Nghĩ tới đây tâm trạng phiên muộn của Niệm Ninh liền biến mất.
Nhưng mà cho dù như vậy thì cô vân hơi mong đợi.
Mấy việc như nấu cơm thì cô vẫn rất tin tưởng Nhạc Cận Ninh, nhưng mà anh có thể làm được khoai tây chiên mỏng như thế, giòn như thế, ngon như thế thật à?
Nhạc Cận Ninh nói xong bèn bảo người làm tới siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.
Chẳng mấy chốc đã có được nguyên liệu.
“Anh muốn làm thật à?” Niệm Ninh vân không tin được.
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng xoa đầu Niệm Ninh: ‘Công chúa của anh thèm đến thế thì đương nhiên anh phải tìm cách làm chứ.”
Niệm Ninh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nhạc Cận Ninh, nụ cười tỏa sáng như ánh nắng, cô lại cảm thấy việc gặp được Nhạc Cận Ninh chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời cô.
Cô đáng yêu thè lưỡi ra và Nhạc Cận Ninh bắt đầu nấu ăn ở trong phòng bếp.
“Lúc chiên rán sẽ có rất nhiều khói dầu, em vào phòng đọc sách hoặc xem tỉ vi đi.” Nhạc Cận Ninh dễ dàng thái lát khoai tây, lát nào lát nấy đều mỏng như ngoài tiệm.
Niệm Ninh cầm một lát khoai tây lên, kinh ngạc cảm thán: “Woa, Nhạc Cận Ninh, sao trước đây em không nhận ra kỹ thuật dùng dao của anh giỏi như vậy nhỉ?”
Niệm Ninh cảm thấy cho dù sau này anh không làm việc ở tập đoàn Nhạc thị nữa thì bọn họ cũng sẽ không chết đói.
Lúc Niệm Ninh không chú ý, Nhạc Cận Ninh dùng tay gõ vào gáy cô một cái, lấy lại lại khoai tây trong tay cô.
“Sao anh lại đánh em!” Niệm Ninh phát hiện hai việc Nhạc Cận Ninh thích làm nhất bây giờ, một là thích xoa đầu cô, hai là thích gõ gáy cô.
Mặc dù anh không dùng lực mấy nhưng mà cô vẫn không vui.
“Thế mà cũng gọi là đánh? Anh có dùng tí lực nào đâu, thôi em vào phòng khách đợi đi.” Nhạc Cận Ninh nói và đẩy Niệm Ninh ra khỏi phòng bếp.
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh vân khăng khăng muốn ở một mình trong phòng bếp nên cũng mặc kệ anh, dù sao thì mấy chỗ như phòng bếp tuy nói là khắc phục bóng ma tâm lý trong lòng, nhưng mà cô cũng không thích chỗ này. : Cô thỏa hiệp: “Được rồi, vậy em ra phòng khách đây, anh cẩn thận đấy, đừng tự làm mình bị thương.
Nhạc Cận Ninh cười: ‘Anh có ngốc như em đâu.”
Nói xong anh bèn kéo cánh cửa trượt trong suốt lại.
Niệm Ninh nhìn anh đang bận rộn trong phòng bếp qua cánh cửa trượt trong suốt, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tuy chỉ là phòng của khách sạn nhưng trong phòng bếp vẫn có máy hút mùi nên cũng không có khói dầu, chỉ là do Nhạc Cận Ninh lo bò trắng răng mà thôi.
Chỉ có điều cô lại thích cái cảm giác được bảo vệ này.
Giờ đã ra khỏi phòng bếp, Niệm Ninh đành đi vào phòng khách.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, ôm một cái gối vào ngực, cầm điều khiển tỉ vi lên và bật tỉ vi lên, đúng lúc này…
“Reng reng reng…’ Điện thoại Nhạc Cận Ninh đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông. : Niệm Ninh cau mày và nhìn thấy khu vực hiển thị trên màn hình là ở trong nước, nhưng cũng không biết đấy là ai, chỉ là một dãy số điện thoại, cô cảm thấy hơi kì lạ.