“Đây là bằng chứng tôi tìm được, trước mắt đã có được phán đoán sơ bộ tình hình. Lúc đó, quả thực có một con chó lao ra đường, Vương Văn Lượng cũng vì tránh con chó đó nên mới xảy ra tai nạn, điều này hoàn toàn phù hợp với phạm vi bảo lãnh của bảo hiểm cá nhân.”
Ninh Dĩ Hoài vừa về đến văn phòng, Diệp Lâm Tây đã sốt ruột đến tìm anh ta. Mắt nhìn phiên tòa sắp phải bắt đầu, mà vị đối tác cao cấp này vẫn mang bộ dạng vô cùng thoải mái, trước sau như một, nghe nói sáng sớm còn đi đánh Golf, đến giờ mới tới công ty. Anh ta có thể ung dung, nhưng Diệp Lâm Tây thì không.
Ninh Dĩ Hoài nhìn những bức ảnh cô đặt trên bàn, cũng như những chỗ cô đặc biệt đánh dấu lại, chỉ chỉ vào đó: “Đây là cái gì?”
“Chú chó đó.” Diệp Lâm Tây nói.
Ninh Dĩ Hoài lộ ra một nụ cười, anh ta giơ tấm ảnh về phía Diệp Lâm Tây: “Cô cho rằng bằng chứng như vậy sẽ được thẩm phán tại tòa án chấp nhận sao?”
Diệp Lâm Tây: “Tôi vẫn đang tìm những bằng chứng khác, nhưng ít nhất bây giờ chúng ta đã chứng minh được rằng Vương Văn Lượng không nói dối.”
Ninh Dĩ Hoài nhìn cô, dường như đang nhìn thứ gì đó cực kỳ ngây thơ.
Anh ta hỏi: “Vương Văn Lượng nói dối hay không, đối với cô rất quan trọng sao?”
Diệp Lâm Tây: “Đúng vậy, ít nhất tôi có thể hoàn toàn tin tưởng vào thân chủ của mình và tôi cũng có thể cố gắng hết sức vì lợi ích của anh ta.”
Có lẽ Ninh Dĩ Hoài đã lâu không nghe thấy những lời như vậy, anh ta cúi đầu nhìn xuống mấy tấm ảnh trong tay, đột nhiên bật cười: “Đã lâu không nghe thấy những lời mới mẻ này rồi.”
Diệp Lâm Tây nghe ra ý giễu cợt trong câu nói của anh ta.
Châm chọc cô là một tay mơ vừa ngây thơ lại vừa nực cười.
Diệp Lâm Tây phát hiện sự bao dung của cô đối với Ninh Dĩ Hoài đã đạt đến một mức độ nhất định, trước đây cô sẽ vô cùng tức giận trong lòng, nhưng hiện giờ đã từ bỏ sự giận giữ đó. Chỉ chờ đợi cơ hội trong tương lai, cô sẽ khiến anh ta hiểu rõ, cái gì gọi là sự báo thù của đàn bà.
Sau khi đi ra, Diệp Lâm Tây tình cờ gặp Kha Đường ở nhà vệ sinh. Nhìn thấy dáng vẻ không hài lòng của cô, Kha Đường thì thào nói nhỏ: “Lại bị đối tác Ninh đả kích rồi à?”
Diệp Lâm Tây nở một nụ cười đoan trang: “Tôi đã phát hiện ra lý do tại sao anh ta ba mươi lăm tuổi rồi mà vẫn còn độc thân.”
Kha Đường cười to: “Công kích cá nhân à?”
Diệp Lâm Tây khẽ nhếch khóe miệng, đối với loại đàn ông tự luyến và độc mồm độc miệng này, thì cô có được tính là công kích cá nhân không? Cô cảm thấy nhiều lắm thì mình cũng chỉ là đang nói ra sự thật mà thôi.
Cả hai tìm một chỗ đứng nghỉ ngơi trên ban công, đây là một trong những nơi hấp dẫn nhất trong văn phòng của B Vấn.
Có một ban công nhỏ ngoài trời, nơi nhân viên có thể hút thuốc.
Kha Đường nói: “Tôi đã sớm nói vụ án này là đối tác Ninh bị Giám đốc Tưởng ép phải nhận rồi mà, nguyên nhân chính là do sự cố anh ta gây ra trong vụ mua bán sát nhập lần trước đã gây ra ảnh hưởng không tốt, nên lấy vụ án công ích này để khôi phục lại hình ảnh cho anh ta.”
