“Bây giờ mới tới, không biết là ai nói rằng quan tâm bầ nội nhất, sao bà nội vào viện lại là người tới cuối cùng chứ?”
Niệm Tâm Như nhìn thấy Niệm Ninh, nghĩ tới việc từ sau khi Niệm Ninh gả cho Nhạc Cận Ninh, cô đã phải chịu thiệt mấy lần dưới tay cô ta, lại không kìm chế được mỉa mai nói.
Niệm Ninh thấy Niệm Tâm Như mỉa mai mình, bởi vì quan tâm tới tình hình của bà nội, không có ý định để ý tưới bọn họ, mà đi thẳng tới bên cạnh bác sĩ, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, bà nội tôi thế nào rồi? Có nặng lắm không?”
Bác sĩ tháo khẩu trang ra nói: “Cô Niệm yên tâm đi, bà chỉ là không cẩn thận bị treo chân thôi, không bị thương đến xương, chỉ có điều vì tuổi tác đã lớn, nên phải ở bệnh viện điều trị một thời gian, những cái khác không có vấn đề gì lớn lắm.”
Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, Niệm Ninh cũng dần yên tâm, chỉ có điều nhìn bà nội đang nằm trên giường, trong lòng đau đớn vô cùng.
“Niệm Ninh, cô đừng ở ở đây giả vờ nữa, nếu như cô thật sự quan tâm bà nội, sao lại để bà ngã như vậy chứ?
Trước kia quyền giám hộ của bà ở trong tay ba mẹ, chưa hề để bà nội xảy ra chuyện bao giờ.” Niệm Tâm Như thấy vừa nấy Niệm Ninh lại coi như không nhìn thấy không thèm để ý tới cô, trong lòng lại càng thêm phần nộ.
Sau khi Niệm Ninh nhìn thấy bà nội, bây giờ mới có tâm trạng để ý tới người nhà họ Niệm, cô lạnh lùng nói: “Rốt cuộc tôi có phải là quan tâm bà nội thật sự hay không, trong lòng Niệm Tâm Như cô biết rõ hơn ai hết, còn nữa, các người tới đây làm gì?”
Nói rằng người nhà họ Niệm quan tâm bà nôi, đúng là nực cười.
Trước kia lúc bà nội vẫn chưa vào viện điều dưỡng, bà Niệm luôn mong đợi bà nội đi thật xa, bây giờ bà nội bị thương vào viện, mấy người bọn họ lại gấp gáp chạy tới.
Nhất định là muốn làm gì đó, không có ý tốt gì.
“Niệm Ninh, con xem con ăn nói đi, bà không chỉ là bà nội con, cũng là mẹ của bố, sao chúng ta lại không thể tới đây?” Ánh mắt ông Niệm có chút khó coi.
“Đúng vậy, Niệm Ninh, không phải ai cũng đều có dã tâm như cô, bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, nhưng lại quên mất ai nuôi dưỡng cô, không nói giúp ba được lời tốt đẹp nào, để Nhạc Cận Ninh đầu tư thêm chút tiền vào công ty thì cũng thôi đi, bây giờ còn chế giễu bề trên của mình, thật đúng là không cần chút mặt mũi nào.”
Niệm Tâm Như lập tức nhân cơ hội nói.
Thấy dáng vẻ Niệm Tâm Như có chút đắc ý, Niệm Ninh khinh bỉ bật cười thành tiếng.
Niệm Tâm Như không vừa ý hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Tôi thấy cô thật nực cười, muốn quyến rũ anh rể của mình, kết quả lại tự vả vào mặt, mất hết cả mặt mũi. Lúc trước cô quyến rũ chồng tôi thế nào, chồng tôi vẫn luôn kể hết toàn bộ cho tôi, nếu như ngày nào đó lúc nói chuyện tôi không cẩn thận nói ra ngoài, tôi thấy cô sẽ không biết giấu mặt vào đâu đâu.” Niệm Ninh lúc trước vẫn luôn kìm chế, cho dù bị người khác bắt nạt, cũng chỉ có thể một mình tự chịu đựng, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Cô có Nhạc Cận Ninh chống lưng, Nhạc Cận Ninh sẽ không để người khác bắt nạt cô, sao cô lại có thể để : người ta bắt nạt cô chứ?
“Niệm Ninh, cô lại dám nói tôi như vậy sao?!” Niệm Tâm Như vừa giơ tay lên chuẩn bị cho Niệm Ninh một cái bạt tai.
Nhưng, bàn tay cô vừa mới giơ lên, thì đã bị ngăn lại.