Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 158: Ngoại truyện 26: (Ba bạt tai) {ngược}



Lạc Anh hoàn toàn bối rối, thân thể có loại cảm giác chạm điện. Mộtđôi mắt hạnh mở thật to, mặc cho Phàm Niệm Ngự làm xằng làm bậy. Trongtròng mắt Lạc Anh phản ánh ra ngoài là gương mặt tuấn tú của Phàm NiệmNgự, con mắt hẹp dài, lông mi thật dài, so với con gái còn dài hơn. Cảmgiác chạm điện biến mất, thay thế chính là một loại cảm giác hít thởkhông thông.

Phàm Niệm Ngự lười biếng mở một đôi mắt tà tứ mị hoặc nhìn Lạc Anh ngâyngẩn, cảm thấy cô căn bản cũng không có hô hấp, một đôi môi anh đào mímthật chặt. Điều này làm cho Phàm Niệm Ngự có chút hưng phấn, cô gái nàyhàng năm bay đi, anh dĩ nhiên biết trước kia cô chưa từng chính thức hôn qua, không thể nói là nụ hôn đầu, bởi vì nụ hôn đầu đã sớm cho mìnhrồi.

Phàm Niệm Ngự cảm giác Lạc Anh đã hoàn toàn không thể hít thở, lúc nàymới vô cùng miễn cưỡng rời khỏi cánh môi anh đào thơm mềm. Để cho cô hô hấp. a Bởi vì cô căn bản cũng không hiểu hôn tiếp như thế nào, sẽ không lấy hơi.

Lạc Anh được giải phóng vội vàng lui về phía sau một bước, từng ngụmtừng ngụm thở hổn hển, lúc này mới phản ứng được hai người mới vừa rồilàm cái gì? Tại sao anh có thể? Bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, không phải sao? Lạc Anh hung hăng lau chùi môi của mình, mãi cho đến khi hơi ửnghồng sưng đỏ, lúc này mới bỏ qua cho môi anh đào của mình.

Nhưng hành động này lại chọc giận Phàm Niệm Ngự bên cạnh vẫn còn đanghưởng thụ, gương mặt anh u ám, nhìn dáng vẻ Lạc Anh chán ghét lau hơithở của mình. 76 Cứ như vậy không muốn cho mình hôn.

Lạc Anh ngẩng đầu lên căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự. aThanh âm có chútnghẹn ngào nổi giận nói: "Phàm Niệm Ngự, anh thật là quá đáng." Nói quathang máy đã mở ra. Cô nhìn cũng không nhìn Phàm Niệm Ngự một cái liềnche khuôn mặt nhỏ chạy ra ngoài.

Phàm Niệm Ngự nhìn khuôn mặt cô khóc, sửng sốt, mới vừa rồi anh nhìnthấy viên nước mắt trong suốt trong đôi mắt đẹp kia. Nhìn bóng lưng chekhuôn mặt nhỏ chạy trối chết anh hiển nhiên ngây ngẩn cả người. c Khôngbiết rốt cuộc tại sao cô khóc?

Anh phiền não nắm tóc, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy cô rơi nướcmắt, mặc dù nhỏ đã hung cô, nhưng cô vừa khóc, anh chính là hoàn toànkhông có cách nào rồi. Bây giờ mặc dù trưởng thành, anh vẫn trước sau sợ cô chảy nước mắt.

Lạc Anh chạy ra khách sạn, ngồi ở trong xe của mình, nước mắt liền rơixuống. Giống như tuyệt vọng, căn bản không thắng được công tắc. 9 LạcAnh che khuôn mặt nhỏ của mình, nước mắt từ trong hốc mắt ra ngoài.

"Tiểu Niệm, tại sao anh đối xử với em như vậy, biết rõ em yêu anh, tạisao anh đối xử với em như vậy. 4 Nhục nhã em như vậy. 9 Vừa cùng mộtngười phụ nữ khác thân thiết, còn như vậy với em. Trước kia không phảianh rất thương em sao? Cuối cùng tại sao? Huhu" Lạc Anh vô lực gục trêntay lái, đau lòng khóc.

Tại sao? Lần này cô trở về, là vì cái gì? Có phải không nên trở lại haykhông, tận mắt nhìn thấy anh và cô gái khác lên giường, anh thay đổi,thật sự thay đổi. 7 Tiểu Niệm, anh không phải là Tiểu Niệm trước kiarồi.

Lạc Anh khóc nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu lên, lau nước mắt, sau đó nổmáy xe nghênh ngang rời đi. Lạc Anh vừa lái xe vừa hồi tưởng nụ hôn kia, đùa giỡn trên mặt anh. Cô tức giận.

Cô trở lại phòng làm việc, ngồi vào vị trí, ngẩng đầu lên, cô thật mệtmỏi, sinh ra ở gia đình như vậy. eb Cô sẽ phải đảm đương trách nhiệmnặng nề.

Linh linh, Lạc Anh vô lực cầm điện thoại lên.

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc cùng phu nhân tới." Trong điện thoại thanh âm thư ký truyền tới.

"Tốt, biết." Lạc Anh nói nghe hết sức mệt mỏi. 26 Thật hoài niệm cuộc sống ở trường học trước kia.

Cửa bị đẩy ra, Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đi tới. Lạc Anh mở mắt, côthật sự không còn hơi sức, cho nên chỉ nhàn nhạt nói một câu.

"Cha, mẹ, vì sao hai người lại tới." Lạc Anh cầm điện thoại lên hỏi cha mẹ của mình.

"Thư ký Lâm, bưng hai tách cà phê vào." Nói xong cũng cúp điện thoại. 6Đứng lên đi qua bàn làm việc. bĐi tới trước sô pha ngồi xuống.

Giang Lệ Lệ nhìn bộ dạng Lạc Anh, cánh môi sưng đỏ cùng ánh mắt sưng đỏ, nhìn một cái cũng biết xảy ra chuyện gì. Giang Lệ Lệ chọc chọc LạcTrạch, Lạc Trạch cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Giang Lệ Lệ đau lòng cầm tay nhỏ bé của Lạc Anh, gương mặt đau lòng.

"Lạc Anh, con và Niệm Ngự không thích hợp, mẹ nghĩ con nên buông tha thôi."

Lạc Anh sửng sốt, thế mới biết, bây giờ khẳng định mình rất nhếch nhác, cô hướng về phía mẹ mình cười nhạt một tiếng.

"Dạ, con biết rõ, con không giống như những phụ nữ kia của anh ấy, lạinói con căn bản không có ôm bất kỳ hi vọng, chỉ là vài chục năm tình hữu nghị." Lạc Anh nói qua sắc mặt liền ảm đạm.

