Chẳng lẽ lúc ở quán bar, anh nói với Niệm Ninh sự thật, Niệm Ninh xưa nay ghét nhất là người khác nói dối cô, vậy mà cô lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, còn không nói bất kỳ cái gì.
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu ra là người phụ nữ ngốc nghếch của anh lúc này không hề nghe thấy anh đang nói gì.
Niệm Ninh dỗ dành Nhạc Cận Ninh, không những không ngừng khóc mà nước mắt càng ngày càng nhiều.
Những nỗi sợ hãi và tủi thân trong khoảng thời gian này giống như con đê bị vỡ không ngừng chảy ra ngoài.
Thấy mình không thể dõ được cô, Nhạc Cận Ninh đành phải cưng chiều nói: “Được rồi, em muốn khóc thì hãy khóc đi, bờ vai anh sẽ luôn là của em.”
Cô có thể đem những nỗi buồn kìm nén trong lòng trút ra hết bên ngoài.
Đây có thể coi là một chuyện tốt.
Khi Niệm Ninh nghe Nhạc Cận Ninh nói những lời này, cô bắt đầu khóc lớn không kiêng nể gì.
Không biết đã khóc bao lâu, âm.
thanh nghẹn ngào mới dần dần nhỏ lại.
Khi Nhạc Cận Ninh cúi đầu nhìn Niệm Ninh lần nữa, thì không biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Anh không làm phiền Hại Niệm Ninh, cứ như vậy nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và ngủ cùng với cô.
Khi Niệm Ninh tỉnh dậy lần nữa, trời bên ngoài đã đầy sao.
Cô giật mình tỉnh dậy và lập tức quay đầu lại nhìn, lại phát hiện bên cạnh mình trống không.
Cô có chút không quá chắc chắn.
Những gì Nhạc Cận Ninh đã nói với cô lúc trước, rốt cuộc là sự thật hay chỉ là một giấc mơ đẹp của cô mà thôi.
Có phải đứa trẻ trong bụng cô thực sự không phải là của TânTuyết Tùng, mà là của Nhạc Cận Ninh?
“Cận Ninh?” Niệm Ninh ngập ngừng gọi một tiếng, nhưng lại không có ai trả lời.
Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi bối rối, ngay cả giày cũng không mang mà trực tiếp chạy xuống giường : “Nhạc Cận Ninh, anh ở đâu?”
Đó chắc chắn không phải là mơ! !
Cô phải tìm được Nhạc Cận Ninh! ! !
Đợi đến khi Nhạc Cận Ninh vừa mới từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy Niệm Ninh không mang giày chạy quanh trên đất. Anh nhớ lại lúc trước bác sĩ đã dặn dò một số việc cần chú ý, không thể bị cảm lạnh.
Nhưng bây giờ cô lại không mang giày mà chạy loạn trên mặt đất.
“Niệm Ninh!” Nhạc Cận Ninh vội vàng bước đến bên cạnh Hại Niệm Ninh, một tay ôm lấy cô, khẽ cau mày và nói với giọng điệu rất nghiêm khắc: “Ai cho phép em không đi giày mà chạy loạn trên đất thế hả?”
Nghe thấy những gì Nhạc Cận Ninh nói, Niệm Ninh không chỉ tủi thân.
“Em… lúc em vừa mới tỉnh dậy thì không thấy anh bên cạnh. Em nghĩ rằng những gì anh nói hồi chiều chỉ là một giấc mơ mà thôi, em rất sợ, vì vậy em muốn đi tìm anh, nhưng anh lại không ở trong phòng, em… ‘Cô càng nói càng tủi thân. : “Anh vừa đi ra ngoài để lấy vài thứ.
Nếu sau này em không tìm thấy anh, thì hãy gọi cho anh. Dù sao cũng không thể chạy loạn một mình, biết chưa?” Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán Hại Niệm Ninh, khẽ nói.