Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 96: Sập bẫy, cuối cùng cũng thỏa hiệp



Ngày kế ——

An Tuyết Thần và Giang Lệ Lệ đi tới công ty của Phàm Ngự, hai cô gái nhìn tòa cao ốc trước mắt. Liếc nhìn nhau rồi đi vào, dọc đường đi không hề gặp chút trở ngại nào. Tất cả mọi người đều nhận ra các cô, ngay trong đêm đó.

Đi tới bên cạnh thang máy thì có một cô gái đi tới. Vừa nhìn chính là nữ cường nhân. "Xin hỏi là An tiểu thư và Giang tiểu thư sao?"

An Tuyết Thần nhìn cô gái gật đầu: "Đúng vậy, là chúng tôi."

Cô gái hướng các cô thản nhiên cười: "Là như vậy, tổng giám đốc đặc biệt phân phó qua, để cho hai vị đi thang máy chuyên dụng."

An Tuyết Thần hướng cô gái gật đầu, theo cô gái đi vào thang máy chuyên dụng của công ty. Cái thang máy này, rất lâu không có người làm đi vào, trong này phong bế tràn ngập hơi thở của anh. Lúc hơi thở bao quanh không gian này. Thiếu chút nữa thì anh muốn cô. Cô hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra ở chỗ này. Giống như vừa xảy ra hôm qua vậy.

Dinh dinh ——

"An tiểu thư, Lâm tiểu thư, tổng giám đốc đang ở phòng làm việc, mời hai cô đi vào." Nữ thư ký nói xong liền xoay người rời đi.

An Tuyết Thần nhìn cánh cửa khép chặt, sau đó nắm tay Lệ Lệ đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Phàm Ngự ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào họ. Quan trọng nhất là Lạc Trạch, CMN, tại sao cũng ở đây. Đây là lần đầu tiên An Tuyết Thần muốn mắng người.

Lạc Trạch chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Lệ Lệ bị An Tuyết Thần lôi kéo tiến vào, Giang Lệ Lệ vẫn còn bị An Tuyết Thần lôi kéo vào bên trong, còn chưa phản ứng kịp.

"Tớ nói, Tuyết Thần, cậu làm sao? . . . . . ." Lời nói của Giang Lệ Lệ còn chưa hết đã nhìn thấy Lạc Trạch ở một bên đang uống cà phê. Thần kinh lập tức căng lên. Tên cầm thú này.

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt hai cô gái không cùng một dạng, một tràn đầy giận dữ, một tràn đầy bất đắc dĩ cùng oán hận. Ưu nhã mở miệng: "Ngồi trước"

An Tuyết Thần hung hăng liếc mắt nhìn Lạc Trạch, sau đó lôi kéo Lệ Lệ ngồi ở trên ghế sa lon. Nhìn Phàm Ngự.

"Phàm Ngự, CMN, anh nói lời mà không giữ lời." Khuôn mặt Lệ Lệ kinh ngạc nhìn An Tuyết Thần, không tin lời này nói ra từ trong miệng cô, đây là An Tuyết Thần kiêu ngạo – tao nhã hạng nhất sao? Giật mình còn có Phàm Ngự. Nhưng chỉ trong phút chốc, ánh mắt vô ý liếc Lạc Trạch một cái, phát hiện cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ nhẹ nhàng lôi kéo An Tuyết Thần. An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Lệ Lệ.

"Cậu không cần trông giữ tớ như vậy, tớ nhẫn nhịn bọn họ lâu rồi."

Lệ Lệ nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của An Tuyết Thần. Trời ạ, hôm nay cô ăn bom à, tối hôm qua, kể từ khi nghe cô nói về chuyện đã xảy ra giữa cô và Lạc Trạch, sau đó cô bạn liền nổ tung.

Phàm Ngự buồn cười nhìn An Tuyết Thần, cầm điện thoại lên: "Đưa hai tách cà phê vào đây."

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, lần nữa xúc động phẫn nộ nói: "Phàm Ngự, anh không thực hiện cam kết của anh, cho nên hôm nay tôi tới đây nói cho anh biết, tôi cũng không thực hiện lời hứa của tôi."

