“Tôi biết rồi.” Tân Tuyết Tùng đứng ngoài phòng bệnh ở viện điều dưỡng, làn môi hơi cong lên, nở nụ cười nhẹ rồi cúp máy.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, anh ta mỉm cười lạnh như băng, sau đó xoay người vào phòng bệnh.
Mấy ngày nay, anh ta thường xuyên tới đây thăm Tô Mạt.
“Tô Mạt, mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Anh sẽ giúp em giữ Nhạc Cận Ninh, nhưng em phải mau tỉnh lại đấy.’ Tân Tuyết Tùng dịu dàng sửa sang lại mái tóc cho Tô Mạt, hơi không đành lòng: “Anh phải đi ngay đây, vì kế hoạch của anh còn một bước cuối cùng chưa thực hiện. Chỉ cần thành công, sau này không còn ai uy hiếp em được nữa. Em yên tâm, đợi anh đuổi được Niệm Ánh ˆ Tuyết, anh lại đến đây với em.”
Dứt lời, anh ta rời khỏi phòng bệnh.
“Anh Tần.” Trợ lý Trình Tùng của Tần Tuyết Tùng vẫn luôn chờ ngoài cửa, thấy anh ta ra ngoài thì gọi ngay.
Tần Tuyết Tùng dặn dò: ‘Lập tức đi điều tra xem bây giờ Nhạc Cận Ninh đang ở đâu và làm gì.”
“Vâng.” Trình Tùng lên tiếng, theo lệnh mà làm.
Nước cờ cuối cùng là mười giờ sáng ngày mai.
Chỉ cần qua mười giờ, mọi thứ sẽ thành ván đã đóng thuyền.
Trịnh Tùng mau chóng gửi tư liệu về hành trình gần nhất của Nhạc Cận Ninh tới hộp thư Tần Tuyết Tùng.
Tần Tuyết Tùng lấy máy ra, gọi điện thoại cho Trình Tùng: “Đặt vé máy bay sáng mai tới thành phố S hộ tôi.”
Dứt lời, anh ta cúp máy rồi đến bên cửa sổ, yên lặng nhìn xe cộ nườm nượp bên ngoài, đôi mắt thâm sâu không biết lại đang tính toán điều gì.
Rời khỏi bệnh viện, Niệm Ninh thấy thời gian đã tới chiều.
Cô tùy tiện gọi một chiếc xe, xoay người lên đó về biệt thư.
Khi cô về đến nơi thì bà nội vừa khéo ngủ trưa dậy.
“Bà nội, cháu về rồi.” Niệm Ninh thấy bà đã dậy, cô lập tức đến bên cạnh bà, lấy vài món bánh mềm dẻo vừa mua bên ngoài ra: “Bà nội nếm thử xem, đây là bánh cháu mới mua, nó có hợp khẩu vị của bà không ạ?”
Cô cố gắng đè ép chuyện phá thai tận đáy lòng, lấy bánh trong hộp ra rồi đút cho bà nội ăn.
Bà nội cắn một miếng và hỏi: ‘Niệm Ninh, cháu mua loại bánh màu trắng này ở đâu vậy?”
Niệm Ninh vừa nghe đã biết bà thích, cô nói ngay: ‘Hôm nay đi ngang Trung tâm thương mại nên cháu mua đó, đây là bánh dứa. Nếu bà thích, ngày mai cháu lại mua một phần về cho bà.”
“Không cần đâu.” Bà nội vội vã xua †ay.
Niệm Ninh không hiểu, rõ ràng bà nội rất thích, sao không để cô mua cho bà ăn?
Bà nội cười nói: ‘Niệm Ninh, tuy bây giờ cháu và Cận Ninh ở bên nhau, dù không làm việc cũng có thể cơm áo không lo, nhưng cháu không thể vì vậy mà bỏ bê học hành. Việc học của cháu vân quan trọng hơn, ngày mai cháu nói địa chỉ cho bà, bà nhờ bảo mẫu đưa bà đi mua là được.”
Nghe bà nội nói vậy, Niệm Ninh chợt nhớ ngày mai mình có chuyện quan trọng phải làm, cô dứt khoát gật đầu: “Vậy cháu sẽ nói địa chỉ cho bà, ngày mai bà và bảo mẫu cùng đi mua ạ.”
Cô lặp lại địa chỉ mua bánh dứa cho bà nội nghe vài lần.