Lạc Trạch nhìn Lạc Anh, sau đó thanh âm nhàn nhạt mở miệng: "Lạc Anh, ba giới thiệu cho con mấy thiếu gia thật tốt, ngày nào đó con đi xem mộtchút."

Lạc Anh kinh ngạc nhìn cha của mình. 4e "Cha, cha làm gì đấy? Nói cái gì đó? Con mới mười chín. 5 Không muốn yêu đương sớm như vậy."

Giang Lệ Lệ cũng là gương mặt nghi vấn, cô không biết chồng mình làm sao lại đột nhiên nói như vậy. Lạc Trạch nhìn Lạc Anh gạt gạt tuấn lông mày sắc bén.

"Nghe lời, ngày mai chuẩn bị gặp bọn họ, coi trọng ai thì nói với cha,không xem trúng, vẫn phải có ý. Cứ như vậy, mệt thì nghỉ ngơi đi." Nóiqua liền nắm tay Giang Lệ Lệ rời khỏi phòng làm việc.

Ra khỏi phòng làm việc, lúc này Giang Lệ Lệ mới hỏi ra lời. "Ông xã, anh có ý gì, Lạc Anh của chúng ta còn nhỏ, em không cho phép anh dùngphương thức kết thân."

Lạc Trạch ngắt khuôn mặt nhỏ của Giang Lệ Lệ sau đó gương mặt cưngchiều: "Sẽ không, anh dĩ nhiên có chỗ dùng, em ấy, cũng đừng quan tâm."

Giang Lệ Lệ liếc anh một cái, nhưng vẫn lo lắng cho con gái cô.

Lạc Anh nhìn cha mẹ rời đi, thật là im lặng, nhỏ như vậy, lại phải xemmắt, chuyện tình cẩu huyết như vậy. Thật đúng là sẽ xảy ra. Thôi, cứ xem đi, ngộ nhỡ có người mình thích, Lạc Anh, bây giờ mày nhất định phảiquên mất cái người đàn ông vong ân phụ nghĩa, coi như anh trở lại cầuxin mày, mày cũng không thể động lòng. 3b Anh rất bẩn rồi.

Lạc Anh tỉnh lại lần nữa, sau đó trở về chỗ ngồi, bắt đầu xử lý côngviệc, cô rốt cuộc hiểu rõ tại sao ba mẹ muốn đưa cô xuất ngoại, chính là vì có thể trở về sớm chút tiếp nhận công ty trong nhà. Cái gọi là dùngquan tâm chăm sóc. Mặc dù cô là một nữ sinh, nhưng cô nhất định sẽ đemLạc thị, gọn gàng ngăn nắp.

Trong lúc nhất thời, Phàm Niệm Ngự ngồi ở trong một gian phòng bao trong Đế Vương, mấy thiếu gia ngồi bên trong coi như cao giá, có hai người là bạn thân của Phàm Niệm Ngự. Một vị tên, Lãnh Thiên, một vị tên Bạc Dực.

"Ui, người nào chọc Niệm thiếu của chúng ta tức giận, vừa mới tiến đếnliền mặt đen thui, người khác nợ cậu tiền à. 3c Vậy cũng không cần chochúng tôi xem mặt thối. Cậu thấy đúng không, Dực" Nói chuyện đương nhiên là Lãnh Thiên rồi, công tử trời sinh hoa hoa, tính tình kẻ dở hơi kiểusáng sủa.

Bạc Dực cho Lãnh Thiên một cái mắt lạnh, ý là (Nếu cậu muốn chết, xinđừng liên lụy tôi.) Bạc Dực tính tình kiểu lạnh lùng. Kiểu suy tư.

Quả nhiên, Phàm Niệm Ngự quét hai người một cái, rốt cuộc anh đang giậncái gì? Vừa nghĩ tới cô gái nhỏ kia thế nhưng ghét bỏ nụ hôn của mình,anh cũng không thể bóp chết cô. 4 Phải biết có bao nhiêu thiếu nữ đangchờ được lâm hạnh hay không. Cô thế nhưng khinh thường nụ hôn của bảnthiếu.

Thanh âm ly rượu bể tan tành.

Lãnh Thiên cùng Bạc Dực liếc nhìn đối phương, cuối cùng đem tầm mắt khóa ở trên người Phàm Niệm Ngự, có thể làm cho anh tức giận như vậy nhấtđịnh là người khác.

Phàm Niệm Ngự nghĩ tới liền đem ly rượu trong tay đập bể, rượu đỏ tươikết hợp máu tươi chảy ra. Lãnh Thiên nhìn, mặt lông mày anh đều chaukhông hạ xuống, lông mày đào hoa cau lại.

"Niệm, không có ai nợ tiền thật chứ, tại sao một bộ mặt âm chí như vậy." Lãnh Thiên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Phàm Niệm Ngự càng ngày càng u ám, anh biết chuyện có chút không đúng.

Phàm Niệm Ngự kéo phụ nữ bên cạnh qua, tháo váy người phụ nữ, đem tay mình ghim vào. b9 Nhíu mày.

"Thiếu? Cô ấy thiếu tôi một người vợ." Phàm Niệm Ngự lạnh nhạt nói. 4bMột đôi tay mang máu hung hăng vuốt ve trước ngực người phụ nữ, rước lấy thanh yêu kiều của người phụ nữ.

Lãnh Thiên cùng Bạc Dực nghe vậy liếc nhìn đối phương, bà xã?

Lãnh Thiên nhìn mặt Phàm Niệm Ngự chí cực, Tu La bình thường biến thành Satan.

"Niệm, bà xã? Không phải cậu bởi vì phụ nữ mà tức thành bộ dáng như vậychứ?" Lãnh Thiên thử hỏi, đổi lấy một bình rượu từ Phàm Niệm Ngự, mayLãnh Thiên tránh thoát, Lãnh Thiên cũng hít một hơi. 4 Nhìn Bạc Dực mộtbên không có vẻ mặt.

Lãnh Thiên lại gần Bạc Dực nhỏ giọng nói: "Thật đúng là phụ nữ à? Vậyngười phụ nữ này không tầm thường, có muốn gặp một lần hay không?"

Bạc Dực chán ghét đẩy Lãnh Thiên ra, lạnh lùng liếc anh một cái, thanhâm châm chọc nói: "Muốn chết cứ việc nói thẳng, đừng lôi kéo tôi."

