Tôi chỉ thấy kẻ hèn hạ Niệm Ninh kia thích anh, tôi không muốn để cho cô ta được sống dễ chịu, cho nên mới tiếp cận của anh, nếu sớm biết rằng Niệm Ninh sẽ được bước chân vào Nhạc gia, dù cho anh nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ tiếp cận anh.” Cô †a càng nói càng tức giận, tùy tiện nhặt một cái chai sau đó ném nó xuống đât, cái chai sau khi bị ném vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Nếu như cô ta không tiếp cận Trần Mãn, khiến cho. Trần Mẫn thay lòng đổi dạ, thì với tính cách Niệm Ninh, chắc chắn sẽ không được gả vào. Nhạc gia.
Và nếu như Niệm Ninh không gả vào Nhạc gia, thì người gả vào Nhạc gia, chắc chăn chính là cô ta.
Cô ta thực sự không cam lòng ! ! !
“Em nói cái gì?” Trân Mẫn kinh hãi nhìn Niệm Tâm Như rồi hỏi cô ta. Nghe được câu hỏi của Trần Mãn, lúc này Niệm Tâm Như mới nhận ra rằng từ nấy tới giờ bản thân mình đang nói gì. Thế nhưng khi cô ta nghĩ tới người đàn ông trước mặt đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng, thậm chí ngay cả chức năng chọc giận Niệm Ninh cũng không có, nói đơn giản thì anh ta cũng chẳng còn gì tốt để khiến cô phải che dấu nữa.
Nói ra hết lý do cô ta chủ động nói ra chuyện đính hôn này. Ban đầu Niệm Tâm Như bỏ thuốc Trần Mẫn, chính là vì cô ta muốn tạo một cái bây cho Niệm Ninh, khiến Niệm Ninh mang tiếng là ngủ với chồng người khác biến cô từ một người bình thường trở thành một kẻ rác rưởi, tới lúc đó Nhạc Cận Ninh cũng sẽ không yêu cô. Thế nhưng không nghĩ tới, cuối cùng cái bẫy này lại bị Nhạc Cận Ninh phá hủy.
Lúc đó sự việc đã bại lộ, dưới sức ép của Nhạc Cận Ninh, cô ta phải đính hôn với Trần Mẫn. Trần Mãn nghe được những lời mà Niệm Tâm Như nói, mới biết được chân tướng sự thật, trước đây anh ta bị người khác bỏ thuốc, tác dụng của thuốc cũng không trì hoãn quá lâu, tiếp theo xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng không nhớ rõ.
Sau đó anh ta lại bị Nhạc Cận Ninh đánh đến bị thương nặng, nên anh ta cũng không buồn điều tra chuyện này nữa, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Cho tới hôm nay, anh ta mới hiểu rõ chân tướng của tất cả sự việc.
“Vì vậy cho nên tôi không hề yêu anh, bây giờ Niệm Ninh cũng chẳng còn chút tình cảm nào với anh, anh cũng không còn giá trị lợi dụng, nên anh cút đi.” Sau khi Niệm Tâm Như nói xong; liền trực tiế rời khỏi đây, chỉ để lại một mình Trân Mẫn đứng người ngốc tại chô, rơi vào trong suy nghĩ tuyệt vọng.
Bên kia, Nhạc Cận Ninh vừa quay lại phòng khách sạn, Niệm Ninh chậm rãi theo sau, giống như đang lo lắng chuyện gì đó.
“Em chậm lại chút đi, cẩn thận ngã.”
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh đi rất nhanh, vội vàng ôm cô ở trong lòng.
Niệm Ninh nở nụ cười hạnh phúc nói: ‘Không có việc gì không có việc gì, chẳng qua là em đang có chuyện muốn hỏi anh.” Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh gấp gáp như vậy, nói: ” Em có gì muốn hỏi?” Niệm Ninh suy nghĩ một lúc, sau đó lập tức nói rằng: “Quả thực thì cũng chẳng có gì, cũng không phải là chuyện quan trọng, em chỉ là muốn hỏi, anh thật sự dám chắc là em đã hết tình cảm với Trân Mẫn rồi hay sao? Em còn nhớ rõ vào mấy hôm trước còn nói em chắc chắn vấn còn tình cảm với bạn trai cũ, vẫn còn nhớ mãi không quên Trước đây Niệm Ninh muốn phá thai, Nhạc Cận Ninh cũng không biết là Niệm Ninh cho rằng đứa trẻ kia là của người khác, cho nên anh nghĩ cô không muốn sinh con cho mình.
Tìm hiểu về quá khứ của cô, tất nhiên anh nghĩ răng cô vấn còn tình cảm với Trần Mẫn, nên đã không thèm suy nghĩ gì trực tiếp nói như vậy. Bỗng nhiên Nhạc Cận Ninh đưa tay ra và gõ nhẹ vào đầu của Niệm Ninh.
“AI” Niệm Ninh ôm trán tỏ vẻ không phục: “Anh đánh em làm gì?”
“Trước đây chuyện anh hiểu lầm em, còn không phải là do em khiến anh hiểu lầm hay sao.” Nhạc Cận Ninh dở khóc dở cười nói.
Tuy nói trước đây quả thực cô là người có lôi, thế nhưng quang minh chính đại bị ghét bỏ như vậy, trong lòng Niệm Ninh vẫn có chút không vui.