Nhà Văn Truyện Thiếu Nữ Và Vị Biên Tập Ôn Nhu

Chương 10: Người ngoài hành tinh



Nếu như anh hiểu tôi rồi, thì anh vẫn muốn tới gần tôi sao?

*

Tiết Hách quăng bóng vào rổ, mồ hôi đã sớm thấm ướt quần áo thể thao. Đồng đội chung quanh đã mệt đến mức nói không nên lời, các bằng hữu ngồi bệt xuống đất để thở dốc, quan sát cái người bị bệnh thần kinh lần lượt chuyền bóng, ném rổ.

Quần áo dính trên người không thoải mái, Tiết Hách thẳng thắn cởi bỏ, lộ ra một thân hình màu đồng xinh đẹp.

“~” Tên bạn ngồi dưới đất đùa giỡn huýt sáo, cười nói: “Này, sao hôm nay A Hách lại quyến rũ như vậy ~”, “Đáng tiếc là không có Mỹ Mi ở đây.”

Tiết Hách nửa điểm cũng không để ý tới, vẫn cứ chuyên chú chơi, quả bóng mang vù vù bị cuốn vào trong rổ. Sàn nhà bị đập và giỏ bóng rổ vang lên âm thanh nguy hiểm.

Các bằng hữu thấy thế đều biết tâm tình của tên này không tốt, vội vã thu hồi sự cợt nhả đùa giỡn.

“Này, lão đại, làm sao vậy? Có người khiến anh khó chịu à?”

“Sao vậy A Hách?”

Tiết Hách nhảy cao thực hiện một quả úp rổ hoàn mỹ và bạo lực!

Bóng văng lên sàn, hắn quay người cầm áo lên, mặt không thay đổi nói: “Không có chuyện gì. Đi thôi.”

Bỗng nhiên, các bằng hữu lập tức tỉnh ngộ: “Không phải là tên này thất tình chứ.”

*

Mở weibo của BAIXI0907 ra, Tiết Hách mới phát hiện người này cư nhiên mới đăng một tin trên trang của mình.

Rất đơn giản một câu nói: “Tôi là Arafat Sam 09971, một nhân viên đang bị thất lạc, người ngoài hành tinh nhận được tin này xin hãy trả lời tôi.”

Tiết Hách cau mày, có ý gì?

Thời điểm không có đầu mối chút nào thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của em gái.

“Khỉ đột bự!! Anh đã làm cái gì vậy!!!!”

Tiết Hách bất đắc dĩ để điện thoại di động xa một chút: “Em lại làm sao nữa?”

Tiết Băng Băng quả thực là đang nổi khùng ở bên kia: “Tại sao lúc nãy chủ biên nói là phải thay đổi biên tập cho học trưởng? Đại ca anh lại làm ra chuyện gì rồi?”

Tiết Hách đột nhiên cảm giác thấy trong đầu trống rỗng, chốc lát, hắn nóng nảy hỏi: “Là ai nói phải thay đổi biên tập?”

Âm thanh ủy khuất của Tiết Băng Băng truyền đến: “Là học trưởng. Tuy rằng lý do không rõ ràng thế nhưng thái độ lại phi thường ngoan cố. Nói rằng không hy vọng để cho anh đảm đương chức vụ này… Anh hai, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra? Tuy học trưởng hơi cổ quái một chút, thế nhưng xưa đến nay anh ấy chưa bao giờ như vậy?!”

“…” Trong họng Tiết Hách nghẹn lại một đống, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Kỳ thực lúc trước là do hắn lỗ mãng. Tuy rằng khoảng thời gian này luôn luôn buồn bực, thế nhưng cũng không muốn cắt đứt liên hệ, thậm chí còn nhớ lại bộ dáng ngày đó của Bạch Khê, trong lòng vẫn lo lắng không ổn.

“Anh hai! Anh đi xin lỗi học trưởng mau đi.” Tiết Băng Băng hiếm khi dùng ngôn ngữ chính nghĩa mà nói: “Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng lúc trước, khi nhìn thấy anh có thể ra ngoài cùng với học trưởng, đã vậy còn trở thành bạn tốt, em thật sự rất vui vẻ! Anh không biết sinh hoạt trước đây của anh ấy có bao nhiêu cô đơn đâu, trước đây lúc ở trường, học trưởng luôn luôn lẻ loi một mình. Đến khi đã đi làm như bây giờ cũng chỉ yên lặng giấu mình đằng sau mặt giấy trắng, đến một người bạn cũng không có.”

Tiết Hách yên lặng nghe lời của em gái, sắc mặt ngày càng trầm trọng.

*

Nếu như nói trên thế giới mỗi người là một loại màu sắc, đại khái cũng sẽ có trường hợp kia, cuối cùng khi màu sắc đã phân phát xong, chỉ còn dư lại một loại người mang sắc thái trong suốt.

Khi Tiết Băng Băng ở trường thì phát hiện ra một người thần kỳ cứ tồn tại như vậy.

Chính là vị học trưởng kì quá kia.

Nếu như không phải giống như lời giáo viên đã nói, có lẽ Tiết Băng Băng cũng sẽ không chú ý tới sự tồn tại của anh ta.

Khi đi học vĩnh viễn ngồi trong một góc, lúc ăn cơm luôn đến nơi ít nhười nhất để mua cơm, tình cờ đang đi thì nhìn thấy anh ta trên đường, thế nhưng vị học trưởng kia luôn mang bộ dáng võ trang chuẩn bị đầy dủ, hoàn toàn giống như một tên Ninja.

Lúc đầu sẽ cảm thấy rất biến thái, thế nhưng nàng lại không kìm nén được lòng hiếu kì và sự bồng bột của mình, Tiết Băng Băng không ngừng muốn tiếp cận một người như vậy.

Tuy rằng anh ấy luôn luôn không nói lời nào, thế nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ cảm thấy vị học trưởng này là một người ôn nhu nhạy cảm.

Luôn là người cuối cùng đóng cửa sổ và tắt đèn, luôn là người yên lặng chăm sóc thực vật, thậm chí luôn là người kiên nhẫn cho những chú mèo lang thang trong sân trường ăn.

Rõ ràng là người như vậy, có thể nói chuyện với những thiết bị điện lạnh như băng, có thể chăm sóc thực vật và động vật thế nhưng lại luôn đề phòng với tất cả mọi người xung quanh, hơn nữa còn là đồng loại của mình.

Tiết Băng Băng luôn có một loại trực giác, trên thực tế, người này cũng rất khát vọng đối với thế giới náo nhiệt bên ngoài.

Thế nhưng anh ta lại không có cách nào bước tới.

Thời cơ mở ra chỗ hổng chính là một lần diễn ra hoạt động đối ngoại giao lưu. Giáo viên mang những học sinh mà mình đắc ý đến đây, học trưởng cũng bị kéo theo tham gia. Đúng là một chuyến hành trình phi thường thú vị, thế nhưng đến ngày cuối cùng lại xảy ra một chuyện khiến người ta phải lúng túng.

Dung mạo của Tiết Băng Băng rất xinh đẹp đáng yêu, lần kia còn cố ý mặc chiếc váy vừa mới mua, lại không ngờ vào thời điểm sắp diễn ra hội nghị thì kinh nguyệt lại cố tình kéo đến. Lúc hội nghị kết thúc, giáo viên và đám học sinh lục đục đi ra ngoài, Tiết Băng Băng cũng không tìm được sự hỗ trợ nào. Tình huống càng ngày càng gấp, đột nhiên phía sau có một cái áo khoác đưa tới.

“Cô… Cầm.”

Sợ giật mình, quay đầu lại hóa ra là học trưởng.

Khuôn mặt Bạch Khê đã hoàn toàn hồng lên, thậm chí tay đưa quần áo tới đều khẩn trương đến mức run rẩy.

Tiết Băng Băng đột nhiên cảm thấy một ngày hỏng bét tựa hồ đã tốt hơn, nàng nhận lấy áo khoác, cảm kích nói không nên lời. Bạch Khê chỉ vội vã rời đi, bóng lưng khả ái có chút bối rối.

Sau lần đó, từ một chiếc áo khoác mà bắt đầu. Tiết Băng Băng liền phát huy hết kỹ năng dính người mà nàng đã học được trong mấy chục năm qua. Đầu tiên là mượn cớ trở áo khoác mà lần lượt tiếp xúc với Bạch Khê. Thậm chí trong đoạn thời gian đó, anh hai nàng cũng bắt đầu hoài nghi con nhóc này có phải là đang yêu đương ở thời đại học hay không.

“Mặc dù học trưởng có chút kì quái, nhưng tuyệt đối không âm trầm. Em cảm thấy anh ấy thậm chí vô cùng đơn thuần. Ha ha, nói đến mới nhớ, ở buổi tiệc rượu tốt nghiệp năm đó, học trưởng bị em chuốc say, anh ta còn bảo là mình vẫn luôn cảm thấy bản thân giống như người ngoài hành tinh, lời nói này rất đáng yêu có phải không ~” Tức giận chỉ trích không biết đã quăng đi nơi nào, dần dần lại bắt đầu trở thành việc kể lại hồi ức.

Tiết Hách hỏi: “Người ngoài hành tinh?”

Tiết Băng Băng gật gật đầu, nói tiếp: “Đúng thế. Bây giờ nhớ lại tuy rằng cảm thấy rất buồn cười, thế nhưng nếu như ngẫm nghĩ thật cẩn thận, khi biết bản thân giống như không tồn tại trên thế giới này thì hoàn toàn lạc lõng, cảm thấy mình tựa như người ngoài hành tinh, suy nghĩ này thật đáng thương.”

*

BAIXI0907: “Tôi là Arafat Sam 09971, một nhân viên đang bị thất lạc, người ngoài hành tinh nào nhận được tin này xin hãy trả lời tôi”

Tiết Hách bỗng nhiên nghĩ về cái weibo khó hiểu của Bạch Khê, hắn không nhịn được nhíu mày lại.

“Anh phải ra ngoài một chuyến.” Hắn nói xong liền đứng dậy bước ra.

Tiết Băng Băng ở đầu bên kia không cầm được kêu to: “Không phải anh tới làm phiền học trưởng đó chứ?! Em không cho phép anh làm như vậy! Anh tuyệt đối đừng đi tìm học trưởng mà!! Chuyện này là anh sai phải không?! Anh hai, anh có nghe em nói hay không?”

Tiết Hách khóe miệng giương lên: “Đúng, anh đi tìm cậu ấy!”

Cho dù cậu không thèm đoái hoài tới tôi, tôi cũng phải tìm cậu nói rõ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv