Lời bộc bạch đột ngột khiến Khương Lập Hạ hoàn toàn choáng váng. Bàn tay đang cầm khăn giấy của cô ấy còn quên cả đưa qua. Vốn dĩ Diệp Lâm Tây thừa nhận chuyện này rất thẳng thắn, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xa lạ của cô bạn một lúc lâu, cô dường như đột nhiên nổi giận.
Sau khi duỗi chân đã vào chân Khương Lập Hạ một cái, cô khoanh hai tay trước ngực hỏi: “Biểu cảm của cậu là sao hả? Tớ thích Phó Cẩm Hành thì làm sao? Có gì lạ à?”
Cô không thể thích người đàn ông chó đó sao?
Khương Lập Hạ cuối cùng cũng tỉnh lại từ trạng thái vô cùng bối rối.
Cô ấy ngây người nhìn Diệp Lâm Tây hói: “Cậu nói thật đấy à?”
“Không phải thật thì là giả chắc?” Diệp Lâm Tây tiếp tục xị mặt.
Vốn dĩ đây chỉ là một bộ phim tình cảm ấm áp nhất thời, sau bao nhiêu năm cuối cùng cô cũng dám thừa nhận tình cảm của mình với Phó Cẩm Hành trước mặt người khác, kết quả là đối phương không những vô cùng ngạc nhiên mà còn tỏ thái độ hoài nghi.
Diệp Lâm Tây tức giận đến mức duỗi chân đá cô ấy thêm một cái: “Tớ nói này, rốt cuộc cậu có phải là chị em tốt của tớ không thế?”
Khương Lập Hạ ấm ức: “Bởi vì là chị em tốt của cậu nên tớ mới bị kinh ngạc thế đó.”
Dù sao thì với cuộc hôn nhân của Diệp Lâm Tây, ngay từ đầu cô đã luôn phàn nàn kiểu “Vợ chồng hời hợt”, “Tớ chỉ nhìn trúng cái bộ mặt và tiền của tên đàn ông chó đó” hay “Tớ thực sự đã trải qua tám kiếp xui xẻo mới lấy phải tên đàn ông không hiểu nổi này”, những lời nói này quả thực giống như Đường Tăng tụng kinh, thường xuyên văng vẳng bên tai Khương Lập Hạ.
Vì vậy, Khương Lập Hạ đã hoàn toàn bị tẩy não, chấp nhận việc hai người kết hôn là vì lợi ích chứ không phải vì tình cảm. Nói thật, khi đó cô ấy cũng không phải vì Diệp Lâm Tây mà bênh vực kẻ yếu. Rốt cuộc thì theo cô ấy, một người vừa có nhan sắc vừa có đầu óc như Diệp Lâm Tây thì tại sao phải vì gia tộc mà chịu thiệt thòi.
Thì ra, cô kết hôn căn bản là vì ý đồ khác.
“Không phải, không phải.” Khương Lập Hạ dơ tay lên, như một học sinh ngoan đang muốn phát biểu: “Cậu thích anh ấy là trước hay sau khi kết hôn?”
Diệp Lâm Tây chột dạ lảng tránh ánh mắt của cô ấy: “Tớ đã kể với cậu rồi còn gì, anh ấy là bạn với anh trai tớ từ nhỏ.”
“Đúng, tớ biết.”
Khương Lập Hạ gật gật đầu, sau đó nhìn đến gương mặt có chút ngượng ngùng của cô, đột nhiên hít sâu một hơi: “Không phải là cậu thích anh ấy từ rất lâu trước đây rồi đó chứ?”
Nghe giọng điệu của Khương Lập Hạ, Diệp Lâm Tây lại trở nên khó chịu.
Tại sao cô ấy lại ngạc nhiên như vậy.
Diệp Lâm Tây bất giác đưa tay lên vuốt tóc, thản nhiên nói: “Chỉ là trước kia anh ấy rất tốt, chứ tính tình không như bây giờ.”
Khương Lập Hạ: “…”
Cô ấy bị sốc đến nỗi không biết phải nói gì.
