“Nhanh không phải tốt sao? Hay là em còn có cái gì chưa chuẩn bị xong?”
Nhạc Cận Ninh hỏi.
Niệm Ninh suy nghĩ một cách tỉ mỉ, hình như không có thứ gì chưa chuẩn bị xong mà, chẳng qua là còn ˆ một số quần áo lộn xộn chưa sắp xếp xong, còn có đồ dùng chuẩn bị đi chơi đều chưa bắt đầu chuẩn bị mà thôi.
Niệm Ninh nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là hành lý vân còn chưa chuẩn bị xong, em vốn cho là, qua vài ngày nữa anh mới chuẩn bị xong.
Nhạc Cận Ninh khẽ mỉm cười : “Không sao, dù sao trong khoảng thời gian này anh sẽ ở bên em , em nói cái gì chính là cái đó, khi nào em muốn đi .
đâu, anh sẽ đưa em tới đó, được chứ?”
Niệm Ninh có cảm giác được cưng chiêu như một nàng công chúa nhỏ, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô thấy điều may mắn nhất trong cuộc đời mình là được kết hôn với Nhạc Cận Ninh.
Hai ngày sau, Niệm Ninh chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, rồi đặt một chiếc máy bay đi Honduras. Bây giờ cô mang thai còn chưa đầy ba thang, thai nhi cũng không có biểu hiện lạ thường, bác sĩ nói cục cưng rất khỏe mạnh, việc cô và Nhạc Cận Ninh ra ngoài cũng không ảnh hưởng gì đến đứa bé. Cô muốn nhân lúc bụng mình vẫn còn chưa to ra, đi lại vân thuận tiện, muốn đi bơi để vui đùa thư giãn một chút.
Dù sao, bảy đến tháng tám nữa, cô phải ngoan ngoãn ở trong nhà.
Có điều, Niệm Ninh phần nào vẫn đánh giá cao về sức khỏe gần đây của cô.
Khi cô vừa đến Honduras, theo giờ địa phương là buổi sáng.
Nhưng khi xuống máy bay, cơn mệt mỏi vì lệch múi giờ ập đến, cho dù trên máy bay cô đã ngủ một lúc, nhưng vẫn còn hơi mệt, không có một chút sức lực nào trong người.
“Em làm sao vậy?” Nhạc Cận Ninh thấy bây giờ đã tới nơi, thế nhưng Niệm Ninh hình như mất đi một chút hăng hái giống như lúc đầu, anh không khỏi lo lắng hỏi.
“Không có gì, do sự chênh lệch về thời gian, lại còn vừa nãy ở trên máy bay em không ngủ ngon, cho nên thấy hơi mệt chút thôi.” Niệm Ninh dụi mắt nói.
“Vậy em về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.” Nhạc Cận Ninh thấy dáng vẻ bơ phờ của Niệm Ninh, nói thẳng.
Anh vốn định nghỉ ngơi một chút sau đó đưa Niệm Ninh đến bãi biển, xem ra bây giờ, phải hủy bỏ kế hoạch.
“Vậy được rồi, chờ đến sang mai chúng ta sẽ tới đó.” Niệm Ninh đồng ý.
Dù sao lần này cũng ở lại Honduras thêm mấy ngày,vì vậy bây giờ cũng không cần quá gấp gáp. Nhạc Cận Ninh đưa Niệm Ninh đến khách sạn mà anh đã chuẩn bị từ trước, ăn một chút đồ đơn giản, sau đó đi ngủ.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi ra ngoài chơi. Tâm trạng của hai người cũng không tệ lắm, bởi vì Honduras không phải là một điểm thu hút khách du lịch rất nổi tiếng cho nên ngay cả trong một buổi sáng đầy nắng như vậy, cũng không có quá nhiều người. Trên biển, Niệm Ninh mặc một bộ váy dài với chiếc quần váy nhỏ, đi bộ trên bờ biển, tận hưởng từng ánh năng chói chang trên nền cát, đắm mình vào những cơn gió biển. Cô thấy, tâm trạng bực dọc khi nấy của mình dường như đã yên ổn trở lại.
“Chúng ta đi qua bên kia một chút đi, nghe nói nước ở vùng đó khá nông, tương đối phù hợp với những người mới tới.’ Niệm Ninh chỉ vào một chỗ cách đó không xa và nói.