Niệm Ninh không uy nghiêm, không muốn gây rắc rối, nhưng không có nghĩa là cô ấy không có khí chất.
Nhạc Cận Ninh bắt nạt cô đã đành rồi mà ngay cả người hầu của Nhạc gia cũng chà đạp cô. Xuân Yến phát cáu khi thấy khí thế của cô không bị lay chuyển.
Niệm Ninh không thích người phụ nữ này.
Xuân Yến là một người hầu lâu năm trong Nhạc gia. Là người bảo đảm công việc lau dọn cho toàn bộ căn biệt thự. Có thể nói, địa vị của cô chỉ ở dưới người quản gia là chú Hoàng.
“Nếu cô nghĩ đây không phải là công việc của cô, vậy thì hãy đi hỏi ý kiến của cậu chủ.” Xuân Yến nói mà không sợ hãi.
Mối quan hệ giữa Niệm Ninh và cậu chủ họ Nhạc không được tốt. Nên có lẽ, cô không có đủ can đảm để gọi cho cậu chủ và phàn nàn.
“Cô …” Niệm Ninh nghiến răng.
Chết tiệt Nhạc gia. Ngay cả một người hầu cũng có thể bắt nạt mình Tên khốn Nhạc Cận Ninh chắc chăn sẽ không đứng về phía mình. Nếu đi hỏi ý kiến và phàn nàn với hắn thì chỉ làm sự sỉ nhục tăng thêm mà thôi. Mình cần phải làm những gì nên và không nên làm.
Xuân Yến thấy Niệm Ninh không nói, thì biết rằng Niệm Ninh rất mềm yếu. Xuân Yến cảm thấy một chút tự đại. Cô ném thẳng quần áo vào tay Niệm Ninh và nói với giọng điệu của kẻ ở trên: “Nhanh lên. Hãy giặt toàn bộ số quần áo này, nhớ chỉ được phép giặt bằng tay.”
Niệm Ninh nhìn vào đống quần áo trong tay cô và thực sự muốn vứt nó đi, nhưng tất cả đều là của Nhạc Cận Ninh. Nhưng cô không thể chống lại Nhạc Cận Ninh, bởi vì hắn đang nắm trong tay điểm yếu của cô.
Điều quan trọng nhất là bây giờ cô ấy không thể xúc Nhạc đến Nhạc Cận Ninh, nếu không hắn sẽ gửi cô đến nơi ông Nhạc ở, mọi thứ sẽ không thể cứu vấn được nữa.
Niệm Ninh lấy quần áo và đi đến phòng giặt. Khi tay chạm vào nước, cô không thể không giật mình.
Đau quá! Tay cô bị bỏng và nó vẫn chưa lành.
Vất thương thấm nước làm cô thấy buốt hơn. Niệm Ninh vò quần áo của Nhạc Cận Ninh như một cách hả giận.
Cô chà, cô đạp, cô cấu xé,… như thể .
đang làm với Nhạc Cận Ninh: “Nhạc Cận Ninh đồ khốn, anh bắt nạt tôi, anh bắt nạt tôi, tôi giết anh.”
Sau khi cô xả giận lên nhưng bộ quần áo, cuối cùng tâm tình của cô cũng dịu xuống. Nhìn vào những bộ quân áo nhăn nheo, cô sợ rằng Nhạc Cận Ninh sẽ phát hiện ra, cô cảm thấy có chút tội lỗi. Cô nhanh chóng nhặt nó lên, ngâm trong nước và vò mạnh.
Trong khi tay vẫn đang làm việc chăm chỉ, Niệm Ninh vẫn không quên chuyện phàn nàn: “Nhạc gia đúng là một gia đình kỳ dị. Người già thì thích ăn cỏ. Những đứa trẻ thì đầu óc có vấn đề, tâm lý không ổn định. Họ không biết cách tôn trọng người lớn tuổi.”
“Họ thậm chí còn để mình dọn dẹp.
Bây giờ, đến cả những người hầu còn có thể ngồi trên đầu mình. Họ dám để mình giặt giữ, cả biệt thự đều đang bắt nạt mình…”
“Gốc GỌC CÓC.: Lời nói của Niệm Ninh chưa kết thúc thì đột nhiên bị một tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Ngay lúc nhìn lên, cô thấy chú Hoàng đang đứng ở cửa.
Biểu cảm của Niệm Ninh bị đóng băng trong giây lát, nghĩ về những lời cô vừa nói, trái tim cô không thể không loạn nhịp: “Chú Hoàng, ông ta đến từ bao giờ,?
Ông ta có nghe hết tất cả những gi mình vừa nói không?”