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt cô bạn thân của mình đang hiện rõ biểu cảm “Cậu đang nói mấy lời điên cuồng gì vậy?”,
“Vốn dĩ trước đây anh ấy rất tốt, đẹp trai lại hiền lành, là kiểu nam thần trong khuôn viên nhà trường.” Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy nói: “Tóm lại là kiểu nam sinh cấp ba mà tất cả các cô gái đều sẽ thích.”
Cấp ba?
Chờ đã, nam sinh cấp ba?
Khương Lập Hạ kinh ngạc nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Tớ nhớ là anh ấy hơn cậu năm tuổi đúng không? Khi anh ấy học cấp ba, chẳng phải cậu mới chỉ học cấp hai thôi sao?”
Diệp Lâm Tây và cô ấy nhìn nhau vài giây, sau đó cô rất tự nhiên hỏi: “Đúng vậy, sao thế?”
Có lẽ là bởi vì những chuyện đã giữ kín trong lòng quá lâu, cuối cùng cũng có thể giãi bày với người khác, nên những cảm xúc nho nhỏ ẩn giấu đó dần dần tích tụ lại bỗng bắn lên như bọt nước, chỉ muốn điên cuồng nói ra bằng sạch.
Khương Lập Hạ che mặt: “Mẹ nó, tình tiết bẻ lái quá nhanh rồi.”
“Miệng của cậu làm bằng vỏ hến hả? Làm thế nào mà cậu giữ kín được lâu như thế? Đến cả tớ cũng không thèm kể?”
Một lúc lâu sau, Khương Lập Hạ mới cảm thán nói thêm: “Chẳng trách lần này tớ nói là không có việc gì lớn cậu lại phản ứng mạnh mẽ vậy. Có lẽ là bị người mình thích đả kích khác hẳn so với người mình không thích đả kích.”
Diệp Lâm Tây gật đầu, nhưng vừa mới gật một cái cô liền nhận ra có gì đó không ổn.
“Sao lại nói sự việc lần này không có gì to tát?”
Diệp Lâm Tây vươn tay giữ lấy bả vai cô ấy, dùng hết sức lắc lắc mạnh vài cái, chỉ thiếu nước hóa thân thành “Giáo chủ của phái giáo gào thét”, tức giận nói: “Khương Lập Hạ, cậu tỉnh táo lại ngay cho tớ.”
“Có phải cậu cho rằng tớ vì một chuyện cỏn con không đáng gì mà làm loạn hay không?”
“Cậu không yêu tớ nữa, không yêu tớ nữa à?”
Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy đau khổ và tức giận, như thể cô muốn dùng ánh mắt của mình để đánh thức chút lương tâm cuối cùng của người chị em tốt này để cô ấy đứng về phía cô, đứng về phía công lý.
Khương Lập Hạ bị cô lắc cho rung cả não, đau cả đầu luôn rồi. Cô ấy giơ hai tay lên cầu xin: “Đại tiểu thư, tớ thực sự sát cánh cùng cậu trong suốt thời gian qua. Thật đó, tớ chỉ cảm thấy liệu có phải cậu hiểu lầm gì Phó Cẩm Hành rồi không, làm sao cậu có thể chắc chắn rằng anh ấy không thích cậu chứ?”
“Nếu anh ấy thích, liệu anh ấy có sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với tớ vậy không?” Diệp Lâm Tây cong môi.
Khương Lập Hạ nhỏ giọng nói: “Thực chất là anh ấy ra tay với Phùng Kính mà, cậu nghĩ ở một góc độ khác thử xem, chẳng phải cậu cũng khó chịu với cái tên Phùng Kính kia còn gì, bây giờ Phó tổng ra tay đối phó với anh ta, nói không chừng là vì cậu đó.”
“Không có đâu.”
Diệp Lâm Tây phản bác lại bằng giọng rất nhỏ và không chắc chắn.
Nhưng trong tận đáy lòng vẫn có chút mông lung, bởi vì hôm đó ở câu lạc bộ Golf anh ấy biết việc cô bị ép rượu. Nếu Phó Cẩm Hành muốn biết ai là người dùng bữa cùng cô hôm đó thì không phải là việc khó.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đột nhiên lắc đầu thật mạnh để ngăn cản bản thân nghĩ ngợi về nó.
Khương Lập Hạ thấy vẻ mặt cô thay đổi mỗi lúc một khác cũng phải bật cười, nhưng vẫn động viên cô, khẽ nói: “Được rồi, dù sao thì cái gì xảy ra cũng xảy ra rồi, cậu nghĩ kỹ xem sau này phải làm thế nào chưa?”
Còn có thể thế nào nữa? Tất nhiên là ly hôn… Ly hôn.
Diệp Lâm Tây đột nhiên nằm vật ra sofa, vốn dĩ đang ôm một bụng tức, nhưng lúc này do đang nói chuyện phiếm cùng Khương Lập Hạ nên đã tan biến đi phần nào. Đến cả quyết tâm ly hôn hình như cũng như tòa lâu đài trên không rồi.
Diệp Lâm Tây nói: “Tớ cũng chẳng thiếu tiền, cậu có biết khi tớ kết hôn ba tớ đã cho tớ bao nhiêu không? Dù có bỏ anh ta đi chăng nữa, tớ cũng vẫn có thể đeo trên tay viên kim cương xanh cao quý, nên chẳng sợ ly hôn. Ai không sống tiếp được khi rời đi chứ? Tớ vừa có tiền lại vừa đẹp như tiên nữ thế này thì tại sao phải chịu thiệt thòi.”
“Tớ kiêu ngạo vậy đó, không thèm nói đạo lý với người khác, hết cách, khi đó anh ấy cưới tớ chắc chắn cũng biết rõ rồi.”
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn nói liền một mạch, tất cả đều là những lời tự an ủi bản thân, tóm lại là cô không sợ ly hôn, cũng không quan tâm đến việc ly hôn.
Khương Lập Hạ thấp giọng nói: “Vậy bây giờ cậu còn thích anh ấy không?”
Diệp Lâm Tây mím miệng không trả lời.
“Cậu có từng nghĩ đến việc, nếu bây giờ hai người ly hôn thì cả đời này cũng không thể giải thích cho nhau hiểu chưa? Hơn nữa, việc ly hôn chẳng có ích lợi gì đối với phụ nữ, cậu nghĩ mà xem chồng cậu nổi tiếng như vậy, cái cô Đoạn Thiên Hàm kia lúc nào cũng sẵn sàng thế chỗ cậu đó.”
“Đến lúc đó sẽ xuất hiện đủ loại nào là Đoạn Thiên Hàm nào là Mã Thiên Hàm, lần lượt bám riết lấy.”
“Hoa hồng nhỏ của chúng ta từ khi nào lại thiếu tự tin như thế chứ, mới có một việc cỏn con như vậy đã rút lui, không phải việc cậu nên làm là đập tan đám yêu nữ kia sao?”
Diệp Lâm Tây lại đột ngột ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm Khương Lập Hạ nói: “Sao cậu lại phiền thế chứ? Cậu có phải là chị em của tớ không? Thôi bỏ đi, không thèm nói với cậu nữa. Tớ mệt rồi, muốn ngủ một lúc.”
“Được rồi, được rồi.”
Khương Lập Hạ nhìn vẻ mặt thực sự khó chịu của cô, lại sợ trái tim nhỏ bé nhảy cảm của cô bị kích thích.
Phóng dành cho khách của nhà cô ấy bình thường không có người ở, nếu dọn dẹp thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Vì vậy, Khương Lập Hạ trực tiếp để Diệp Lâm Tây nghỉ ngơi trong phòng mình, trước khi ra khỏi nhà Diệp Lâm Tây đã tắm táp sạch sẽ. Mặc dù lúc đó không có thời gian để sấy tóc, nhưng bây giờ tóc gần như đã khô hẳn rồi. Sau khi cô nằm xuống giường, Khương Lập Hạ liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ có điều một lúc lâu sau cô vẫn không ngủ được.
Diệp Lâm Tây nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng không ngủ nổi.
Tuy rằng đây đã là buổi chiều, nhưng ngày hôm nay dường như trôi qua thật chậm. Mưa to ngoài cửa sổ vẫn không có dấu hiệu ngừng, những hạt mưa đập vào cửa kính vừa nhanh vừa dày.
Diệp Lâm Tây đã quá mệt mỏi.