Diệp Lâm Tây đã nghe Kha Đường đề cập đến vấn đề này từ lâu. Dù sao thì khi Ninh Dĩ Hoài tiếp nhận vụ án, cô cũng chưa vào công ty, Kha Đường là một nhân viên kỳ cựu tại đây nên chắc hẳn biết được nhiều sự tình bên trong.
Kha Đường quan tâm nói: “Vụ án này của cô thế nào rồi?”
Diệp Lâm Tây: “Không tồi, trước mắt đã có manh mối rồi, chỉ có điều cần nỗ lực hơn mới có thể thành công tìm ra bằng chứng.”
Kha Đường vươn vai, rồi lại ngáp dài một cái, nói không nên lời: “Đừng nhắc nữa, vụ kiện ly hôn mà tôi đang làm đúng là máu chó, hỗn độn tới mức chẳng biết phải kể thế nào cho cô nghe.”
Là một luật sư gia đình, thường xuyên phải tiếp xúc với nhiều vụ ly hôn khác nhau.
Kha Đường: “Muốn ra ngoài uống rượu quá, thật đó, đã rất lâu rất lâu rồi tôi không ra ngoài chơi.”
Nói đến đây, Diệp Lâm Tây mới phát hiện ra mình cũng vậy, vừa vào công ty đã nhận ngay vụ án, để tìm kiếm manh mối đến bệnh viện cũng vào luôn rồi, chứ đừng có nói đến được ra ngoài dự tiệc. Là một người ăn chơi lẫy lừng, giờ đúng là hữu danh vô thực.
Kha Đường buồn bực nói: “Làm động vật văn phòng* thật khó.”
*Động vật văn phòng là một thuật ngữ xúc phạm mô tả các nhân viên văn phòng bị siết chặt như vật nuôi. Nó được sử dụng phổ biến ở Nhật Bản để chỉ những nhân viên rất ngoan ngoãn trong công ty và bị công ty ép như vật nuôi. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ “công ty” và “chăn nuôi”, có nghĩa là “vật nuôi của công ty”.
Diệp Lâm Tây gật đầu đồng ý.
Khi trở lại chỗ ngồi, cô lấy video giám sát trước đó ra xem lại, vốn dĩ cô muốn đi đến phòng bảo vệ của cộng đồng để lấy video giám sát. Thế nhưng, lần trước cô vừa cùng tài xế Mạnh đến khu tập thể thì lại xảy ra chuyện. Nên sợ rằng bảo vệ sẽ không hợp tác với việc điều tra, thu thập chứng cứ của cô.
Diệp Lâm Tây xem video một hồi, đột nhiên hỏi: “Luật sư Từ, thông thường camera hành trình trên ô tô sẽ được lưu lại trong bao lâu?”
“Cũng còn tùy, nói chung với dung lượng 16G sẽ lưu được khoảng 100 phút, xe chạy thông thường hàng ngày sẽ dùng loại 16G hoặc 32G là đủ rồi. Sao thế, Luật sư Diệp cũng muốn mua xe à?”
Hôm qua, Từ Thắng Viễn có nói đến chuyện mua xe ở văn phòng, chính vì vậy Diệp Lâm Tây đã chủ động hỏi anh ta câu này.
Diệp Lâm Tây lắc đầu, vẫn là Trần Minh hỏi: “Là vụ phúc lợi công cộng đó sao?”
Diệp Lâm Tây mấy ngày nay bận rộn ra vào, sau đó mọi người mới biết Ninh Dĩ Hoài thực sự đã giao vụ án cho cô, nhưng đó chỉ là một vụ án phúc lợi công cộng. Lúc đầu, mọi người đều ghen tị với cô, dù sao thì làm gì có ai không muốn giành được sự sủng ái của đối tác Ninh cơ chứ?
Đến khi biết rằng đó chỉ là một vụ án phúc lợi công cộng thì chẳng còn ghen tị đến vậy nữa. Suy cho cùng, những dự án họ đang thực hiện đều mang lại lợi nhuận cao mà lại không cần kiện tụng và không ai muốn lãng phí thời gian của mình cho cái gọi là công bằng xã hội.
Diệp Lâm Tây: “Tuy rằng bây giờ đã chứng minh được thân chủ của tôi thực sự vô tội, nhưng chẳng tìm được bằng chứng xác thực nào cả.”
