Niệm Ninh yên lặng nằm trên giường mổ, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc mình và Nhạc Cận Ninh bên nhau.
Cùng lúc đó…
Trong phòng làm việc, bác sĩ gọi một cú điện thoại: ‘Anh Tần, cô Niệm đã vào phòng mổ.” ñ Tần Tuyết Tùng đang ngồi trong phòng chờ VIP để lên máy bay, nghe bác sĩ gọi điện tới, mặt anh ta không hề đổi sắc: ‘Được, tôi biết rồi, một tiếng sau tôi sẽ chuyển khoản phần còn lại cho anh.”
Bác sĩ nghe nói một tiếng sau tiền sẽ được chuyển khoản, gương mặt vốn luôn cẩn thận chợt trở nên vui mừng: “Cảm ơn anh Tần.”
Tân Tuyết Tùng mau chóng cúp máy.
Trong phòng chờ lên máy bay, vừa khéo vang lên tiếng kiểm vé: “Mời hành khách đi thành phố Tứ Xuyên tới máy bay Số 1 soát vé.”
Tần Tuyết Tùng nghe tiếng thông báo, anh ta nhếch mép cười, đeo mắt kính lên, xoay người đi tới cổng soát vé rồi lên máy bay.
Nhanh thôi, Tân Tuyết Tùng đã tới thành phố Tứ Xuyên.
Trợ lý Trình Tùng đã sớm sắp xếp xong mọi thứ bên thành phố Tứ Xuyên.
Tần Tuyết Tùng vừa ra sân bay thì đã có người tới đón. : “Anh Tần, tôi đã sắp xếp nơi anh nghỉ lại, ngoài ra đây là tư liệu mà trợ lý Trịnh nhờ tôi đưa cho anh.” Thư ký đưa chiếc máy tính bảng tới trước mặt Tần Tuyết Tùng.
Trên màn hình hiển thị Nhạc Cận Ninh sẽ xuất hiện ở nơi đâu, vào lúc nào, hơn nữa còn đang làm gì, tất cả đều ghi lại rành mạch.
“Tới Câu lạc bộ Golf Hoa Khang.”
Tần Tuyết Tùng xem hành trình kế tiếp của Nhạc Cận Ninh, tiện tay ném máy tính bảng cho trợ lý và dặn dò.
Xe nhanh chóng chạy thẳng một đường tới Câu lạc bộ Golf Hoa Khang.
“Anh Tần, hiện giờ Tổng giám đốc Nhạc đang ở khu ©, tôi cũng đã sắp xếp vị trí cho anh, đây là chìa khóa tủ cất đồ của anh.” Thư ký giao hết mọi thứ đang cầm cho Tần Tuyết Tùng.
Tần Tuyết Tùng nhận đồ và nói: “Tôi biết rồi, các người vào xe chờ tôi.”
“Vâng.’ Sau khi làm xong mọi chuyện thuộc bổn phận của mình, thư ký về xe ngồi.
Tần Tuyết Tùng mặc đồ thường ngày, chiếc kính vốn đang đeo trên mắt cũng đổi thành kính râm nhiều màu, đầu đội mũ lưỡi trai, giống như thật sự tới đây chơi.
Dựa theo lời thư ký, anh ta đi thẳng tới khu €.
Quả nhiên ở vị trí thứ 2 của khu €, Tần Tuyết Tùng thấy bóng Nhạc Cận Ninh.
Trò hay sắp mở màn.
“Cận Ninh?” Tần Tuyết Tùng giả vờ tình cờ gặp, tới chào hỏi Nhạc Cận Ninh.
Nghe thấy người ta gọi mình, Nhạc Cận Ninh nhìn sang nơi phát ra tiếng, sau đó phát hiện Tần Tuyết Tùng đã l xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
“Tuyết Tùng? Sao cậu lại tới đây?”
Nhạc Cận Ninh không ngờ có thể gặp Tần Tuyết Tùng ở nơi này, cảm thấy rất bất ngờ.
Tần Tuyết Tùng cười nhẹ: “Cậu cũng biết mình là người rảnh rỗi mà, ngày thường không quá nhiều việc. Hôm nay vừa khéo có vài người tới tìm mình chơi, cho nên mình tới đây.”
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào vị trí nào đấy trong khu G, hơn nữa còn vấy tay, vài người ở bên đó cũng đáp lại giống như vậy.
Nhạc Cận Ninh không hề nghi ngờ lời nói của Tân Tuyết Tùng: “Vậy cậu cứ chơi nhé, bên mình còn vài việc cần bàn bạc.”
Tần Tuyết Tùng có vẻ như hiểu được, anh ta gật đầu, xoay người chuẩn bị đi tới chỗ mình vừa vấy tay.
Nhưng vừa rời khỏi Nhạc Cận Ninh vài bước, dường như nhớ ra chuyện gì nên anh ta trở về nửa chừng, nói chuyện có vẻ hơi trách cứ: ‘À phải, còn một việc nữa. Cô Niệm đã mang thai, cậu sắp làm ba mà cũng không nói cho mình biết một tiếng à? Đúng là chẳng thú vị tí nào.”
Cái gì?
Niệm Ninh mang thai rồi ư?