“Chú Hoàng, chuẩn bị xe ngay. Tôi sẽ ra ngoài.”
Trước khi lời của chú Hoàng kết thúc, Nhạc Cận Ninh đi ra khỏi phòng bên cạnh và ngắt lời bác chú Hoàng.
“Vâng.”
Chú Hoàng nhìn thấy vẻ vội vã của Nhạc Cận Ninh thì không dám trì hoãn và quay sang chuẩn bị phương tiện.
Niệm Ninh đứng thất thần tại chỗ trong một thời gian dài. Tại sao Chú Hoàng nghĩ rằng mình kết hôn với Nhạc Cận Ninh? Có phải vì chú Hoàng đã lớn tuổi và có trí nhớ kém, nên nhầm lẫn? Quên nó đi, đừng nghĩ về nó, đó là lỗi của chú Hoàng, không phải của mình.
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh không bị rối nữa, dù sao cô cũng không thể sống trong phòng của Nhạc Cận Ninh.
Cô tìm một người giúp việc và chuẩn bị phòng một lần nữa.
Bệnh viện Trung ương, phòng VỊP….
Nhạc Cận Ninh đứng bên ngoài, nhìn vị bác sĩ bận rộn bên trong qua tấm kính, đôi mắt đầy lo lắng và âu sầu.
Chỉ vài phút chờ đợi đã khiến anh cảm thấy như mình đã vượt qua một thế kỷ.
Bác sĩ ra khỏi phòng và gật đầu kính cẩn nói với ông: “Ông Nhạc.”
Nhạc Cận Ninh không nhìn bác sĩ, vì đôi mắt của anh vẫn đang nhìn vào người đang năm bên trong phòng bệnh: “Cô ấy như thế nào rồi?”
“Một giờ trước, sóng não của cô ấy đột nhiên dao động.”
Đôi mắt của Nhạc Cận Ninh lóe lên tia sáng, và đôi mắt sâu thẳm nhìn bác Sĩ: “Có phải sóng não dao động, điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy?”
Bác sĩ nhìn vào đôi mắt sắc bén của Nhạc Cận Ninh và cảm thấy áp lực rất cao. Ông giải thích: “Sóng não của cô ấy xuất hiện trong một thời gian ngắn. Sau đó, tôi yêu cầu y tá nói chuyện với cô Vương liên tục và muốn kích thích ý thức của cô ấy.
Nhưng không có phản hồi. Về việc cô ấy sẽ thức dậy hay không, tôi không có cách nào trả lời cho anh được. “
Sau khi nói xong, bác sĩ an ủi một câu khác: “Việc cô ấy có sóng não là một điều tốt. Ít nhất cô ấy có thêm một chút hy vọng để tỉnh dậy.”
Sau khi nghe xong những lời từ vị bác sĩ, đôi mắt của Nhạc Cận Ninh lộ vẻ đáng thất vọng.
Thấy vẻ mặt của anh, bác sĩ khẽ hỏi: “Ông Nhạc, anh có muốn vào gặp cô Vương không?”
Nhạc Cận Ninh lắc đầu và từ chối trực tiếp: “Không, bác sĩ hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Nếu có bất kỳ tin tức nào về tình trạng của cô ấy, xin thông báo sớm nhất có thể cho tôi.”
Nói xong, anh lại đưa mắt nhìn bệnh nhân đang trong phòng đặc trị và quay mặt đi với khuôn mặt ủ rũ.
Trong những năm này, Nhạc Cận Ninh không biết mình đã vào bệnh viện bao nhiêu lần. Lần này anh bước vào với hy vọng, và rời đi trong nỗi cô đơn.
Trong bóng tối, Nhạc Cận Ninh thay vì quay trở lại biệt thự, anh lái xe đến quán bar mà anh thường ghé thăm.
“Khát nước quá…”
Niệm Ninh đang hiu hiu ngủ thì bị đánh thức bởi cơn khát. Cô mơ mơ màng màng rởi khỏi chiếc giường, mắt nhắm mắt mở đi về phía bếp.