Bây giờ cô mang thai còn chưa đầy ba tháng, chắc chắn là không thể làm gì với Nhạc Cận Ninh được. Cô biết, từ trước đến nay Nhạc Cận Ninh chỉ nghe mềm không nghe cứng. Vì để Nhạc Cận Ninh không phát hiện ra, cho nên cô chỉ có thể làm nũng, hi vọng là có tác dụng.
Nghe thấy Niệm Ninh gọi mình, Nhạc Cận Ninh hơi bất ngờ nhíu mày: “Sao hôm nay dẻo miệng vậy?” Nghe thấy lời nói của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh biết mình đã thành công, quả nhiên anh sẽ dính chiêu này.
Anh sẽ không động vào cô nữal!I Niệm Ninh dùng hai tay ôm lấy cổ Nhạc Cận Ninh, hơi ngẩng mặt lên, lại nói thêm vài câu động viên: “Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi, hôm khác đi, với lại anh nghĩ một chút đi, em vẫn còn đang bị bệnh đấy.”
Một câu vấn còn đang bị bệnh làm cho đầu óc Nhạc Cận Ninh tỉnh táo lại.
“Bệnh viêm dạ dày chỉ cần điều trị từ từ, chẳng liên quan gì đến việc đấy.”
Nhưng mà anh cũng không định bỏ qua cho Niệm Ninh dễ dàng như vậy.
Niệm Ninh thấy lấy chuyện bị bệnh ra mà cũng chẳng có tác dụng gì với anh, cô lại cảm thấy không chắc chắn.
“Nhưng… a….’ Niệm Ninh còn chưa kịp nói gì đã bị Nhạc Cận Ninh chặn miệng lại.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Niệm Ninh cảm giác mình sắp bị nghẹt thở thì Nhạc Cận Ninh mới thả cô ra.
Nhạc Cận Ninh thở một cách nặng nề vùi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn: “Giúp anh…”
Nhạc Cận Ninh không để cho Niệm Ninh phải suy nghĩ nhiều mà lập tức nắm lấy tay cô…Niệm Ninh cảm thấy mặt mình trở nên nóng bừng, xấu hổ chết đi được.
“Em ngoan chút…’ Nhạc Cận Ninh cảnh cáo: “Nếu không…”
Anh vẫn chưa nói hết câu thứ hai, nhưng Niệm Ninh cũng không dám cử động, chỉ có thể để mặc Nhạc Cận Ninh.
Ngày hôm sau…
Buổi sáng lúc Niệm Ninh thức giấc, cô cảm thấy khắp người đều mỏi, nhất là tay, cô cảm giác đây không phải là tay của mình nữa. Cô không nhịn được mà hỏi thăm cả mười tám đời tổ tông của Nhạc Cận Ninh.
Tên khốn!
Nhạc Cận Ninh vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy người phụ nữ của mình nhìn mình đầy u oán, bỗng chốc tâm trạng trở nên tốt hơn: “Em nhìn anh như vậy làm gì? Có phải em nghĩ hôm qua anh không nên mềm lòng với em không?”
Niệm Ninh khinh bỉ liếc Nhạc Cận Ninh một cái.
“Thật xin lỗi, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Cô vừa nói vừa quay người lại chuẩn bị rời giường.
Nhưng rất rõ ràng, Nhạc Cận Ninh không định buông tha cho cô dễ như vậy.
“Anh không nói là sẽ để em đi.”
Nhạc Cận Ninh nắm lấy cánh tay Niệm Ninh, nhẹ nhàng kéo về phía sau, vững vàng ngã xuống giường, đồng thời không cho cô cơ hội kịp thở, bèn…
Niệm Ninh trừng mắt nhìn Nhạc Cận Ninh: “Anh…”
“Những việc khác anh đều nghe theo em, nhưng mà ở trên giường thì em phải nghe anh.” Nhạc Cận Ninh cắt ngang lời Niệm Ninh, không để cho cô chen vào.