Nhưng mà cô tỉ mỉ nhớ lại, cũng may lúc nấy cô không nói gì thiếu lễ phép, nếu không sau này cô lấy mặt mũi nào mà về nhà.
Nhạc Cận Ninh nhìn dáng vẻ tức giận của Niệm Ninh, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, nhưng mà thấy ai đó đang tức giận nên anh cũng đành dỗ dành nói: ‘Không sao, anh đã nói với em rồi mà? Dù em nói gì làm gì thì anh vẫn luôn ở phía sau em, ba anh cũng không phải beo hùm, em sợ gì chứ?”
Niệm Ninh bất lực, nói thì nói vậy, nhưng mà…
Cô bĩu môi nói: ‘Đấy là ba anh chứ có phải ai khác đâu…”
Nhạc Cận Ninh khẽ cười, ôm Niệm Ninh vào trong ngực.
Niệm Ninh dựa vào lồng ngực Nhạc Cận Ninh, chọn tư thế thoải mái nhất, nói: ‘Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, em còn tưởng quan hệ cha con của nhà giàu giống như hai người sẽ rất căng thẳng, rất nghiêm túc chứ, mà giờ lại thấy quan hệ của anh với ba hình như rất tốt.”
Nhạc Cận Ninh suy nghĩ một lúc, mới nói: “Thật ra em nói cũng đúng, quan hệ của ông nội và ba anh cũng rất căng thẳng, rất nghiêm túc giống như em nói, nhưng mà ba anh đã từng trải qua một mối quan hệ cha con đầy ngột ngạt, ông ấy không muốn anh giống ông ấy, nên nhiều khi quan hệ giữa bọn anh rất thoải mái cũng không khác mấy so với những cặp cha con bình thường.”
Ông Nhạc ở phía bên kia điện thoại đã nghe thấy tiếng Nhạc Cận Ninh, tuy giọng hơi nhỏ nhưng ông vấn nghe rất rõ.
Nhạc Cận Ninh đi ra từ phòng bếp, sau khi đặt khoai tây chiên xuống thì thấy mặt Niệm Ninh lúc đỏ lúc trắng, anh cảm thấy hơi lạ: “Em sao vậy?”
Niệm Ninh như đang suy nghĩ gì gật đầu nhẹ, có vẻ ông Nhạc không đáng sợ như cô tưởng tượng.
“Được rồi, ấn tượng của ba anh về em cũng không tệ, em nghĩ nhiều như vậy làm gì, lát nữa ăn xong em có định đi ra ngoài một chút không? Hay là ngủ rồi mai đi?” Nhạc Cận Ninh hỏi.
Niệm Ninh lắc đầu: “Em không muốn ngủ, cũng không muốn ra ngoài.”
Cô vừa nghĩ tới chuyện Niệm Tâm Như cũng ở đây là cảm thấy không có cảm tình nổi với điểm lặn này.
Người ta thường nói vì yêu một người mà đem lòng yêu cả một thành phố, nhưng đến lượt Niệm Ninh lại biến thành vì ghét một người mà ghét luôn cả một thành phố.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh đột nhiên mệt mỏi, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là em không muốn chơi ở đây, đúng rồi, lúc trước anh nói là lúc đi du lịch thì chụp ảnh cưới luôn, vậy anh đã chọn được sẽ đi đâu chụp ảnh cưới chưa?” Niệm Ninh đột nhiên nhớ tới chuyện này, hỏi anh.
“Sao lại không muốn chơi ở đây?”
Nhạc Cận Ninh hỏi.
Niệm Ninh lắc đầu, cũng không nói nguyên nhân ra, chỉ nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, em cảm thấy lặn xuống nước cũng chả khác gì đi bơi, anh lại không cho em tới chỗ nước sâu, cho nên em thấy chán thôi.”
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng chỉnh lại tóc Niệm Ninh, anh khẽ nở một nụ cười: ‘Không phải anh không cho em đi, nhưng mà em chỉ mới biết bơi gần đây, lỡ như tới chỗ nước sâu xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn ví dụ như bị chuột rút thì phải làm sao giờ? Anh muốn chặn hết những nguy hiểm ở quanh em.”
Nhưng mà Niệm Ninh cũng chẳng cảm thấy gì, mấy lời anh vừa nói chẳng qua cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Nghe thấy Nhạc Cận Ninh nói như vậy, cô bèn thuận nước đẩy thuyền nói: “Được rồi, không đi thì không đi, chúng ta đi chỗ khác là được rồi.”
“Vậy em nghĩ xem có muốn đi đâu không?” Nhạc Cận Ninh tỏ ra Niệm Ninh nói gì anh cũng nghe.
“Nghĩ thì em nghĩ rồi, nhưng mà anh đã nói là muốn đi chụp ảnh cưới mà?