Từ Thắng Viễn: “Camera giám sát chỉ có cái này thôi sao?”
Diệp Lâm Tây: “Bởi vì sự việc xảy ra đã quá lâu, rất nhiều cửa hàng gần đó có camera nhưng dữ liệu chỉ được lưu trong vòng bảy ngày.”
Lý do một cửa hàng tiện lợi nhỏ như này lại có thể lưu giữ được dữ liệu lâu như vậy cũng phải cảm ơn việc con trai của bà chủ ở đó rất thích công nghệ cao. Vì sở thích mày mò nên cậu ta đã cài đặt hệ thống giám sát có thể tải trực tiếp dữ liệu lên đám mây.
Trần Minh và Từ Thắng Viễn đều rất nhiệt tình, cả hai đã nêu ra cho cô rất nhiều ý kiến. Còn các đồng nghiệp khác thì cũng chỉ vài ba câu thảo luận là hết, dù sao thì người ta đều làm những vụ án không kiện tụng, thỉnh thoảng cũng bắt gặp một vài vụ tranh chấp kiện cáo nhưng đều là những vụ án rất thú vị.
Giang Gia Kỳ ở một bên lại đang không vui lắm. Cô ta tự nhiên có thái độ thù địch với Diệp Lâm Tây, tức là cô ta không thể nhìn được cảnh đồng nghiệp của mình dành sự quan tâm cho Diệp Lâm Tây. Giang Gia Kỳ cầm cốc nước của mình lên, nhẹ nhàng khuấy cafe trong đó, chậm rãi nói: “Tôi thấy chị Diệp cũng đừng lo lắng quá, những vụ án này chính là như vậy, rất khó tìm kiếm bằng chứng, đây là vụ án đầu tiên của chị, không quen cũng là điều khó tránh khỏi.”
Diệp Lâm Tây sắp bị cái cô tiểu trà xanh này chọc cười rồi.
Chị Diệp?
Mấy ngày nay cô bận bù đầu vì vụ án, thường xuyên đi ra ngoài cũng không nói, ở công ty thì lặng lẽ làm việc riêng, có lẽ vì cuộc sống thoải mái của Giang Gia Kỳ mới vừa trở lại, nên người có chút ngứa ngáy.
Diệp Lâm Tây hơi nhướng mày nhìn cô ta.
Giang Gia Kỳ nói xong trong lòng thực sự sảng khoái, nhưng cũng có chút lo lắng. Bởi vì cô ta cảm thấy rằng với sự hiểu biết của mình về Diệp Lâm Tây, thì cô nhất định sẽ chống trả lại. Cho nên bề ngoài cô ta vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã thủ thế sẵn rồi. Nếu Diệp Lâm Tây phản bác lại cô ta, thì nên đánh trả thế nào đây?
Diệp Lâm Tây hừ lạnh một tiếng, còn không buồn đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Tôi với cô thân lắm à? Lần sau hãy gọi tôi là Luật sư Diệp.”
Khi những người đàn ông bên cạnh nghe thấy điều này, đều im lặng hoàn toàn. Nhưng không phải đàn ông ngày nay đều là đồ ngốc, khi Giang Gia Kỳ nói ra câu “Chị Diệp” thì bọn họ đã có linh cảm xấu rồi. Phụ nữ luôn quan tâm đến tuổi tác, loại chức danh này dùng để xưng hô với những phụ nữ ở độ tuổi 30 – 40 tại nơi làm việc và là để thể hiện sự tôn trọng.
Nhưng dùng để gọi Diệp Lâm Tây, chẳng phải là cố ý hay sao?
Giang Gia Kỳ khẽ che miệng lại: “Xin lỗi, tôi không biết cô lại để ý đến vậy.”
Sau khi nói xong, cô ta còn chớp mắt với Diệp Lâm Tây và nói to: “Luật sư Diệp.”
Từ Thắng Viễn ở một bên không khỏi lấy tay che mặt, còn Trần Minh thì hơi nhíu mày, hiển nhiên là cả hai người vẫn còn nhớ những ký ức mới mẻ của lần Giang Gia Kỳ bắt Diệp Lâm Tây đi photo tài liệu. Cảnh tượng ngày hôm đó vẫn còn đang hiện rõ mồn một trước mắt, bọn họ không thể hiểu tại sao Giang Gia Kỳ lại ngốc nghếch như vậy.