Lãnh Thiên bịt bịt miệng, nhìn Phàm Niệm Ngự đang cùng phụ nữ làm loạn,thứ người giống như cậu ấy, sẽ có tình sao? Nếu như có, tôi thật muốnnhìn một chút rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Ngày hôm sau, Lạc Anh mặc một bộ váy hồng phấn, một đầu tóc quăn tùy ýxõa ra, một đôi giày cao gót màu hồng. Thật không biết tại sao mẹ phảimua cho cô loại y phục này. Lạc Anh thoa son nước, sau đó đi ra khỏibiệt thự, lái xe chuẩn bị đến phòng ăn gặp mặt người đàn ông kia. e Têngì mà Lãnh Thiên. Chỉ là tại sao lại là phòng ăn của Phàm Niệm Ngự.

"Cái gì? Xem mắt? Thiên, tôi thấy mẹ cậu muốn bồng cháu rồi." Bạc Dựcnghe nói nhàn nhạt cười cười. Nhìn vẻ mặt Lãnh Thiên uất ức.

Ngược lại Phàm Niệm Ngự không có hứng thú gì, chỉ lo cùng phụ nữ bêncạnh **. Lãnh Thiên chau mày lại, sau đó thanh âm rất bất đắc dĩ nói.

"Đúng vậy, người này Niệm cũng biết. a Tôi không chọc nổi." Lãnh Thiên liếc Phàm Niệm Ngự một cái, uất ức nói.

Nghe nói, Phàm Niệm Ngự một bên không có việc gì bỗng nhìn Lãnh Thiên. eb Khởi động môi mỏng khêu gợi của anh.

"Tôi biết?"

Lãnh Thiên miễn cưỡng nhìn Phàm Niệm Ngự sau đó nói: "Thiên kim Lạc thị, đại tiểu thư Lạc Anh."

Thông báo nhỏ: phần này mình làm mình, tốc độc cứ như hiện tại, /ngày, rảnh sẽ đăng thêm

2.2

Hô ~~ từng trận gió lạnh lẽo thổi qua. 9b Lãnh Thiên vốn ỉu xìu, lập tức có tinh thần, rùng mình một cái. Tìm kiếm nơi phát ra gió lạnh.

Quả nhiên, sau khi Lãnh Thiên nói xong, mặt Phàm Niệm Ngự lười biếng mịhoặc trong nháy mắt âm chí. ea Hơn nữa còn tản ra tín hiệu cực kỳ nguyhiểm. 50 Thân thể Lãnh Thiên run lên, nhìn Bạc Dực, mà Bạc Dực cũng chỉnhún nhún vai, nói anh không biết.

Hôm nay Lãnh Thiên cố ý tìm hai bia đỡ đạn, nói là xin bọn họ ăn cơm,thì ra là có chuyện như vậy, chỉ là Bạc Dực ngược lại không có hứng thúgì. Xem ra còn phải là Phàm Niệm Ngự bắt được.

Phàm Niệm Ngự dùng một đôi mắt chim ưng sắc bén quét về phía Lãnh Thiên, thanh âm hung ác lệ âm chí nói: "Vậy cậu, nghĩ như thế nào?"

Lãnh Thiên không biết Phàm Niệm Ngự đột nhiên như thế, anh nuốt nướcmiếng một cái, sau đó như nói thật: "Nếu như là mỹ nhân liền nhìn khắpnơi, nếu như không đẹp mắt, liền gây phiền toái hai vị tiếp thu mộtchút. Hắc hắc." Lãnh Thiên nói xong cũng nghe thấy một hồi tiếng giàycao gót.

"Tới rồi, các cậu chú ý nhìn nhé." Lãnh Thiên nói.

Lạc Anh nhìn bảng số trên bàn một cái sau đó đi tới, nhìn Lãnh Thiên,bởi vì Bạc Dực cùng Phàm Niệm Ngự đưa lưng về phía cô ngồi, cho nên côkhông nhìn thấy.

"Xin hỏi là Lãnh Thiên, Lãnh tiên sinh sao?" Lạc Anh dùng thanh âm ngọtngào đả động lòng của Lãnh Thiên, Lãnh Thiên nhìn Lạc Anh, một đôi mắtcũng đăm đăm. Nhưng lại không có chú ý hơi thở nguy hiểm truyền tới từđối diện.

Lãnh Thiên vội vàng đứng lên đi về phía cô, sau đó rất lịch sự vươn tay.

"Chào cô, Lạc Anh, Lạc tiểu thư, tôi là Lãnh Thiên, mời ngồi."

Lạc Anh giống như không bài xích đối với anh, cho nên cầm bàn tay to của anh, tùy anh kéo mình tới ngồi xuống.

Lãnh Thiên liếc Lãnh Thần đối diện một cái sau đó xin lỗi giới thiệu:"Lạc tiểu thư, đây là bạn của tôi, Bạc Dực, còn có Phàm Niệm Ngự."

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Anh trong nháy mắt trở nên có chút khó coi, cũngcó chút trắng bệch, đây là tình huống gì, tại sao anh lại ở chỗ này. Làm thế nào? Tỉnh táo, tỉnh táo.

Lạc Anh rất tao nhã xoay người sau đó nhìn Phàm Niệm Ngự, kéo ra nụ cười nhạt.

"Niệm Ngự, anh cũng ở đây à, rất khéo."

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, tuấn lông mày gạt gạt. 4 "Rất khéo"

Lạc Anh cười cười xấu hổ, thế nào đi đâu cũng có thể gặp anh.

Lãnh Thiên biết hai nhà bọn họ là thế giao, cho nên cũng không còn chú ý cùng kinh ngạc. 97 Chính là mặt ái mộ nhìn Lạc Anh, da mềm mại, cánhmôi hồng hào, giống như là hoa anh đào Guingamp nở rộ, hoa thơm cỏ lạxinh đẹp.

"Đi thôi, Lạc tiểu thư, không ngại tôi tìm bạn chứ." Lãnh Thiên rất lịch sự vì Lạc Anh kéo cái ghế ra. Ý bảo Lạc Anh ngồi xuống.

Lạc Anh lúng túng cười nhẹ một tiếng, cô không có xem mắt qua, nhìn thấy trong ngực hai người đối diện ôm phụ nữ, mình bị nhìn như một con ngựalớn, cô không phải người ngu, anh thế nhưng hứng thú với vẻ đẹp củamình, cô cứ việc nói thẳng thôi. Dù sao còn có rất nhiều người khôngthấy đấy.