Lệ Lệ oán giận nhìn Phàm Ngự, người đàn ông này thật sự là CMN đáng đánh đòn. Lại đem cô giao cho Lạc Trạch. Nói xong liền lườm Lạc Trạch, thế nhưng người nọ vẫn nhàn nhã uống cà phê như vậy.

Phàm Ngự nhìn cọp mẹ uy hiếp trước mắt. Ho khan vài tiếng. "Sao anh lại không thực hiện lời hứa, cô ấy không phải ở bên cạnh em sao? Em nói anh đối với cô ấy thế nào? Trái lại, em còn trách anh à?"

Lời nói của Phàm Ngự thiếu chút nữa đã làm cho An Tuyết Thần tức đến hộc máu, Lệ Lệ tức giận cũng không nhỏ. Trong lòng bàn toán gì đó.

"Anh, Phàm Ngự, anh hèn hạ, anh càng vô sỉ." An Tuyết Thần tức giận hướng anh quát.

Phàm Ngự căn bản không xem trọng, tiếp tục việc không liên quan đến mình, nói: "Anh hèn hạ, anh thừa nhận, anh vô sỉ? Anh thì sao, anh cũng không đem cô ấy làm thế nào?"

Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn An Tuyết Thần bị tức không nhẹ, trong lòng hơi chút vui mừng. Sau đó đứng lên, đi tới trước mặt của Phàm Ngự. Cách một cái bàn nhìn anh. Mặc một cái đầm màu đen, đem đường cong hoàn mỹ bày ra. "Phàm tổng, chúng ta không nên lãng phí thời gian về đề tài này, ngài làm nhiều việc bẩn như vậy không phải là muốn ký với chúng tôi sao? Thảo luận lâu một chút chúng tôi cùng anh mang lại ích lợi cho Kỳ Hạ, như thế nào?"

Khuôn mặt An Tuyết Thần khó hiểu nhìn Lệ Lệ. Phàm Ngự nhìn Lệ Lệ, kéo ra nụ cười mị hoặc, khóe miệng khẽ giơ lên: "Được, chỉ cần hai cô nói ra điều kiện, tôi đều đồng ý vô điều kiện."

Giang Lệ Lệ nghe thấy câu trả lời của Phàm Ngự, khóe miệng cũng giơ lên, sau đó lại ngồi xuống, đầy bản lĩnh nhìn Lạc Trạch, phát hiện anh cũng đang dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn mình. Khóe miệng cười sâu hơn.

"Vậy tôi đã có thể nói rồi, Tuyết Thần ký hợp đồng điều kiện hai người đã đàm luận ổn thỏa rồi, vậy tôi đây? Hơn nữa còn lừa tôi. Tôi nghĩ, Phàm tổng sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, yêu cầu của tôi chắc anh sẽ đồng ý? Là anh lừa gạt tôi? Tôi và Tuyết Thần chính là một tổ hợp."

"Được, cô nói nghe xem." Dựa vào ghế, liếc Lạc Trạch bên cạnh.

"Vậy tôi đã có thể ra điều kiện rồi."

"Ừ, tôi xin rửa tai lắng nghe"

Khuôn An Tuyết Thần hoài nghi liếc nhìn Lệ Lệ, Lệ Lệ cho cô một ánh mắt hài lòng – thắng lợi, mở miệng nói: "Tôi nghe nói, Lãnh Phong là nghệ sỹ của công ty Kỳ Hạ các anh?" {Phiên dịch chút, Lãnh Phong. Vừa đẹp trai lại có nhiều đàn ông gần kề, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ. Một ca sĩ hàng đầu lại là minh tinh}

"Phải, là của Kỳ Hạ?" Phàm Ngự cũng rất tò mò muốn biết cô sẽ nói yêu cầu gì?