Chẳng lẽ cô ta không nhìn ra cái cô Diệp Lâm Tây này có nghị lực chẳng sợ ai sao? Hơn nữa giữa hai người họ rõ ràng có thứ gì đó giống như IQ bị đè bẹp vậy. Trước khi Diệp Lâm Tây đến, bọn họ đều khá khoan dung với Giang Gia Kỳ. Có những lúc cô ta phạm sai lầm hoặc làm loạn thứ gì đó, mọi người đều không quá quy trách nhiệm lên đầu cô ta. Nhưng kể từ sau khi Diệp Lâm Tây đến, cách cư xử của hai người có sự khác biệt rất lớn, đột nhiên thay đổi hẳn. Diệp Lâm Tây tuy không nhiệt tình nhưng cô rất nghiêm túc với công việc, thậm chí khi nhận một vụ án phúc lợi công cộng cô cũng chẳng phàn nàn lấy một lời. Hơn nữa, rõ ràng đây là vụ án đầu tiên của cô, nhưng cô luôn tự mình tìm tòi khám phá, cũng chẳng bao giờ mở miệng làm phiền người khác. Trừ khi thực sự cần thiết, mới xin chút lời khuyên.
Còn Giang Gia Kỳ lại là điển hình của trường hợp ngược lại, chỉ cần có gì đó không hiểu, cho dù máy tính có đang ở ngay cạnh, thì cô ta cũng sẽ hỏi người khác. Bình thường còn chấp nhận được, nhưng gặp lúc bản thân họ đang bận muốn chết, lại luôn có một người đứng bên cạnh hỏi này hoi nọ, cho dù là Khổng Tử có tái sinh thì cũng chẳng thể làm gì được.
Một lần, hai lần thì không sao, nhưng mãi vẫn cứ như thế, cho dù cô ta có lại dở chiêu làm nũng ra thì những đồng nghiệp này chắc chắn sẽ cảm thấy có chút bất lực. Suy cho cùng, đường hóa học tuy ngọt thì có ngọt, nhưng ăn nhiều cũng sẽ cảm thấy không ngon miệng.
Diệp Lâm Tây thực sự bị lời nói của cô ta làm cho phát cáu, quả nhiên phải làm cho người khác khó chịu thì cô ta mới vui. Cô lại liếc nhìn Giang Gia Kỳ một lượt từ đầu đến chân: “Nếu tôi không nhầm thì cô năm nay hai mươi bốn tuổi nhỉ, vậy còn định giả vờ ngây thơ vô số tội đến bao giờ nữa?”
Giang Gia Kỳ lập tức siết chặt ly cafe.
Diệp Lâm Tây tiếp tục nói: “Còn nữa, cô hai mươi bốn tuổi mới tốt nghiệp, vậy cấp ba cô bị đúp bao nhiêu năm thế?”
Nếu câu nói trước mọi người chỉ coi là chiến tranh giữa phụ nữ với nhau, thì câu nói này lại khiến mọi người phải nhìn lại. Thực tế ở một nơi như công ty Luật thì sự phân biệt đối xử về vấn đề học lực còn khá nghiêm trọng. Đặc biệt lại là ở một công ty Luật hàng đầu như B Vấn, nhân viên không chỉ đến từ các trường danh tiếng Top5 trong nước, mà ngay cả những người có nền tảng du học tại trường top đầu nước ngoài cũng không phải là ít.
Khi mọi người làm quen nhau đều sẽ nhắc đến trường mình từng theo học, vì vậy sự gần gũi giữa các cựu sinh viên cùng trường vô cùng rõ rệt. Có những vị đối tác cao cấp khi tuyển dụng, trong hàng tá các bản sơ yếu lý lịch ngang ngang nhau cũng sẽ ưu tiên cân nhắc người học cùng trường với mình.
Xét cho cùng, trong bài kiểm tra quy mô lớn thống nhất như kỳ tuyển sinh đại học, mặc dù nói người có thể vượt qua kỳ thi chưa chắc đã là người có năng lực thực sự, nhưng nếu thậm chí đến những đợt kiểm tra cơ bản trong quá trình đi học mà bạn cũng không thể vượt qua, thì làm gì có ai không nghi ngờ năng lực của bạn? Đây là lý do tại sao các công ty Luật hàng đầu trong giai đoạn tuyển dụng lại đặc biệt chú trọng đến trình độ học vấn.
Giang Gia Kỳ siết chặt ly cafe trong tay, nhưng nước trong ly thì lại không ngừng chao đảo. Cô ta không ngờ rằng điều đáng xấu hổ nhất của bản thân lại bị Diệp Lâm Tây chọc ngoáy tới. Đúng, cấp ba cô ta không những phải học lại mà còn học lại đến hai lần.
Hầu hết những người lớn tuổi trong gia đình cô ta đều theo nghề luật, cha mẹ cô ta cũng hy vọng rằng con gái họ có thể kế thừa nền tảng của gia đình và đặc biệt mong rằng cô ta có thể vào cùng trường đại học với cha mình.
Nhưng Giang Gia Kỳ học hành thực sự không tốt, gia đình còn mời một giáo viên rất có tiếng để phụ đạo cho cô ta. Cuối cùng, cô ta phải học lại hai năm trước khi thi đỗ được vào trường của ba mình.
Về phần các đồng nghiệp khác, tất cả đều câm nín không nói nên lời. Một số người thậm chí còn đang nghĩ, không có gì lạ khi đối tác Ninh ném thẳng vụ án từ thiện này cho Diệp Lâm Tây. Lẽ nào chỉ cần một cái nhìn anh ta đã có thể nắm bắt năng lực trọng điểm của cô gái này? Ngay cả khi bị đe dọa, cô vẫn có thể tấn công đối thủ với độ chính xác cực cao.
Như một trận tập kích.
Sau đó, Giang Gia Kỳ hồn siêu phách lạc đứng dậy, bộ dạng như thể đang muốn rời đi trong lặng lẽ. Diệp Lâm Tây chẳng thèm để ý, tiếp tục nhìn video giám sát trên máy tính.
Về phần áy náy, thật xin lỗi, cô không hề.
Cô cảm thấy trên mặt mình chẳng có hai chữ thánh mẫu, là do Giang Gia Kỳ biết rõ tình hình đối nghịch nhau giữa hai người nhưng vẫn cố ý khiêu khích.
*
“Luật sư Diệp, đối tác Ninh nói cô đến văn phòng anh ta một chuyến.” trong lúc Diệp Lâm Tây đang không tìm ra thêm manh mối nào thì trợ lý của anh ta lại nhắc nhở cô.
Người trợ lý này chịu trách nhiệm sắp xếp lịch trình các công việc hàng ngày của đối tác Ninh, kể cả việc cá nhân.
Diệp Lâm Tây gật đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi vào.
Khi cô gõ cửa, ngay sau đó bên trong vọng ra hai chữ: Mời vào.
Sau khi Diệp Lâm Tây đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Ninh Dĩ Hoài đang đứng dựa vào bàn, trên tay cầm tách cà phê, mùi cà phê nồng nàn nhẹ nhàng tỏa ra cả căn phòng. Chỉ những hạt cà phê hàng đầu mới có hương vị như vậy.
Thấy cô đi vào, Ninh Dĩ Hoài đặt ly cà phê xuống, lòng bàn tay với đến chiếc máy tính trên bàn, xoay ngang một nửa ra phía ngoài.
“Đi kiểm tra chiếc máy bay không người lái này đi.”
Diệp Lâm Tây giật mình kinh ngạc, khi lại gần máy tính, cô nhìn thấy một vật thể màu đen rõ ràng trên không trung. Bởi vì bức ảnh đã được phóng to, nên Diệp Lâm Tây có thể nhìn rất rõ ràng, đó là một chiếc máy bay không người lái.
Cô không ngờ rằng mình đã xem video này rất nhiều lần, còn định soi biển số xe ô tô đi qua nhưng không ngờ lại bỏ sót một chi tiết quan trọng như vậy. Trước đó, cô đưa đoạn video này cho Ninh Dĩ Hoài, chỉ để nói với anh ta rằng Vương Văn Lượng không hề nói dối. Nhưng cô không nghĩ rằng đối phương đã thực sự nghiêm túc xem nó, hơn nữa lại còn phát hiện một vấn đề mà cô không hề tìm ra.
Nhưng cô có chút cau mày đáp: “Nhưng mục tiêu là chiếc máy bay này thì lại quá rộng, nếu như chúng ta không thể tìm thấy nó trước khi phiên tòa bắt đầu, không phải là quá bất lợi sao?”