Lạc Anh ngồi xuống, căn bản cũng không dám nhìn chăm chú phía trước, côbiết giờ phút này anh nhất định đang chăm chú nhìn cô, Bạc Dực một bên,đã sớm phát hiện không bình thường, đều nói nhà họ Phàm thế giao đổi lại nhà họ Lạc, quan hệ hai người khẳng định không đơn giản, Bạc Dực liếcmắt Lãnh Thiên đào hoa một cái, vẫn là tự cầu nhiều phúc thôi. Thậtkhông mắt nhìn thần. 5 Từ khi cái tên Lạc Anh xuất hiện, người đàn ôngbên cạnh anh cũng đã tản ra hơi thở nguy hiểm âm chí.

Phàm Niệm Ngự ôm phụ nữ trong ngực, một đôi mắt chim ưng vẫn nhìn LạcAnh, cô gái 18 thay đổi lớn, hôm nay vừa nhìn, cô thật là càng ngày càng đẹp. f Lần đó ở nhà nhìn thấy cô, cho là cô còn là cô gái nhỏ xấu hổ,thời gian có thể thay đổi đồ vật.

Lạc Anh khẽ nghiêng người nhìn gương mặt Lãnh Thiên cười, cô nhẹ nhàng nói: "Lãnh công tử, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp."

Lãnh Thiên gương mặt tươi cười, tất cả đều cứng ngắc. a Nhưng anh cònrất lịch sự nhìn Lạc Anh, nhẹ giọng hỏi: "Lạc tiểu thư, chúng tôi cònchưa có làm cái gì? Làm sao cô biết không thích hợp."

Lạc Anh nghe nói, đôi mày thanh tú nhăn nhăn sau đó nhìn Lãnh Thiên, thực giả bộ. Cô không chút khách khí mở miệng.

"Lãnh công tử, anh tìm bạn, không phải vì trốn tránh xem mắt sao? Tôi sẽ không làm khó anh, kế tiếp tôi còn muốn gặp rất nhiều người." Lạc Anhthừa nhận, một câu nói cuối cùng của cô là cố ý .

Lãnh Thiên nghe nói, cười cười xin lỗi, lúc ban đầu anh là có ý này, nhưng nhìn thấy người thì anh không phải là ý đó rồi.

"Ách, Lạc tiểu thư, tôi thừa nhận, mới bắt đầu đó là ý tứ đó. Nhưng sau khi nhìn thấy người tôi thay đổi chủ ý."

Lạc Anh nghe nói có chút tức giận. 3 "Thay đổi chủ ý? Tôi là con gái một Lạc thị, lúc nào thì đến phiên người khác tới thay đổi chủ ý đối vớitôi. 4 Anh không có cơ hội rồi. Ngại quá, xin lỗi không tiếp được." LạcAnh nói xong cũng đứng lên rời chỗ ngồi, không chút lưu tình. Loại đànông trông mặt mà bắt hình dong, cô khinh thường.

Mặt Lãnh Thiên cũng tối, vẫn là lần đầu tiên có người cự tuyệt anh, lớnnhư vậy vẫn là lần đầu tiên bị cự tuyệt. Anh hiển nhiên có chút khôngnhịn được. Vô cùng tức giận uống cạn rượu trong cốc.

"Mẹ kiếp, phụ nữ gì thế, bề ngoài nhìn rất dịu dàng nhỏ yếu, thế nào nội tâm mạnh mẽ như vậy. Dựa vào chi" Lãnh Thiên uống xong dựa vào trên ghế sofa, kìm nén bực bội. Hoàn toàn không để mắt đến vẻ mặt Phàm Niệm Ngựgiờ phút này.

Bạc Dực liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự cuối cùng yên lặng cầm ly rượu lênuống, lúc này còn chưa phải nói lời nói tốt, bởi vì giờ khắc này sau khi Phàm Niệm Ngự nghe cô gái nói xong còn có rất nhiều người muốn gặp, mặt liền đen tối không thể hình dung, ngay cả anh ngồi ở bên cạnh, cũng bịảnh hưởng.

Phụ nữ trong ngực Phàm Niệm Ngự quả thật đang phát run, biết người đànông này chọc không được, chỉ có thể giả bộ thuận theo. Người đàn ông này khí thế thật sự là quá lớn. Trên người tản ra hơi thở nguy hiểm lạnhlẽo, khiến mồ hôi người phụ nữ chảy ròng ròng.

*

Lạc Anh đi tới phòng vệ sinh, cô lấy điện thoại ra, hiện tại cô vô cùngtức giận, cô nhanh chóng gọi ra ngoài. 4 Rất nhanh bên kia liền tiếpthông.

"Này, cha, cha sắp xếp cho con người gì thế, có thể bình thường một chút hay không, không cần Phú Nhị Đại, bình thường cũng được, những ngườinày cũng không bình thường, xem mắt còn mang theo bạn, mang theo người,cha cũng nghĩ không đến." Lạc Anh không đợi đối phương nói chuyện, liềndừng lại răng rắc nói một đống lớn.

"Vậy sao? Người sau xem sao?" Thanh âm Lạc Trạch khàn khàn trầm thấp ở bên kia nói.

Lạc Anh hít thật sâu một hơi rất chững chạc hỏi một câu. "Kế tiếp? Còn có mấy người cần con gặp?"

"Bảy."

"Bảy?" Lạc Anh đề cao thanh âm. c Cô bất đắc dĩ.

"Cha, con không ăn lương thực của cha, cha không phải gấp gáp đem conđẩy ra ngoài chứ?" Lạc Anh im lặng triệt để rồi, một cô gái nhỏ như côphải đi xem mắt. Con gái một Lạc thị lại phải xem mắt. de Bi ai sao? Bi ai.

Lạc Anh còn chưa nói hết, Lạc Trạch cũng đã cúp điện thoại. Lạc Anh a lô nửa ngày, tức giận đưa nước hắt trong tay hướng gương. Lạc Anh ngẩngđầu nhìn trong kính, mặc dù rất không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấymột người dựa vào cửa. 8e Trong lòng Lạc Anh cả kinh. cd Liền vội vàngxoay người.

"Niệm Ngự? Nơi này là toilet nữ." Lạc Anh dĩ nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng anh đi nhầm toilet.

Phàm Niệm Ngự lười biếng dựa vào trên cửa, lời nói mới rồi toàn bộ nghevào. Anh đứng lên, đụng một tiếng liền đóng cửa. Một đôi con ngươi lãnh mị khóa thật chặt Lạc Anh hôm nay diễm lệ như vậy. Lại còn thoa sonnước.

Lạc Anh bị một tiếng ầm kia làm giật mình, nhìn Phàm Niệm Ngự biến đổimặt, mình như thế nào chọc tới anh. Lạc Anh ưỡn ngực nhìn Phàm Niệm Ngự.

"Niệm, Niệm Ngự, anh có chuyện nói với em? Bằng không chúng ta đi rangoài trước rồi nói đi, hoặc là ngày nào đó tụ họp, bây giờ em còn cómột ít chuyện. b Phải rời đi trước." Lạc Anh có chút khẩn trương mà nói. 3 Bởi vì mặt Phàm Niệm Ngự âm chí đã lạnh lùng tới cực điểm, Lạc Anhbiết anh đang tức giận, nhưng đến tột cùng là đang giận cái gì.

Phàm Niệm Ngự tiến tới gần cô, Lạc Anh đứng ở trước bồn rửa tay không có đường lui, chỉ càng ngày càng đi vào bên trong. Mắt thấy Phàm Niệm Ngựmuốn tới gần mình rồi, cô không thể nhịn được nữa. Nhìn anh nói.

"Tiểu Niệm, chúng ta nói rõ đi, anh muốn như thế nào? Tức cái gì, từ khi trở lại đến bây giờ, anh không để ý em, em cũng không nói cái gì, dùsao trưởng thành, nam nữ khác nhau, em biết rõ, nhưng anh muốn làm cáigì, em không trêu chọc anh. Thế nào như vậy đối với em, dầu gì chúng tacũng cùng nhau lớn lên."

Lạc Anh nhìn người đàn ông đang tới bên cạnh mình nói, giữa hai ngườichỉ cách nhau mười phân. Lạc Anh đi một đôi giày cao gót, cho nên khôngđến nỗi rất thấp, khẽ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹkia. Thật không biết người đàn ông này dáng dấp thế nào. 0 Như vậy sẽ mị hoặc phụ nữ.

Phàm Niệm Ngự nghe Lạc Anh nói những lời này, một đôi con mắt nguyên bản là nửa hí lại mị chặt mấy phần. 0 Lạc Anh thế nào không thấy động tácnhỏ này của anh, xem ra hiểu rất rõ một người, không phải chuyện tốt.

Phàm Niệm Ngự khơi cằm mềm mại của Lạc Anh, khẽ cúi người, cùng cô nhìnnhau. 8 Quan sát một phen, khóe miệng khẽ giơ lên độ cong tà tứ. 7e Mùithuốc lá bạc hà nhàn nhạt đánh về phía hơi thở của cô.

"Tiểu Niệm? Em thật giống như lần đầu tiên sau khi trở về cứ gọi anh như vậy. d Hả? Lạc Anh, nhớ lời của anh sao?" Phàm Niệm Ngự nói, thanh âmtrầm thấp hỏi.

Lạc Anh nhìn Tiểu Niệm Ngự lớn hơn mình, cô u mê rồi.

"Nói cái gì? Gần đây anh có nói lời gì với em sao?" Nghe hình như là có mùi vị oán trách.

Phàm Niệm Ngự nghe nói, tuấn lông mày gạt gạt, môi mỏng khêu gợi khẽ mở khẽ đóng, dùng thanh âm hoàn mỹ nhất.

"Em đang oán giận anh không có dành thời gian với em sao? Anh nói rồi,em là của anh, từ một khắc em tồn tại em cũng chỉ có thể thuộc về anh,quên mất? Còn đi xem mắt?"

Lạc Anh nhìn nét mặt phóng đãng của anh, trong lòng có lửa giận, môi anh đào mím chặt, một đôi mắt hạnh bán đứng tâm tình cô giờ phút này. caMột đôi mày thanh tú cũng khẽ nhíu lên.

"Không dám oán giận anh, hơn nữa, cũng không phải là cả đời không gặpmặt. Nào dám quấy rầy anh cùng bạn thân thiết với phụ nữ." Lạc Anh nóixong, giống như là ghen. 9 Cất giấu oán giận. 2.3

Phàm Niệm Ngự nghe xong, tâm tình tốt hơn phân nửa, thấy cô gái nhỏ đang giận mình? Phàm Niệm Ngự nắm cả eo của cô ôm sát vào trong ngực mình,sau đó lại gần vành tai mềm mại của cô. ba Từ từ hà hơi.

"Là anh không đúng, em đang ghen phải không? Em cũng muốn như họ sao?"

Thoáng cái ồn ào, khuôn mặt Lạc Anh trong nháy mắt bạo hồng, ngay cảvành tai cũng ửng hồng. Hơn nữa là tức giận, giống các cô? Anh nói nhưthế nào, quan hệ bọn họ rất thân mật. Thế nhưng nói mình như vậy. 6 Cảm giác mình bị trêu chọc, cảm giác rất quỷ dị.

Phàm Niệm Ngự nhìn vành tai cô đỏ hồng, thật muốn cắn một cái, trên thực tế anh cũng làm như vậy.

"Phàm Niệm Ngự, anh làm cái gì? Buông em ra. Buông em ra." Lạc Anh bịcảm giác đột nhiên ướt át làm giật mình, vội vàng muốn đẩy Phàm Niệm Ngự ra. Nhưng hơi sức của mình ấy sao nhỏ, căn bản không rung chuyển đượcanh, gì chỉ là một chút.

Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh thật chặt, mới bắt đầu ở vành tai sau từ từtrượt xuống phía dưới, dừng lại phía trên xương quai xanh tinh mỹ củacô. 37 Gặm cắn qua lại. Một cỗ lửa dục dâng lên trong người. f Bụngdưới một hồi buộc chặt. fd Nó đã sớm căng cứng. 6 Bàn tay theo váy cựcngắn của cô vuốt ve bắp đùi. c Hiện tại anh thật muốn cô. 1Bàn tay ấm áp trượt đến đùi cô, du tẩu dọc theo quần lót cô. Bàn tay vừa định xétoang quần lót của cô, liền ngẩn người tại đó, bởi vì cảm thấy trướcngực ẩm ướt.

Lạc Anh giùng giằng ở trong lòng anh, nhưng căn bản không được. 7 Chonên cũng không từ chối, tùy bàn tay thô ráp làm loạn, nhưng mà trong nội tâm lại rất đau. Nước mắt xông ra hốc mắt. 5 Thấm ướt áo sơ mi của anh. Đả thương da thịt của anh.

Con mắt Phàm Niệm Ngự đỏ sậm tràn ngập lõa lồ trong nháy mắt biến trởlại, anh đang làm cái gì? Anh buông cô gái trong ngực ra, nhìn bộ mặtđầy nước mắt của cô. c Muốn nói gì?