"Tôi muốn ước hẹn với anh ta, tôi muốn lên trên anh ta, muốn truy anh ta. Anh cứ việc giúp tôi ước hẹn với anh ta. Nếu như tôi gây khó dễ với anh ta, đó là chuyện của tôi, ước hẹn tốt, tôi sẽ tuân theo hiệp ước của các anh vô điều kiện. Phàm tổng, anh thấy như thế nào? Đây đối với anh mà nói, đây là chuyện rất đơn giản nhỉ?"

Quả nhiên cái yêu cầu này làm ba người kinh sợ. Phàm Ngự tò mò nhìn cô gái, lơ đãng liếc Lạc Trạch, sắc mặt của cậu ta đã tím đen, tò mò nếu anh đáp ứng thì cậu ta sẽ làm như thế nào? Cái người anh em này của anh, xem ra cũng có cô gái khiến cậu ấy đầu hàng, sao anh không vui mà làm đây?

"Được, chuyện này vô cùng đơn giản, cô gái giống như Giang tiểu thư, tôi tin tưởng Lãnh Phong sẽ không cự tuyệt." Phàm Ngự vô cùng sảng khoái đồng ý, không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lẽo giết người quăng tới từ bên cạnh, nụ cười sâu hơn.

Giang Lệ Lệ nhấp một ngụm cà phê, sau đó để xuống: "Tốt, Phàm tổng quả nhiên sảng khoái, vậy thì tối nay, địa điểm do các anh quyết định, tôi đều có thể, chỉ cần người này - anh ta tới là được." Giang Lệ Lệ nhìn vẻ mặt tức giận khó coi của Lạc Trạch, trong lòng thoải mái, có lẽ bọn họ không biết, nhưng mà An Tuyết Thần lại biết, Lãnh Phong biết hai cô, hơn nữa có quan hệ rất thân với Lệ Lệ, trong đầu đột nhiên hiểu rõ. Thì ra là vậy à?

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, lại nhìn Lệ Lệ, làm bộ lo lắng mở miệng: "Lệ Lệ à? Lãnh Phong, người này tính tình không tốt, tớ biết cậu thích anh ta đã năm năm rồi, nhưng tớ rất lo lắng."

Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, cười một tiếng: "Tuyết Thần, không sao, nếu tớ thích anh ấy, thì cái gì cũng không sợ, coi như tính toán tối nay hiến thân, tớ đều không quan tâm, chỉ cần là người mình thích."

"Ừ, tốt, tớ ủng hộ cậu. Cố gắng lên" An Tuyết Thần rất phối hợp nói.

Khuôn mặt yêu mị của Lạc Trạch bỗng tối đen. Nhưng lại tiêu khiển nhìn Phàm Ngự. Bụp —— Lạc Trạch hung hăng đem tách cà phê đặt lên trên bàn trà, lưu lại một bóng lưng.

"Đi trước"

Giang Lệ Lệ nhìn bóng lưng thẹn quá hóa giận của Lạc Trạch trong lòng thật sự là sảng khoái ngất trời rồi. An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt sảng khoái ngây ngô của Lệ Lệ, cũng cười theo, thật đúng là cô gái có thể trêu cợt người.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, trên mặt là vô số dịu dàng, nhưng không ai thấy được. Lệ Lệ quay đầu nhìn An Tuyết Thần, "Tốt lắm, tớ muốn đi về trước, tớ muốn ăn mặc thật đẹp, buổi tối chuẩn bị đi quyến rũ đàn ông. Đi đây, cậu cẩn thận chút." Nói xong không quên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Phàm Ngự.

An Tuyết Thần nhìn cô bạn, khuôn mặt mỉm cười: "Ừm, cậu đi chuẩn bị đi, chúc cậu thành công."

Lệ Lệ cười, nện bước rời đi. An Tuyết Thần nhìn bóng lưng Lệ Lệ biến mất, xoay người nhìn Phàm Ngự, lập tức thu hồi thoáng cười, gương mặt lạnh lùng nhìn anh.

"Chúng ta muốn làm việc ở đâu?"

Phàm Ngự đối với An Tuyết Thần lạnh lùng chẳng có gì là lạ, đi tới bên người cô, kéo cô đi ra khỏi phòng làm việc. Dọc theo đường đi, bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, ghen tỵ, hâm mộ, An Tuyết Thần sắp bị đè nén chết rồi. Nhỏ giọng nói: "Phàm Ngự, anh chờ một chút, mang tôi đi đâu?"