Không phải là cô chưa làm đã muốn bỏ cuộc, nhưng máy bay không người lái lại chẳng giống như ô tô, mỗi chiếc đều có biển số riêng, nếu thực sự muốn tìm là việc không hề khó. Tuy nhiên, máy bay không người lái lại không có bất cứ ký hiệu riêng biệt nào, nếu muốn tìm chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Ninh Dĩ Hoài khẽ cười, anh ta cúi người tắt video giám sát, sau đó mở ra một trang web. Nó là một buổi gặp gỡ giao lưu dành cho những người có đam mê với máy bay không người lái.
Ninh Dĩ Hoài nói: “Máy bay không người lái trong nước chủ yếu được sử dụng để biểu diễn và quay phim, cá nhân sử dụng không nhiều, chủ yếu là những người có đam mê với chúng. Vì vậy tôi đã tìm kiếm một buổi giao lưu hoặc buổi thi đấu máy bay không người lái tại Bắc An vào tháng trước, tình cờ có một cuộc thi đấu diễn ra tại công viên gần nơi xảy ra tai nạn.”
“Hơn nữa mẫu máy bay không người lái này rất độc đáo.”
Diệp Lâm Tây thực sự có chút ngẩn người.
Nếu như trước kia bộ dạng chẳng buồn quan tâm đến thế sự của Ninh Dĩ Hoài làm cô khó chịu, thì hiện tại lại đột nhiên phát hiện rằng thực chất người đàn ông này hình như vốn đã luôn kiêu căng, ngạo mạn như vậy.
Cô không còn chút nghi ngờ nào nữa: “Được, tôi sẽ kiểm tra ngay.”
Sau khi Diệp Lâm Tây ra ngoài, cô lập tức tìm kiếm cuộc thi đấu máy bay không người lái mà Ninh Dĩ Hoài cho cô xem vừa rồi, quả nhiên là diễn ra tại một công viên gần nơi xảy ra tai nạn. Sau đó, cô gọi cho hiệp hội những người đam mê máy bay không người lái.
Bởi vì đối phương là người tổ chức, nên có tất cả thông tin về máy bay không người lái tham gia vào ngày hôm đó.
Khi Diệp Lâm Tây gọi cuộc điện thoại đầu tiên, đối phương rất nhanh nhấc máy. Nhưng khi nói chuyện, đầu dây bên kia lại không nhiệt tình cho lắm, hơn nữa khi nghe thấy Diệp Lâm Tây nhắc tới chuyện tai nạn xe cộ, đối phương còn trả lời lấy lệ cho qua. Dù sao thì phối hợp điều tra cũng chẳng phải là trách nhiệm của họ.
“Thưa cô, tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi cũng cần phải bảo vệ thông tin các nhân của các thành viên, vì vậy tôi không thể giúp gì nhiều cho vấn đề này.”
Diệp Lâm Tây không bỏ cuộc nói: “Vì chuyện này liên quan đến vấn đề bồi thường bảo hiểm cho khách hàng của tôi, gia đình họ đang nóng lòng chờ đợi tiền để thực hiện ca phẫu thuật cho con gái mình, vậy cô có thể giúp đỡ một chút được không? Giúp tôi hỏi xem có ai vô tình quay lại được vụ tai nạn xe hơi ngày hôm đó không.”
Cô cảm thấy nếu thật sự có người quay lại được cảnh xảy ra tai nạn, thì thời gian mới chỉ một tháng ngắn ngủi thôi mà, người ta không thể không còn ấn tượng gì.
Đầu dây bên kia vô cảm đáp: “Không được, tôi không có cách nào giúp cô chuyện này.”
Diệp Lâm Tây: “Hay là cô giúp tôi xem một chút số hiệu của chiếc máy bay không người lái đó, tôi sẽ tự mình liên hệ…”
Tút tút tút, là tín hiệu báo bận khi cuộc gọi đột ngột bị ngắt.
Diệp Lâm Tây nhìn xuống điện thoại của mình, không nói nên lời, thở hắt một hơi. Trong xã hội hiện đại, nhiều người luôn nghĩ rằng nhiều chuyện chẳng bằng ít chuyện đi một chút. Cho dù vấn đề này là tình mạng, là của cải đối với người khác, nhưng đối với người ta mà nói nó lại chẳng bằng một hạt bụi. Vấn đề này rất quan trọng đối với gia đình Vương Văn Lượng. Nhưng có một số người đến bỏ ra chút thời gian nhìn vào bức ảnh cũng không tình nguyện giúp đỡ.
Ngay khi Diệp Lâm Tây đang nghĩ hay là đến đó hỏi một chuyến thì cô lại vô tình di chuột vào địa chỉ trang web của đối phương.