"Lạc Anh, anh"

Bốp một tiếng giòn giã vang lên trên gò má của Phàm Niệm Ngự, anh hơihơi nghiêng mặt. b Vài sợi tóc dán chặt trên gương mặt đỏ của anh. Lầnđầu tiên bị đánh. Phụ nữ toàn thế giới, một người phụ nữ duy nhất dámđánh anh cũng chỉ có Lạc Anh, cũng chỉ có một người phụ nữ có tư cáchnày thôi.

Lạc Anh hung hăng đánh, tay nhỏ bé của mình đều chết lặng, có thể thấyđược cô dùng bao nhiêu hơi sức. Đôi mắt Lạc Anh đẫm lệ lau mắt tức giậnnhìn chằm chằm Phàm Niệm Ngự hô lớn: "Phàm Niệm Ngự, em không như nhữngngười phụ nữ kia của anh, em vĩnh viễn đều không phải."

Lạc Anh đẩy anh ra liền chạy ra khỏi phòng vệ sinh, đợi Phàm Niệm Ngựlấy lại tinh thần đuổi theo thì đã sớm không thấy bóng người. 7 Khuônmặt anh trở nên âm chí. Một đôi mắt có chút đỏ lên, hai tay nắm quyền,hung hăng nện lên vách tường, máu tươi trong nháy mắt phun ra, váchtường rõ ràng lõm vào.

Nơi khúc quanh, Lãnh Thiên cùng Bạc Dực nhìn hai người mà lòng kinhngạc, thì ra là có chuyện như thế, phụ nữ khiến Phàm Niệm Ngự như vậy,thì ra là thanh mai trúc mã của anh.

Phàm Niệm Ngự rũ quả đấm của mình xuống, mặc cho máu từ trên tay anh nhỏ giọt xuống. 7 Mới vừa rồi tại sao anh lại rối rắm. 83 Anh làm cái gì?Từ nhỏ vẫn thương yêu cô, hôm nay lại tổn thương cô, chỉ một đụng chạmvào cô, anh thật muốn ngừng mà không được. Yêu thích không buông tay,chưa từng có một phụ nữ cho anh cảm giác như thế, chính anh biết, LạcAnh có một chút địa vị ở trong lòng anh, nhưng đàn ông không phải là như vậy sao?

Lạc Anh chạy ra khách sạn, cô tan nát cõi lòng rồi, mới vừa rồi hoàntoàn tan nát cõi lòng đối với người đàn ông trong lòng mình, tại sao đối với mình như vậy. f Coi như không thích cô, nhưng bọn họ cùng nhau lớnlên, tại sao đối với mình như vậy. Phàm Niệm Ngự, anh thay đổi, đãkhông còn đặt em ở trên lòng bàn tay nữa rồi. Những phụ nữ kia, đừng mơtưởng, đời này cô cũng không thể là một người trong đó. Chết cũng sẽkhông.

Lạc Anh vuốt ve xương quai xanh có phần đỏ lên, chui vào xe nghênh ngang rời đi. Gọi một cú điện thoại.

"Dịch Hân, buổi tối đi ra ngoài, cùng chị đi ca hát." Lạc Anh gọi một cú điện thoại cho Phàm Dịch Hân. Hiện tại cô cần phát tiết tâm tình củamình. Nhưng không biết là một người khác bắt đầu tan nát cõi lòng.

*

Ban đêm, Phàm Dịch Hân cùng Lạc Anh tới Đế Vương, muốn một gian kháchquý, hai người liền bắt đầu hát. Còn gọi rượu nhiều gấp mấy lần, rượucồn nồng độ không lớn.

Phàm Dịch Hân ôm Lạc Anh nhìn ra cô không vui, hỏi: "Lạc Anh, chị làm sao vậy? Có phải anh em khi dễ chị hay không."

Lạc Anh để ống nói xuống một đôi mắt đẹp mờ đi, tựa vào bả vai Phàm Dịch Hân, cũng không nhịn được, khóc rống lên. Cái gì cũng không để ý, cứkhóc như vậy.

"Huhu Dịch Hân, chị phải làm thế nào? Làm thế nào? Chị không nên trở lại." Lạc Anh khóc lớn.

Phàm Dịch Hân ôm Lạc Anh, nhìn cô khóc rống như vậy, cô cũng muốn khóc,tên anh trai khốn kiếp của cô thiếu trừng trị, chị dâu chỉ có thể là Lạc Anh, vẫn còn làm loạn cùng tô mì phụ nữ.

"Đừng khóc, Lạc Anh, em cho chị hả giận, đừng khóc." Phàm Dịch Hân khuyên can.

Nhưng Lạc Anh chính là không nghe lọt, lớn tiếng khóc, khóc một đoạnthời gian, rốt cuộc dừng khóc, cô nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn Phàm Dịch Hân cũng đôi mắt đẫm lệ, xì cười ra tiếng.

"Ha ha, Dịch Hân, làm sao em cũng khóc." Lạc Anh lau nước mắt cười nói, khóc lớn một hồi tâm tình thoải mái hơn nhiều.

"Còn nói, đều lây bệnh của chị, chờ, em đi chút" Nói qua rời khỏi gian phòng bao.

Dịch Hân biết tối nay Phàm Niệm Ngự cũng ở đây, chạy thẳng tới gianphòng bao 0000, không chút thục nữ đá văng cửa chính, mấy đôi nam nữ **giật nảy mình.

"Mẹ kiếp, đứa nào, mày muốn chết hả. Nơi này cũng dám xông vào." Mộtngười đàn ông trong đó tức giận hô, căn bản là không thấy rõ ai ở cửa.Phàm Dịch Hân mở đèn trong phòng, trong nháy mắt sáng lên.

"Dựa vào chi, bà đây không muốn sống, đứa nào vừa nói, cút ra đây chotôi." Đôi tay Phàm Dịch Hân chống nạnh đứng ở cửa quét nam nữ trong gian phòng kia, cô muốn ói. Vỗ vỗ dạ dày bản thân.

Phàm Niệm Ngự buông phụ nữ cùng mình hôn nóng bỏng ra, thời điểm nghethanh âm anh biết là ai. Phàm Niệm Ngự nhìn em gái tức giận ngất trời ởcửa. e Gương mặt thương yêu cùng bất đắc dĩ.

"Tiểu Hân, sao em lại tới đây."

Lúc này Phàm Dịch Hân mới ở trong đám phụ nữ tìm được anh trai mình quần áo xốc xếch, đi tới. 3 Tức giận hô một tiếng.

"Anh" một tiếng này, khiến người đàn ông mới vừa rồi nói lớn bị sợ không nhẹ. d Vội vàng nói: "Phàm tiểu thư à, thật xin lỗi, tôi có mắt khôngnhìn thấy thái sơn, không biết là Phàm tiểu thư, thứ lỗi."

Phàm Dịch Hân hừ một tiếng, liếc mắt nhìn phụ nữ trong ngực anh, vội vàng kéo ra ngoài.

"Nha, A" Hai người phụ nữ kêu ra tiếng.

Phàm Dịch Hân chán ghét nổi giận nói: "Câm miệng, kêu la cái gì? ** đây?"

Phàm Dịch Hân là bảo bối nhà họ Phàm, lời của cô..., ai dám không nghe,quả thật chính là tìm chết, Phàm Niệm Ngự cũng không qua được. 6. . . . . Phàm Niệm Ngự bất đắc dĩ nhìn em gái mình yêu thương đang tức giận,thanh âm rất cưng chiều hỏi: "Ai chọc em gái bảo bối của anh tức giận."

"Anh, là anh" Phàm Dịch Hân nhìn Phàm Ngự chĩa về phía anh nói, chỉ sợcũng chỉ có cô em gái này dám chỉ vào anh như vậy, còn có một cô gáikhác.

Phàm Niệm Ngự đốt một điếu thuốc, gương mặt tuấn tú yêu mỵ ở dưới làn khói lượn lờ. d Nửa hí một đôi mắt câu hồn.

"Anh chọc giận em khi nào." Phàm Niệm Ngự khàn khàn mở miệng.

"Anh làm hại Lạc Anh khóc, đả thương tâm." Phàm Dịch Hân chỉ trích anh trai hết sức thương yêu mình.

Nghe nói, lông mày Phàm Niệm Ngự gạt gạt. "Cô ấy đâu?"

"Anh chờ đó." Phàm Dịch Hân nói xong lại chạy đi. 39 Trở lại gian phòng bao.

Lạc Anh nhìn Dịch Hân trùng trùng đi tới vừa định hỏi, liền bị cô lôikéo đi ra ngoài. Lạc Anh đã sớm cởi bỏ quần áo xinh đẹp, một thân đồ thể thao màu hồng, cùng giày Cavans, tóc quăn rất tự nhiên chợt buộc đuôingựa. Nhìn qua như cô bé, mà không phải Tổng giám đốc Lạc thị.

"Dịch Hân, em lôi kéo chị đi đâu, Dịch Hân." Lạc Anh bị cô lôi kéo chạy. 9 Chỉ có thể mở miệng dò hỏi.

"Tới đây, tính sổ." Dịch Hân đem Lạc Anh kéo vào gian phòng bao. Nhìn Phàm Niệm Ngự nói.

Lạc Anh bị lôi kéo còn chưa có phản ứng kịp, thở hổn hển hỏi: "Rốt cuộcem kéo chị đi đâu? Em" Lạc Anh vừa định nói tiếp, vừa ngẩng đầu đã nhìnthấy một nhóm người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Lạc Anh.

Lạc Anh khẽ cau mày, nhìn lướt qua cuối cùng rơi vào Phàm Niệm Ngự, nétmặt lo lắng lông mày nhíu chặt, chỉ một giây cô liền dời tầm mắt.

"Chà, đây không phải là Lạc tiểu thư sao? Thật là trùng hợp, cô cũng tới chơi à, chỉ là cô mặc có chút?" Lãnh Thiên đứng lên đi tới bên ngườiLạc Anh, quan sát trên dưới.

Đúng vậy, tất cả tới đây đều ăn mặc trịnh trọng, cô lại mặc đồ thể thaorất đơn giản, nếu không nói, thật không biết cô là thiên kim đại tiểuthư.

Lạc Anh không hài lòng đối với ánh mắt nóng rực của Lãnh Thiên, lạnhlùng nhìn anh, nhàn nhạt nói ra mấy chữ, đủ để cho anh không xuống đàiđược, lúng túng hơn.

"Lãnh thiếu gia, có biết hai chữ lễ phép viết như thế nào hay không, mặc dù tôi lớn lên ở nước ngoài, nhưng tôi không ngại chỉ bảo anh." Thanhâm của Lạc Anh mặc dù trong veo nhưng lại lạnh lùng. 2.4

Khóe mắt Lãnh Thiên kéo ra, không nghĩ tới cô gái này, cay như vậy,không trách được, Niệm nắm giữ không nổi. Lãnh Thiên cười cười xấu hổ.

"Ha ha, Lạc tiểu thư, thật biết nói đùa. Ha ha" Nói xong Lãnh Thiên trởvề chỗ ngồi xuống. 5 Lạc tiểu thư? Cái họ Lạc này sợ rằng chỉ có một nhà như vậy, lại cùng Phàm tiểu thư tới khẳng định không sai.

Phàm Dịch Hân lôi kéo Lạc Anh đi tới giữa, như là công chúa đến, cảngười Lạc Anh không thoải mái, quá nhiều ánh mắt dò xét, để cho cô vôcùng không vui, mày chặt ở chung một chỗ, nhìn những thứ phụ nữ phơi bày kia, cô muốn rời đi. 56 Nhưng Dịch Hân lại gắt gao lôi kéo. Xem ra tìm cô ấy đi ra ngoài là sai lầm nghiêm trọng.

Suy nghĩ cùng động tác nhỏ Lạc Anh, hoàn toàn không có tránh được conmắt của Phàm Niệm Ngự. Hai người cứ cứng ngắc như vậy. 3 Ngược lại PhàmNiệm Ngự ôm phụ nữ, vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Anh, Lạc Anh cũng sắpđiên rồi, là cố ý sao? Phàm Niệm Ngự, xem như anh lợi hại. Cô nhịn.

Một người thiếu thông minh đi tới, làm bộ gương mặt thân sĩ sau đó đưa tay mới vừa sờ bộ ngực phụ nữ của mình ra.

"Lạc tiểu thư sao vậy? Nghe nói cô bây giờ đảm nhiệm chức vụ Tổng giámđốc ở Lạc thị, nghe nói gần đây còn xử lý mấy báo cáo lớn, hạnh ngộ,chào cô"

Lạc Anh biết cùng Phàm Niệm Ngự đi chung với nhau đều là phú gia, nhưngngười đàn ông này, cô, im lặng, cô khẽ lướt qua người đàn ông, đi vềphía khay trà, rút ra mấy trang giấy, rất rộng rãi đưa cho người đànông. fc Lạnh lùng mở rộng miệng.