Phàm Ngự không nói gì, ấn thang máy đến lầu chỉ có một phòng làm việc. Vách tường, tất cả đều là Hoa Bách Hợp, sau đó trước cửa sổ sát đất đặt giàn hoa, tất cả đều là Hoa Bách Hợp nở rộ. An Tuyết Thần vừa tiến đến, liền quên mình, đi tới trước cây Hoa Bách Hợp, nhìn một ít đóa đóa Hoa Bách Hợp nở rộ, tinh thần sảng khoái, khóe miệng cũng giơ lên. Phàm Ngự nhìn vẻ mặt hưởng thụ của An Tuyết Thần, quả nhiên không lãng phí thời gian bố trí, chỉ trong vòng một buổi tối. Thấy cô như vậy, trong lòng cũng mềm mại xuống. Tối hôm qua còn buông lời, nếu như An Tuyết Thần không hài lòng, liền đem tất cả bọn họ rang xào.

Bách Hợp

Lá có nhiều loại, nở hoa không dị sắc.

Ngậm lộ hoặc rủ xuống, theo gió ngã ngửa——

Tiêu Sát

Bài thơ này do Lương Tuyên Đế con thứ ba của Tiêu Sát, tác phẩm miêu tả hoa bách hợp, tác giả lấy câu chữ thanh từ mỹ lệ, phác họa màu sắc nhạt rủ xuống, miêu tả bức tranh hoa bách hợp với chất thơ nồng hậu. Toàn bộ bốn câu thơ, hai cầu đầu nói về lá cây tới hoa, hai câu sau từ hoa đến hình dáng, miêu tả hoa lá cây hoa bách hợp, bông hoa tươi mát, tự nhiên cảm giác, bày ra tư thế mê người, giống như hoa bách hợp bày trước mắt chúng ta, cực kỳ thú vị và thuần túy.

Cô gái sở dĩ thích Hoa Bách Hợp, đó là bởi vì tính tình cô rất giống vậy. Cùng người không tranh, lẳng lặng mở ra. Một đóa hoa Bách Hợp thơm ngát, lẳng lặng đi vào lòng tôi, không ai biết sự tồn tại của nó. Nó trắng tinh, chỉ có tôi lưu lạc, cô độc bước đi trên đường. Lúc nào cũng mỉm cười nhớ tới nó. Đây là suy nghĩ của cô gái.

Phàm Ngự nhìn gương mặt và dáng vẻ thỏa mãn của cô gái, mở miệng: "Như thế nào? Có hài lòng không?"

Thanh âm trầm thấp của Phàm Ngự kéo suy nghĩ An Tuyết Thần trở về, xoay người nhìn Phàm Ngự, sau đó mở miệng: "Anh sai người chuẩn bị như vậy sao?"

"Ừ." Phàm Ngự nhìn cô, đáp lại.

"Đây là phòng làm việc của tôi?" Vẻ mặt của An Tuyết Thần sợ hãi than. Quá khoa trương đi?

"Ừ." Phàm Ngự nhàn nhạt trả lời. {Nhiều lời một chữ sẽ chết à? Phàm Ngự: cô tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Quả đào: không dám, tránh trước}

An Tuyết Thần nhìn anh, trong lúc nhất thời thế nhưng cứng họng. Muốn cám ơn anh sao? Không cần đi, cũng không phải cô muốn anh làm như vậy.

"Thật ra thì, không cần lãng phí như vậy. Bình thường là được." An Tuyết Thần nhìn anh, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng.

Phàm Ngự nhìn cô, khóe miệng kéo ra nụ cười tà tứ: "Không cần để trong lòng, anh muốn em tuyệt đẹp không thể làm việc ở hoàn cảnh xấu. Bách Hợp có thể ngưng thần (tập trung suy nghĩ). Coi như là vì em cung cấp hoàn cảnh làm việc ưu việt đi."