Rồi cô nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc – Khoa học Công nghệ Thịnh Á.
Khoa học Công nghệ Thịnh Á?
Đó có phải là Khoa học Công nghệ Thịnh Á mà cô biết không?
Vì vậy, cô nhanh chóng nhấp vào trang web và thấy một mẩu tin tức mới, ý nghĩa đại khái là cảm ơn sự tài trợ của Khoa học Công nghệ Thịnh Á, đã khiến cho hiệp hội của chúng tôi phát triển vững mạnh.
Diệp Lâm Tây mất vài giây để tiêu hóa hết ý nghĩa của đoạn tin tức này. Điều này có nghĩa là Khoa học Công nghệ Thịnh Á là cha đẻ của nhà tài trợ cho hiệp hội này?
Diệp Lâm Tây không chút do dự cầm điện thoại lên, vuốt vuốt và gửi đi mấy tin nhắn.
Diệp Lâm Tây: [Tôi nghĩ Khoa học Công nghệ Thịnh Á nên lựa chọn cẩn thận đối tượng tài trợ. ]
Diệp Lâm Tây: [Dù sao thì việc này cũng liên quan đến hình ảnh của công ty, [cười]]
Rất nhanh, đối phương đã trả lời lại.
Phó Cẩm Hành: “?”
Diệp Lâm Tây chỉ chờ câu trả lời này của anh ta, cô dùng hai tay gõ nhanh lên màn hình, mong muốn hóa thân vào một chiếc máy bay phản lực hình người và bắn banh đầu đối phương.
Vì vậy, qua màn hình điện thoại, Phó Cẩm Hành hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô đang phàn nàn với cái miệng nhỏ của mình.
Cô đem sự việc ngày hôm nay nói qua một lượt, đại ý chính là bọn cô phát hiện ra rằng vụ tai nạn xe hơi có thể được một chiếc máy bay không người lái quay lại, sau đó lại tìm được hiệp hội máy bay không người lái này.
Diệp Lâm Tây: [Người ta đúng là chuyên nghiệp quá đi, nói là cần bảo mật thông tin của hội viên.]
Diệp Lâm Tây: [Hơn nữa, còn chẳng thèm đợi tôi nói xong đã dập máy.]
Diệp Lâm Tây: [Hix hix.]
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây muốn kể lại sự tình một cách khách quan, nhưng khi bấm chữ trên bàn phím mới phát hiện hoàn toàn không thể.
Lúc đầu, cô cảm thấy giọng điệu của mình rất khéo léo, chân thành lại còn hạ thấp chính mình, cô có bao giờ nói chuyện với Phó Cẩm Hành như vậy đâu. Kết quả là đối phương “lịch sự” quá, cứ thế dập máy luôn. Vậy nên sự phẫn nộ của hoa hồng nhỏ đã bùng phát.
Cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại và tự hỏi tại sao người đàn ông chó kia không trả lời mình ngay lập tức, đến lúc này rồi còn không có mắt nhìn, không mau đến mà an ủi cô đi còn gì nữa.
Đột nhiên điện thoại có cuộc gọi đến.
Trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra số điện thoại cố định này, chính là số liên lạc mà cô vừa gọi.
Diệp Lâm Tây khẽ giật mình, sau khi hiểu ra tình hình, trên miệng khẽ nở nụ cười nhàn nhạt.
Khi cô vừa bắt máy, đối phương lập tức nói: “Xin hỏi cô có phải là Diệp Lâm Tây tiểu thư không?”
Diệp Lâm Tây: “Ừm, là tôi.”
Bên kia thành khẩn nói: “Vừa rồi cô nói cần chúng tôi hỗ trợ điều tra, xin hỏi cô cần tôi giúp chuyện gì? Tôi nhất định sẽ toàn lực hợp tác.”
Diệp Lâm Tây chậm rãi hỏi: “Sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của thành viên bên cô chứ?”
Cũng hết cách, người chưa bao giờ bị dập máy giữa chừng như bảo bối hoa hồng nhỏ, lúc này chẳng thể tránh khỏi bụng dạ hẹp hòi.
Quả nhiên, đối phương lại càng sợ hãi: “Sẽ không đâu, đây đều là việc mà chúng tôi nên làm.”
“Vậy được.”
Bảo bối hoa hồng nhỏ kiêu ngạo gật đầu.