Những nỗ lực của Nhạc Cận Ninh khiến Niệm Ninh cảm thấy cô không xứng với anh.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh cứ im lặng giống như đang buồn bực gì trong lòng nhưng lại không chịu nói ra, trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu, hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Anh vẫy vẫy tay trước mặt Niệm Ninh, lúc này Niệm Ninh mới tỉnh táo lại: “Hả? Không có gì, em đang suy nghĩ vài chuyện tí thôi.”
Nhạc Cận Ninh rất không hài lòng với phản ứng của Niệm Ninh, anh đặt một cái ghế sau lưng Niệm Ninh: “Em ngồi xuống đi đã.”
Niệm Ninh làm theo lời anh, Nhạc Cận Ninh nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, nẻ mặt nghiêm túc: “Niệm Ninh, em có chuyện gì thì nhất định phải nói với anh, hiểu không?”
Niệm Ninh gật đầu.
Nhạc Cận Ninh suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Nếu em không nói, lỡ hiểu nhầm chuyện gì mà không được cởi bỏ vấn đề, để càng lâu vấn đề sẽ tích lũy càng lớn, chuyện em mang thai trước đó không phải là một ví dụ rất rõ ràng à?
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh nói như vậy thì đột nhiên nghĩ thông suốt.
Nhạc Cận Ninh nói rất đúng, chuyện cô mang thai lúc trước chính xác là một ví dụ rất rõ ràng.
Nhạc Cận Ninh sợ cô sẽ trách anh lừa cô, nên vẫn không nói chuyện đêm hôm đó với cô, cho dù sau đó đã nói thì cũng chỉ nói rõ ràng một nửa, mà cô cũng không nghe rõ, nên chuyện này đã trở thành sự hiểu lầm.
Nếu như không phải hôm đấy nhận được cuộc gọi của y tá và đã vội vàng đi tìm bà ngay trước khi bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật thì chỉ sợ cô đã gây ra sai lầm lớn, cô không muốn lại sai lầm như thế.
Niệm Ninh đột nhiên nói: “Nhạc Cận Ninh, thật ra lúc nãy em cũng chẳng nghĩ gì đâu, chẳng qua em chỉ cảm thấy từ trước đến nay dường như em vần luôn làm vướng chân anh, em chẳng những không giúp được gì cho anh lại còn làm liên lụy tới anh.”
Cô nói như vậy, Nhạc Cận Ninh liền biết lúc nấy người phụ nữ này buồn rầu vì chuyện gì.
Anh kiên nhãn nói: “Vậy anh hỏi em, một người ngày nào cũng đi làm rồi tan †ầm, rồi lại đi làm rồi tan tâm, cuộc sống ngoại trừ công việc ra thì chẳng có việc gì nữa, nhưng có một người, cuộc sống thường ngày rất thú vị, anh †a luôn thử những thứ mới mẻ, trải nghiệm những cảm xúc khác biệt, cuộc sống hằng ngày đều tràn đầy mới lạ và hạnh phúc, em thấy cái loại nào tốt hơn.”
“Đương nhiên là loại thứ hai, không nên sống một cuộc sống chỉ biết tới công việc.” Niệm Ninh chẳng nghị ngợi gì mà nói luôn: “Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì chuyện em mới nói với anh?”
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Nhạc Cận Ninh bỗng nở nụ cười: “Câu mang thai một lần, ngốc nghếch ba năm hợp với em thật đấy.”
Tuy Niệm Ninh không hiểu ý Nhạc Cận Ninh, nhưng bị anh nói là ngốc, cô vân thấy không vuil “Anh cứ nói lung tung mấy cái gì đấy, rốt cuộc là sao?” Niệm Ninh cố không suy tính với Nhạc Cận Ninh ˆ chuyện lúc nấy anh bảo cô ngốc!
Nhạc Cận Ninh cười nói: ‘Cuộc sống của anh trước khi gặp em là cuộc sống thứ nhất, nhưng sau khi gặp em, cuộc sống của anh đã biến thành loại thứ hai, chất lượng cuộc sống tăng vọt, sao lại nói là em vướng chân anh chứ?”
Lông mày Niệm Ninh giãn ra, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy.
“Nhưng… Đột nhiên cô cũng không biết phải nói gì.
Nhạc Cận Ninh nhìn dáng vẻ hiện tại của Niệm Ninh, khế hôn lên chóp mũi cô: “Đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì thì em phải nói với anh đầu tiên, đây là chuyện tốt với em, hiểu không?”
“Vâng…” Niệm Ninh gật đầu, quấng thời gian này của cô trôi qua quá an nhàn, an nhàn đến mức cô ngỡ đây chỉ là một giấc mộng đẹp.
Nhưng cô tự véo mình một cái vẫn thấy đau, biết đây là sự thật, cô rất hạnh phúc.