An Tuyết Thần nhìn anh, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Cái đó, công ty của Liệt, thế nào rồi."

Sắc mặt Phàm Ngự lập tức khó coi, nụ cười tà ác lại sâu hơn. Đi tới chỗ An Tuyết Thần, nâng cằm của cô lên: "Lo lắng cho cậu ta như vậy à?" Giọng điệu của Phàm Ngự rõ ràng là tức cười như vậy.

An Tuyết Thần nhìn anh không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái. Phàm Ngự buông cô ra, liếc xéo cô: "Anh nói rồi, nhất định sẽ thực hiện."

An Tuyết Thần không cam lòng trước câu trả lời của anh muốn tiếp tục hỏi, nhưng bị hơi thở nguy hiểm thô sáp của anh tản mát ra làm cho nén trở về. Chỉ sợ anh sẽ đổi ý.

Phàm Ngự thấy thế, vui vẻ hơn. Liền nghe thấy An Tuyết Thần hỏi lần nữa: "Còn nữa, chuyện của Lạc Trạch và Lệ Lệ, có phải anh nên cho tôi câu trả lời thỏa đáng."

Phàm Ngự chớp mắt một cái, nói cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt: "Anh chỉ để Trạch gặp cô ấy, nhưng chỉ là nhìn cô ấy, về phần giữa bọn họ xảy ra cái gì, anh thật sự không biết."

Một đôi mắt đẹp của An Tuyết Thần gắt gao nhìn chằm chằm Phàm Ngự, thật muốn nuốt sống anh. "Anh, anh lấy cớ. Anh biết Lạc Trạch đã từng tổn thương Lệ Lệ nặng như vậy, còn đem bọn họ cột chung một chỗ. Anh có ý đồ gì?"

"Ý đồ? Từ đâu mà nói thế? Lạc Trạch là anh em tốt của anh. Nhưng mà, chuyện riêng của cậu ấy, anh không thể can thiệp."

Nhìn An Tuyết Thần còn muốn nói điều gì. Anh vội vã mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta trở về phòng làm việc, nói một lần. Còn chuyện mà Giang tiểu thư vừa nói kia, anh sẽ làm tốt."

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự từ từ đi về phía cửa, tại sao nghe giọng nói của anh có vẻ như đang chờ xem kịch vui vậy? Lắc đầu một cái, liền đi theo ra ngoài. Đóng cửa, trong nháy mắt nhìn thế giới tràn đầy Bách Hợp này, cỡ nào giống như Lãnh đưa của mình đến biển Hoa Bách Hợp. Thật lo lắng cho anh ấy.

"Tại sao còn chưa đi?" Phàm Ngự nghiêng người nhìn bộ dạng ảm đạm lưu luyến kia của An Tuyết Thần. Mở miệng thúc giục.

"Ặc, tới." An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, đi về phía anh. Hai người trở lại phòng làm việc, An Tuyết Thần đơn giản liếc mắt nhìn, sau đó bày tỏ không có ý kiến.

"Có ý kiến gì? Nói ra, anh đều có thể thỏa mãn." Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói.

"Ặc, không cần, cứ theo trong hợp đồng thôi." An Tuyết Thần liếc anh một cái. Chuyện của Lệ Lệ và Lãnh Phong, nên làm cái gì bây giờ? Ôi chào, thôi, về nhà thương lượng với Lệ Lệ một chút vậy.

Cười nhẹ. "Không có chuyện gì, tôi đi về trước đây, chín giờ ngày mai đi làm sao?" An Tuyết Thần đứng lên nhìn Phàm Ngự, nói.

"Ừ, chín giờ. Em phải đi đâu? Anh đưa em đi." Phàm Ngự nói xong liền cầm áo khoác lên.

"Không cần, Phàm tổng, hàng chục người chờ anh ăn cơm đấy? Anh rời đi một giây, vậy thì tổn thất bao nhiêu tiền đó." Dứt lời, liền nện bước chân rời khỏi phòng làm việc. Phàm Ngự nhìn theo bóng lưng An Tuyết Thần, nói móc anh sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv