Niệm Ninh: “…”
Nhạc Cận Ninh ôm chặt Niệm Ninh, đặt cằm lên bả vai của cô ấy, cả hai người đều không nói gì, im lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Một lát sau, Niệm Ninh như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cô nói: ‘Nhạc Cận Ninh, anh còn nhớ anh đã nói có một nhóm người sinh sống bằng cách làm hại người khác, bình thường họ hay mang mặt nạ có phải hay không?”
Nhạc Cận Ninh không hiểu vì sao Niệm Ninh tự dưng lại nhắc tới chuyện này, nhưng anh vấn trả lời cô: “Đương nhiên, những người đó vẫn có thể. bày tỏ tình cảm của mình với người khác thế nhưng cuối cùng họ chỉ nhận lại là phản bội. Dân dần lâu ngày, bọn họ vuối cùng cũng học được cách đeo mặt nạ như thế nào, học cách làm thế nào để khôn khéo giao tiếp với người khác, và theo thời gian, vì lợi ích của bản thân, mặt nạ dần trở thành thứ gì đó không thể thiếu với con người.”
Niệm Ninh. suy nghĩ cẩn thận vời lời nói của Nhạc Cận Ninh, cô cảm thấy quả thực nó cũng có phần đúng.
Nhạc Cận Ninh kỳ quái hoit: “Nhưng tại sao em lại đột nhiên hỏi việc này?”
Niệm Ninh lắc đầu, ‘ Thật ra cũng không có gì chỉ em tự dưng em nhớ tới Niệm Tâm Như, cho nên muốn hỏi một chút.”
“Niệm Tâm Như?” Nhạc Cận Ninh vẫn không thể hiểu được, ‘Em nhớ tới cô ta làm cái gì?”
“Vừa nấy khi anh mới vừa đi mua nước cho em, không bao lâu sau cô ta đã xuất hiện tại nơi đó, trông rất hung hăng tàn ác, đầy vẻ đắc ý, nhưng sau khi nhìn thấy anh đi tới bên này, ngay lập tức đổi thành bộ dạng đáng thương, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên em thấy cô ta như vậy, thế nhưng khi nhìn lại bộ dạng kia của cô ta, em vẫn cả thấy có hơi đáng sợ.” Niệm Ninh có chút buồn bực không vui nói.
Nhạc Cận Ninh có chút hiểu về những gì mà Niệm Ninh đang muốn nói tới, anh đau lòng nói: “Niệm Ninh, bất kể cho trước đây em đã từng trải qua điều gì, chuyện gì đã xảy ra, ngươi chỉ cần biết một điều, đó chính là từ nay về sau, có anh đăng sau bảo vệ cho em, em không cần phải giống như Niệm Tâm Như, bất kể em muốn làm cái gì, đều không cần phải … mang mặt nạ, anh sẽ giúp ngươi giải quyết tốt tất cả mọi chuyện.”
Có một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ ở phía sau lưng cô, bất kể cho bão táp mưa sa sấm chớp vang vang rên như thế nào, anh vẫn sẽ cho một mình cô một cái ôm ấm áp nhất là bến đỗ cho cô thư giãn, điều này quả thực khiến người ta rung động.
Thế nhưng…
Niệm Ninh hỏi: ‘Nhưng nếu anh làm như vậy anh không cảm thấy mệt mỏi sao?”Nếu như một người nỗ lực càng lâu, họ cũng sẽ càng mệt. Nếu như đến lúc đó, Nhạc Cận Ninh chán ghét cô, trong lòng anh cũng sẽ không có cô nữa, vậy phải làm thế nào?
Vậy nên, cô cảm thấy mình vẫn càn phải cố gắng hơn nữa, nỗ lực để có thể cũng sánh vai với Nhạc Cận Ninh, thay vì cả đời cứ núp sau lưng anh, để anh bảo vệ.
Nhạc Cận Ninh khế cười, hỏi ngược lại: “Vậy anh hỏi em, mỗi ngày trước khi anh đi làm, em đều tự mình sửa sang chuẩn bị quần áo, thắt cà vạt cho anh, em có cảm thấy mệt không?”
Niệm Ninh kiên quyết lắc đầu: “Không mệt, em sẽ sửa sang cho anh thật gọn gàng, sau khi anh mặc vào, ah sẽ rất đẹp trai, trông thấy anh cảm thấy hài lòng, dĩ nhiên em cũng sẽ rất vui mừng, sao lại mệt mỏi được?”
Nhạc Cận Ninh nói: ‘Lý do của anh cũng vậy, được nhìn thấy em và cục cưng mỗi ngày đều vui vẻ, dĩ nhiên anh cũng rất vui vẻ, sẽ mệt mỏi ở đâu chứ?”
Niệm Ninh không nói gì, nhìn Nhạc Cận Ninh cười.
Nhạc Cận Ninh không thể nhịn được, lại một lần nữa hôn lên môi Niệm Ninh.