoai tây lát đút vào miệng Nhạc Cận Ninh.