Tính khí của cô gái nhỏ này thật bướng bỉnh, đã mấy ngày rồi vân chưa chịu buông bỏ, nói tha thứ cho anh.
“Tôi chỉ cần anh đồng ý với tôi một chuyện là có thể rồi, đó chính là…..” Niệm Ninh thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: “Sau này không được lừa tôi nữa, tôi ghét nhất người khác lừa gạt tôi.”
“Không vấn đề, sau này tôi tuyệt đối sẽ không lừa em nữa.” Thấy Niệm Ninh nghiêm túc như vậy, Nhạc Cận Ninh cũng vô cùng nghiêm túc hứa hẹn.
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh nghiêm túc đồng ý cô như vậy, khúc mắc cuối cùng còn đè nén trong lòng cũng biến mất rồi.
Đường cong trên khóe miệng cô lại không kìm được lộ ra, sau khi Nhạc Cận Ninh giúp bà, cô đã tha thứ cho anh rồi, chỉ là trong lòng vẫn có chút không thoải mái, lại sợ sau này anh sẽ lừa gạt cô, vì vậy vấn mãi không chịu buông tha.
Bây giờ, Nhạc Cận Ninh đã đồng ý không lừa cô nữa rồi, mọi băn khoăn trong lòng cô, đều đã được vứt bỏ rồi.
“Được, em tha thứ cho anh rồi.” Niệm Ninh cuối cùng cũng buông tha, sau đó cô như nghĩ ra được gì đó, cười dịu dàng hỏi Nhạc Cận Ninh: “Bây giờ cho anh một cơ hội, anh còn chuyện gì khác giấu em không? Nếu như có, thì bây giờ anh nói thật đi, em sẽ không tính toán với anh, nếu như sau này em biết được, sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu.
Sau khi nói xong, cô giơ nắm đấm lên nhìn Nhạc Cận Ninh, đe dọa anh.
Nhạc Cận Ninh thấy trong lời nói của cô có mang theo sự uy hiếp, trâm lặng một lúc.
Bởi vì anh đang nghĩ, Niệm Ninh hình như đã hoàn toàn quên mất tối hôm đó ở khách sạn, người ngủ với cô một đêm là anh.
Anh vẫn lưỡng lự mãi không nói, đúng là cô gái ngốc nghếch, ngủ với anh xong, tới anh là ai mà cũng không nhớ, muốn trừng phạt cô chút.
Bây giờ tính khí cô gái nhỏ này lớn như vậy, nếu như anh không nói, cô sẽ cho rằng, là anh cố tình lừa cô, tới lúc đó lại đòi âm ï với anh.
Vậy là, Nhạc Cận Ninh điều chỉnh lại tâm trạng một lát, ho nhẹ một tiếng: “Còn có một chuyện nữa, thật ra hôm đó ở khách sạn……”
Đúng lúc này………
“Làm phiền hai vị, đồ ăn của mọi người đã sẵn sàng rồi.” Nhân viên phục vụ đem từng loại đồ ăn bày lên trên bàn, cắt đứt lời nói của Nhạc Cận Ninh.
Niệm Ninh ngửi được mùi hải sản trong đồ ăn, lập tức trong dạ dày cuồn cuộn một trận. : Cô che miệng mình lại để không nôn ra, mùi đồ ăn càng ngày càng gay mũi, cô không thể nhịn được cảm giác buồn nôn khủng khiếp, chà xát một chút rồi đứng lên.
“Em vào toilet một chút” Nói xong cô chậm chậm rời đi, Nhạc Cận Ninh nhìn bộ dạng của Niệm Ninh, nhíu mày lo lắng.
Cô chạy vào toilet, nhìn không được nôn khan ra tiếng, bên trong dạ dày của cô không có đồ gì nên cũng chả thể nôn ra.
Trong dạ dày như có gì đó quấy động, làm thế nào cũng không ngăn được cảm giác buồn nôn kinh khủng này.
Gô ói ra một lúc lâu mới cảm giác đỡ hơn, tựa người trên vách tường để thoải mái hơn một chút, cho đến khi cảm giác thấy cơ thể ổn rồi mới ra khỏi phòng.