Chỉ có điều, cơ thể rõ ràng là mệt mỏi, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Trái tim dường như bị thứ gì đó bóp nghẹt, không thể giải tỏa.
Cứ thế cho đến khi ý thức của cô bị trôi về khoảng thời gian rất lâu trước đây. Một đoạn quá khứ mà Diệp Lâm Tây nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ nhắc đến nữa.
*
Sau khi Phó Cẩm Hành tốt nghiệp cấp ba rồi ra nước ngoài, lúc đầu Diệp Lâm Tây rất buồn, nhưng cô nghĩ sớm muộn gì cũng có thể gặp anh, vì dù sao thì anh có đi nước Mỹ xa xôi như vậy nhưng đến kỳ nghỉ vẫn sẽ về nước chứ?
Nhưng khoảng thời gian cách biệt đó là năm năm.
Phó Cẩm Hành dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi Bắc An, anh ở lại Mỹ và chưa một lần về nước, ngay cả ngày Tết cũng vậy.
Thỉnh thoảng, Diệp Lâm Tây giả vờ vô tình hỏi Diệp Dữ Thâm, nhưng anh ấy chỉ thuận miệng trả lời qua loa. Nếu cô vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, thì Diệp Dữ Thâm sẽ sốt ruột hỏi rằng không có việc gì tự nhiên nhắc đến Phó Cẩm Hành làm gì?
Diệp Lâm Tây sợ bị anh trai phát hiện.
Chỉ có thể im lặng không tiếp tục gặng hỏi nữa.
Sau đó, cuối cùng cô cũng được nhận vào một trường đại học ở Mỹ, vì vậy cô có thể đến đất nước mà cô muốn đến, vì ở đó có một người mà cô muốn gặp.
Trên thực tế, nhiều khi sự khao khát của con người đều xuất phát từ sự ám ảnh của trái tim. Thật ra, cô đã rất lâu không gặp Phó Cẩm Hành, thậm chí còn không biết bây giờ trông anh như thế nào, nhưng trong sâu thẳm trái tim cô vẫn luôn nhớ đến người anh trai hiền lành ấy. Anh đẹp trai, mang phong thái thoải mái của lứa tuổi niên thiếu, còn đẹp hơn cả anh trai cô nữa, tính tình thì hiền lành.
Với sự tích lũy của thời gian, những tưởng nó đã trở thành sự tồn tại đẹp đẽ nhất. Chỉ cần lấy nó ra và nghĩ về nó, bạn sẽ cảm thấy ấm lòng hơn.
Sau khi đi đến Mỹ, Diệp Lâm Tây cũng không thể gặp Phó Cẩm Hành. Bởi vì Phó Cẩm Hành đã tốt nghiệp trước ngày cô nhập học. Sự chênh lệch tuổi tác dường như là định mệnh khiến cô không thể bắt kịp anh, cho dù đã cố gắng hết sức.
Cho đến rất lâu sau đó.
Diệp Lâm Tây nhớ rõ là đêm Giáng sinh.
Cô nhận được cuộc gọi từ Diệp Dữ Thâm, bảo cô đến trường đợi ai đó, nói là muốn gửi đồ cho cô.
Diệp Lâm Tây nghe lời anh trai, thực sự đợi được một người. Đối phương mang rất nhiều đồ đến nói là quà Giáng sinh của Diệp Dữ Thâm.
Vì Diệp Lâm Tây không quen biết anh ta nên khách sao nói: “Cảm ơn anh, phiền anh phải chạy tới đây một chuyến rồi.”
“Là việc tôi nên làm, dù sao đây cũng là việc mà Diệp tổng đích thân nhờ vả Phó tổng.” Đối phương lịch sự nói.
Phó tổng?
Diệp Lâm Tây chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Là Phó Cẩm Hành phải không?”
Đối phương gật đầu: “Phó tổng hôm nay có cuộc họp nên chỉ có thể nhờ tôi mang đồ đến cho cô.”
Diệp Lâm Tây siết chặt ngón tay.
Cô nói: “Anh ấy cũng ở đây à?”
Có lẽ khi đó đối phương đang là trợ lý của Phó Cẩm Hành, nên gật đầu.
Diệp Lâm Tây không biết tại sao, sau một hồi im lặng, cô thu hết can đảm hỏi: “Anh ấy ở khách sạn nào?”
Vì đối phương biết cô là em gái của Diệp Dữ Thâm, cũng biết mối quan hệ giữa Phó Cẩm Hành và Diệp Dữ Thâm nên trực tiếp nói cho cô biết địa chỉ nơi họ ở.
“Khi nào anh ấy rảnh, tôi có thể đến tìm anh ấy không? Tôi muốn trực tiếp cảm ơn anh ấy.”
Cho dù cô đã không còn là cô bé nhút nhát nữa, nhưng khi gặp phải chuyện liên quan đến Phó Cẩm Hành, cô lại có vẻ vô cùng ngại ngùng.
Trợ lý cười nói: “Cô khách sáo quá rồi, nhưng mấy ngày tới Phó tổng đều rất bận.”
Đối phương còn nói thêm gì đó, nhưng Diệp Lâm Tây không nhớ nữa. Chỉ nhớ anh ta nói với cô ngày mà bọn họ sẽ rời đi.
Trong mấy ngày sau đó, Diệp Lâm Tây lên lớp mà hồn bay phách lạc, lúc nào cũng nghĩ đến anh. Anh đã không gặp cô nhiều năm như vậy, chắc không còn nhớ cô nữa. Ngay cả có nhớ, thì có lẽ cũng chỉ nhớ cô là em gái của Diệp Dữ Thâm.
Cô chỉ là em gái của một người bạn.
Cảm xúc cứ thế tích tụ.
Buổi tối hôm đó, Diệp Lâm Tây vốn dĩ định đến thư viện, nhưng đột nhiên lại chạy như điên khỏi trường, cuối cùng bắt một chiếc taxi đến thẳng khách sạn.
Diệp Lâm Tây không biết số phòng anh ở.
Cuối cùng chỉ dám gọi điện cho trợ lý của anh.
Đối phương bắt máy, Diệp Lâm Tây thấp giọng nói: “Ngày mai mọi người rời khỏi đây phải không?”
“Vâng, Diệp tiểu thư, xin hỏi cô có việc gì không?” Đối phương lịch sự hỏi.
Diệp Lâm Tây nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem tối nay anh ấy có rảnh không? Tôi muốn mời anh ấy ăn cơm có được không?”
“Là anh tôi bảo tôi cảm ơn anh ấy.”
Đối phương không nghi ngờ, chỉ xin lỗi: “Xin lỗi Diệp tiểu thư, hôm nay Phó tổng có một bữa tiệc chiêu đãi, có lẽ đến muộn mới quay lại khách sạn.”
Bữa tối chắc chắn không được rồi.
Diệp Lâm Tây hiểu ý đối phương nên thấp giọng nói cảm ơn, rồi cúp máy.
Diệp Lâm Tây đang ngồi trong đại sảnh sáng sủa và ấm áp của khách sạn, cách chiếc sofa cô đang ngồi có một cây thông noel rất lớn. Dù Giáng sinh đã qua nhưng cây thông noel trang trí trong khách sạn vẫn chưa được dỡ bỏ. Dưới gốc cây được bày biện nhiều hộp quà lớn nhỏ màu đỏ.
Cô lặng lẽ ngồi đó.
Lần đầu tiên cô thấy yêu Giáng sinh.
Bởi vì giáng sinh này, cô có thể sẽ được gặp anh.
Diệp Lâm Tây không biết ngày hôm đó cô đã đợi bao lâu, rõ ràng cả người đã rất mệt nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lối ra vào của khách sạn.
Vì sợ bỏ lỡ nó.
Có lẽ do cô đợi quá lâu nên quản lý tiền sảnh trong khách sạn cũng xuất hiện hỏi han cô.
Cũng may là nhìn Diệp Lâm Tây rất thời trang và có vẻ ngoài tử tế. Khi đối phương biết rằng cô đang đợi người thì không hỏi thêm gì nữa.
Khi tiếng chuông đồng hồ trong đại sảnh điểm 0h, một bóng người mặc áo khoác đen xuất hiện ở cửa.
Bên ngòai không biết tuyết đã rơi từ lúc nào.
Tuyết đọng lại trên chiếc áo khoác đen của người đàn ông, khiến anh trông như có cảm giác vừa trở về nhà trong một đêm đầy tuyết.
Diệp Lâm Tây vừa nhìn đã nhận ra anh. So với trước đây, cậu thiếu niên có dáng vẻ trẻ trung trong tâm trí cô, lúc này đã biến thành một người đàn ông trưởng thành, với cặp lông mày sắc nét và đôi mắt sáng như sao, ngay cả khí chất cũng trở nên trầm ổn và kiên định. Điều duy nhất không thay đổi là gương mặt anh vẫn ưa nhìn, khiến người ta không thể rời mắt.
Diệp Lâm Tây không hiểu tại sao mình lại ngốc nghếch ngồi mấy tiếng đồng hồ ở đại sảnh để chờ anh, có lẽ cô chỉ muốn nói với anh một câu rằng cô muốn gặp lại anh.
Lúc đó, Diệp Lâm Tây bước tới, cô gọi: “Phó Cẩm Hành.”
Vốn dĩ cô muốn gọi anh là anh Cẩm Hành như trước, nhưng cô không còn là cô bé học cấp hai nữa, bây giờ cô đã là nữ sinh đại học, nên không thể mở miệng gọi vậy.
Vì vậy, cô dứt khoát gọi thẳng cả họ và tên anh. Phó Cẩm Hành hơi dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô. Hai người cách nhau không xa nên cô có thể ngửi rõ mùi rượu trên người anh.
Rất nồng.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh rơi lên người cô, trên mặt không chút biểu cảm, chiếc áo khoác đen không cài cúc để lộ bộ vest anh đang mặc bên trong, anh đẹp trai, cao ráo như một người thành đại tại Vanity Fair.
Diệp Lâm Tây nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì với anh.
Cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Em, em đợi anh cả tối rồi, em muốn đến…”
Muốn đến cảm ơn anh.
“Đợi anh cả buổi tối?” Giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông cắt ngang lời cô. Đôi mắt anh hơi dừng lại trên người cô, như đang nhìn một người xa lạ, khóe miệng đột nhiên hiện lên một tia giễu cợt: “Vậy thì sao? Tôi yêu cầu cô đợi tôi cả tối sao?”
“Có phải cô vẫn muốn nói là cô thích tôi không?”
Diệp Lâm Tây như bị sét đánh, cả người đứng im không dám nhúc nhích.
Phó Cẩm Hành dường như vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười, vội nói: “Có phải tôi còn cần chịu trách nhiệm với cô nữa không? Chỉ vì cô thích tôi, tôi phải có trách nhiệm với cô cả đời à? Nếu không thì cô sẽ nhảy lầu, sẽ tự sát?”
“Thật là nực cười.”
Diệp Lâm Tây tay chân lạnh lẽo nhìn anh.
Cho đến khi trợ lý phía sau bước tới, anh ta mới ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Lâm Tây, nhỏ giọng nói: “Diệp tiểu thư, sao cô lại ở đây?”
Khóe miệng Diệp Lâm Tây như bị mắc kẹt.
Không nói được lời nào.
Diệp Lâm Tây vẫn đứng yên tại chỗ.
Lúc này, Phó Cẩm Hành đã đi qua cô, rời đi ngay lập tức.
May mắn thay có thêm một người trợ lý đi cùng anh trong chuyến công tác này, trong khi một người khác đuổi theo để chăm sóc Phó Cẩm Hành thì người còn lại ở lại với Diệp Lâm Tây.
“Hay là tôi đưa cô về trường nhé? Hay cô muốn ở lại đây tối nay?”
Thuê một phòng ở khách sạn này chẳng phải là điều khó khăn gì.
Diệp Lâm Tây như chợt tỉnh lại, cô lập tức lắc đầu: “Tôi không muốn ở lại đây.”
Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Trợ lý nào dám để cô một mình về muộn như vậy, ngay lúc tài xế còn chưa rời đi, anh ta lập tức mời Diệp Lâm Tây lên xe để đưa cô về trường. Lúc này, Diệp Lâm Tây đang thất thần, nên cũng không nhiều lời, cứ thế ngồi lên xe.
Mặc dù trợ lý không nghe thấy Phó Cẩm Hành nói gì với cô, nhưng có lẽ đoán được chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Vì vậy, trợ lý liền giải thích: “Diệp tiểu thư, hôm nay Phó tổng có chuyện không vui nên có hơi mất kiểm soát, dù cô có nghe thấy gì đi chăng nữa thì cũng đừng để bụng, anh ấy thực sự không phải đang nói cô đâu.”
Diệp Lâm Tây lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ còn ánh sáng của đèn đường và những bông tuyết đang rơi dưới ánh đèn vàng ấm áp. Thật ra, cô cũng đoán được những lời Phó Cẩm Hành nói vừa rồi đều không phải muốn nói với cô. Cô buồn không phải vì nghe thấy những lời đó. Mà cô phát hiện ra rằng, Phó Cẩm Hành hoàn toàn không nhớ cô. Kể cả là anh đang say, nhưng vẫn là không nhận ra cô.
Hóa ra, cô là người duy nhất nghĩ đến anh. Đối với anh mà nói, cô chỉ là em gái của một người bạn, đã lâu như vậy không gặp, đến gương mặt cũng mơ mơ hồ hồ. Trong đáy lòng anh, cô đã trở thành một người đến cả gương mặt thế nào cũng không nhớ rõ.
Diệp Lâm Tây thấp giọng nói: “Anh có thể đừng nói việc tôi đến khách sạn hôm nay cho anh ấy được không?”
Người trợ lý giật mình.
Cô cố kìm nước mắt, rưng rưng nói: “Tôi sợ ngày mai anh ấy nhớ lại sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Nhưng vốn dĩ là cô nhất định phải đến khách sạn đợi anh.
Là cô tự đa tình.
Cô không nên làm phiền anh nữa.
Cũng chính như anh nói, không phải anh bắt cô đợi, cũng không phải anh bắt cô thích anh. Chắc anh thấy khó chịu vì những việc như vậy.
Nhưng nghĩ mà xem, cô và những người phụ nữ làm phiền anh có chỗ nào khác nhau chứ? Chỉ là cô cố tình tiếp cận anh với tư cách là em gái của bạn. Trên đời này vốn dĩ chẳng có chuyện gì là đương nhiên, cô thích anh và không được anh đáp lại là điều dễ hiểu.
Đêm đầy tuyết đó đã trở thành vết sẹo khó lành nhất trong lòng Diệp Lâm Tây.
Bởi vì, từ hôm đó, cô đã hiểu rõ.
Mối tình thầm kín của cô chỉ liên quan đến bản thân cô.
Nó không liên quan gì đến Phó Cẩm Hành.
Không ai biết bông hồng nhỏ nhà họ Diệp tối đó đã trải qua những gì, nhưng càng về sau, cô càng muốn hưởng thụ sự hào nhoáng, dường như đem hai chữ hưởng lạc tận dụng đến cùng.
Cô là thiên kim kiều nữ, ngoài tình yêu ra cô còn có mọi thuận lợi trong cuộc sống. Hoàn toàn trở thành bông hồng nhỏ đắt giá nhất của Vanity Fair.
Chỉ là sau đó không phải Diệp Lâm Tây không gặp được người đàn ông đẹp trai nào, có lần cô tham dự tuần lễ thời trang, trong bữa tiệc Cocktail sau buổi biểu diễn, người mẫu nam được yếu thích nhất mùa diễn năm đó, tóc vàng, mắt xanh khuôn mặt như được chạm khắc, trên tay cầm ly rượu đi về phía cô. Cô nhận lấy ly rượu anh đưa, sau đó, họ đã hẹn hò vài lần. Nhưng trong lần cuối cùng gặp mặt, đối phương muốn hôn cô, Diệp Lâm Tây vẫn không kìm được mà đẩy đổi phương ra. Từ đó về sau, Diệp Lâm Tây không bao giờ hẹn hò với ai nữa. Nó giống như một giấc mơ dài khiến cô chìm đắm trong đó, không thể thoát khỏi. Mà nửa sau của giấc mơ lại là khởi đầu của một câu chuyện khác.
Cô thực sự gặp lại anh khi về nước, lúc đó xung quanh đều là tin đồn giữa anh và một người phụ nữ khác, người ta nói rằng họ sắp kết hôn. Diệp Lâm Tây nghĩ cô sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện đó, nhưng khi nghe thấy tin đồn, cô vẫn không hề vui vẻ. Cứ thế cho đến khi cuộc hôn nhân giữa nhà họ Phó và nhà họ Diệp được nhắc đến, Phó Cẩm Hành đã cầu hôn cô.
Ma xui quỷ khiến, Diệp Lâm Tây đồng ý. Cuộc hôn nhân này khiến cô quay cuồng và thật sự trở thành bà Phó. Chỉ có điều lần này, cô nghĩ rằng kết thúc của câu chuyện sẽ khác, anh sẽ yêu cô. Nhưng chẳng ngờ, đây vẫn là những ảo tưởng của chính bản thân cô.
……
Đột nhiên, Diệp Lâm Tây khẽ nức nở, như thể cô vừa mơ thấy một chuyện gì đó cực buồn, hai tay cô nắm chặt góc chăn bông, không muốn buông ra.
Phó Cẩm Hành bước vào phòng ngủ, bước chân anh nhẹ nhàng, không hề làm phiền người đang nằm trên giường.
Phó Cẩm Hành khẽ ngồi xuống cạnh giường, vừa muốn đưa tay vén những sợi tóc đang vương trên mắt của cô, nhưng người đang nằm lại khịt khịt mũi, như thể đang cực kỳ ấm ức.
Anh khẽ thở dài, thu tay lại, đặt ở bên giường. Chỉ có điều, vốn dĩ cô đang ngủ rất ngon nhưng không hiểu sao đột nhiên lại khóc nức nở. Cho đến khi anh khẽ vỗ về trên mặt chiếc chăn đang phủ lên người cô, cố gắng làm cho cô ngủ yên giấc hơn, nhưng bàn tay Diệp Lâm Tây lại như cảm nhận được điều gì đó, bất giác nắm lấy bàn tay anh.
Phó Cẩm Hành hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Cũng may, Diệp Lâm Tây không bị đánh thức, mà là nắm chặt bàn tay anh yên lặng chìm vào giấc ngủ.
*
Diệp Lâm Tây thức dậy lúc mười giờ tối. Nhìn thấy trong phòng sáng đèn, Khương Lập Hạ vừa mở cửa liền nhìn thấy cô đang cầm điện thoại: “Cậu tỉnh rồi à, tớ còn tưởng cậu bị thần ngủ nhập vào người rồi cơ, cậu đã ngủ năm sáu tiếng liền rồi đó.”
“Search cái gì thế?” Khương Lập Hạ ngồi bên cạnh giường, tò mò muốn xem.
Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy: “Giải mã giấc mơ.”
Khương Lập Hạ: “…”
Diệp Lâm Tây cau mày nói: “Tớ vừa ngủ đã mơ rất nhiều, rõ ràng nhất là mơ thấy một bàn tay, tớ phải tra xem nó có ý nghĩa gì.”
Khương Lập Hạ không ngờ cô còn tin vào mấy thứ này.
Cô ấy cắn dứt lương tâm nói: “Chắc là chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
Diệp Lâm Tây không tra ra thông tin gì, cô chỉ đang nghĩ bàn tay đó thật ấm, cô còn nắm chặt nó khi ngủ.
Cảm giác rất chân thật.
Như không phải giấc mơ vậy.
Khương Lập Hạ nghe thấy cô nói bàn tay đó rất ấm, lập tức nói bừa: “Có thể là dấu hiệu thay đổi trong gia đình? Chắc là một bàn tay to lớn ấm áp tượng trưng cho tình yêu, sự che chở và lòng yêu thương.”
Cô ấy cố gắng ám chỉ.
Phó tổng, anh nhất định phải đút lót tôi thật nhiều vào!
Diệp Lâm Tây bình tĩnh ngẫm nghĩ, sau đó nhìn cô ấy: “Tình thương của cha?”
Khương Lập Hạ: “…”