Việc của Nhạc Cận Ninh là chăm sóc con dâu đang mang thai thật tốt.
“Ba yên tâm, con biết rồi ạ.” Niệm Ninh thấy ông Nhạc không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ông Nhạc nói một câu, cô trả lời một câu.
Lúc hai người đang nói chuyện thì…
Giọng nói Nhạc Cận Ninh vang lên: “Niệm Ninh, khoai tây chiên em muốn ăn xong rồi, em nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Niệm Ninh cảm giác như mình vừa bị giáng mười nghìn cú, lúc nãy cô đã nói với ông Nhạc là anh đang nấu cơm, một giây sau Nhạc Cận Ninh lại nói là làm xong khoai tây chiên cho cô rồi.
Mặc dù cô đã che kín microphone của điện thoại lại rồi, nhưng rất hiển nhiên là chẳng có tác dụng gì.
Niệm Ninh gượng cười: ‘Không có gì, ba gọi, anh nghe đi.”
Giờ cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, từ nhỏ Nhạc Cận Ninh đã ngậm thìa vàng, bây giờ cô lại để ông Nhạc nghe được Nhạc Cận Ninh làm khoai tây chiên, cô cảm giác từ giờ trở đi mình không có mặt mũi gặp ông nữa.
Nhạc Cận Ninh thản nhiên nhận lấy điện thoại: ‘Ba, ba gọi con có việc gì không?”
“Thằng nhóc này, ra ngoài chơi cũng không gọi về nhà báo yên ổn, con đúng là càng ngày càng không có phép tắc.”
Ông Nhạc giả vờ tức giận nói.
Nhưng mà Nhạc Cận Ninh cũng không thèm để ý: “Con đang định xong việc sẽ gọi cho ba mà, với lại mặc dù ba lo lắng cho cháu trai, nhưng mà có con ở đây rồi ba còn lo lắng gì chứ?”
Ông Nhạc rất không yên tâm nói: “Có tên nhóc con ở đấy ba mới không yên tâm, chăm sóc Niệm Ninh cho tốt, nếu Niệm Ninh và cháu nội của ba có chuyện gì thì xem ba dạy dỗ con thế nào.
Nhạc Cận Ninh hững hờ gật đầu: “Yên tâm, con biết rồi, đúng rồi, chuyện lúc trước con nói với ba thế nào rồi?”
Ông Nhạc hỏi: ‘Chuyện nhà họ Niệm ấy hả?”
Nhạc Cận Ninh khe khẽ đáp: “Vâng…
“Chuyện đấy thì dễ, ba đã nói chuyện với ông Triệu rồi, nhưng mà ba thấy Niệm Ninh là một đứa trẻ tốt, nhưng mà mấy người nhà họ Niệm đấy, con cứ để mặc bọn họ cẩn thận lại thành nuôi ong tay áo.”
Nhạc Cận Ninh đã đoán được chuyện này từ trước, lại người lòng tham không đáy anh đã gặp rất nhiều: “Đương nhiên con biết, nhưng mà ba cứ yên tâm, con sẽ có cách giải quyết người nhà họ Niệm, nhưng mà nếu như bọn họ quá đáng thì con cũng sẽ không để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm, Niệm Ninh cũng chẳng có tình cảm gì với đám người nhà họ Niệm nên ba cũng không cần phải lo.
Nghe thấy Nhạc Cận Ninh nói như vậy, ông Nhạc rất yên tâm.
Ông Nhạc nói: “Vậy là tốt rồi, con chăm sóc cho Niệm Ninh thật tốt, chuyện của công ty ba vẫn có thể giải quyết được.”
Nhạc Cận Ninh dặn dò ông chú ý sức khỏe rồi cúp máy.
Niệm Ninh ở bên cạnh hơi bất ngờ, lúc Nhạc Cận Ninh nghe điện thoại thì mở loa ngoài, cho nên cô ở bên cạnh cũng nghe thấy những lời nói của ông Nhạc ở phía bên kia.
Cô nghi hoặc hỏi: ‘Lúc nấy anh và ba nói về chuyện của nhà họ Niệm, là chuyện lần trước bọn họ tới tìm em đấy hả?”