"Chào anh"

Người đàn ông hơi sững sờ, nhận lấy khăn giấy xoay thân thể lại, trong nháy mắt một mảnh tiếng cười.

"Ha ha, ha ha" Bởi vì bên trên khuôn mặt người đàn ông còn có một dấu môi son thật to.

"Trên mặt anh có đồ, hay là đi soi xem đi. e Ha ha." Một người cười nói. Người đàn ông sờ soạng một cái, trên tay đều là son môi, mặt đỏ lênvội vàng đi vào phòng vệ sinh.

Khóe mắt Lạc Anh không nhịn được co quắp, đây là tình huống gì, có gìđáng cười, cô không hiểu, cô kéo Phàm Dịch Hân hướng mình. a Đến gần cô.

"Dịch Hân, em điên rồi sao, dẫn chị tới nơi này." Lạc Anh tận tâm nóiqua. e Không nghĩ tới lời nói kế tiếp của Dịch Hân khiến cho cô muốn đập đầu vào tường.

"Em không điên, em dẫn chị tới để tuyên bố một chuyện. a Chị ấy. 7 Thiên kim Lạc thị, chị dâu tương lai của tôi." Phàm Dịch Hân rất không chútkiêng kỵ tuyên bố. Tất cả mọi người đều hít một hơi, nhìn Lạc Anh cùngPhàm Niệm Ngự.

Lạc Anh nghe xong, mặt mũi trắng bệch, hối hận khôn nguôi, thật khôngnên tìm cô ra ngoài. Thật mất thể diện. 2f Lạc Anh đần độn nhìn mặtPhàm Dịch Hân hưng phấn, giờ phút này thật rất im lặng, cũng không biếtnói gì rồi.

Phàm Dịch Hân nhìn nét mặt đần độn của Lạc Anh, sau đó lôi kéo cô đi vềphía Phàm Niệm Ngự, thuận tay kéo người phụ nữ bên cạnh anh ra, đem LạcAnh an bài ngồi ở chỗ đó. Một loạt động tác này rất nhanh. b7 Chờ LạcAnh phản ứng kịp, đã ngồi bên cạnh Phàm Niệm Ngự. Mùi nước hoa rất nồngnặc, để cho cô hắt xì, cô dị ứng đối với mùi nước hoa Lavender.

"Hắt xì" Lạc Anh che cái mũi của mình, gương mặt chán ghét, rất rõ ràng.

Phàm Dịch Hân thấy thế đẩy người phụ nữ bên cạnh ra. Biết Lạc Anh hơi dị ứng nước hoa.

Lạc Anh bây giờ muốn tâm muốn chết đều đã có, ngồi ở bên người Phàm Niệm Ngự, động cũng không được, bất động cũng không được, thật như ngồi trên lửa. Phàm Dịch Hân vô cùng hài lòng cách làm của mình, cầm ống nói đưacho Lạc Anh, sau đó mình cầm ống nói một người khác nói.

"Nghênh đón chị dâu mới vì mọi người biểu diễn một ca khúc. f Hoannghênh" Nói qua Phàm Dịch Hân liền điểm một bài Lạc Anh hát mình thíchnghe nhất《 một lần cuối cùng 》

Lạc Anh nhìn ống nói trong tay mình, khóe miệng cô cứng rắn co quắp, đây là một chuyện làm mình hối hận nhất, đó chính là tìm Phàm Dịch Hân rangoài.

"O o. Hoan nghênh Lạc tiểu thư, hoan nghênh." Một nhóm người cũng ồn àolên theo. Lạc Anh thật không hát cũng không được. 45 Bài hát này, là khi còn bé cô thích hát nhất, cũng thường hát cho bọn họ nghe.

Âm nhạc vang lên. Lạc Anh nhàn nhạt hát lên, bởi vì nguyên nhân mới vừakhóc làm giọng cô tô cho đẹp một phần, nghe vào có chút ưu thương. f Côhát vốn rất sầu bi. Có thể không ưu thương sao?

Mùa thu lá rơi một lần cuối cùng an ổn bay xuống

Anh nói phải cùng em đi đến cuối cùng

Trong trời đông nước mắt cô đơn lưu lạc

Anh đã nói sẽ hòa tan tất cả đau trong lòng em

Em hỏi anh có một ngày chúng ta đều già đi

Ai tới để lại một chút

Anh ngây ngốc nói muốn để cho em rời đi trước

Bởi vì cách em sẽ ít nhớ lại lần tan nát cõi lòng

Nếu như mà biết rõ một lần cuối cùng khi đó em sẽ buông tay anh ra

Nếu như mà biết rõ đó là một lần cuối cùng anh sẽ cười nói gặp lại

Em hỏi anh có một ngày chúng ta đều già đi

Ai tới để lại một chút

Anh ngây ngốc nói muốn để cho em rời đi trước

Bởi vì cách em sẽ ít nhớ lại lần tan nát cõi lòng

Nếu như mà biết rõ một lần cuối cùng khi đó em sẽ buông tay anh ra

Nếu như mà biết rõ đó là một lần cuối cùng anh sẽ cười nói gặp lại

Em hỏi anh có một ngày chúng ta đều già đi

Ai tới để lại một chút

Anh ngây ngốc nói muốn để cho em rời đi trước

Bởi vì cách em sẽ ít nhớ lại lần tan nát cõi lòng

Bài hát này hát xong đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, sau đó chính là mộtmảnh tiếng vỗ tay, không thể không nói cô hát bài này tinh túy ra ngoài. Bởi vì hiện tại cô chỉ thích hợp bài hát này, cũng chỉ nghĩ hát bàihát này.

Lạc Anh để ống nói xuống, một đôi mắt đẹp trở nên ưu thương, vốn là cảmgiác rất đau đớn, để cho mình thương cảm như vậy, hát thì càng thươngcảm.

Phàm Dịch Hân vỗ tay, căn bản là không có chú ý không khí giữa hai người, chọn một ca khúc, mình rất hưng phấn hát lên.

Lạc Anh chỉ cách anh năm phân, trên người anh dính mùi nước hoa hơi thởphụ nữ. 0 Để cho cô rất không thoải mái. Nhưng mình rốt cuộc không đi.Đi liền chứng minh cái gì?

Phàm Niệm Ngự liếc cô một cái, ý nghĩ đáy lòng cô toàn bộ đều là trongsuốt rồi, anh nhìn thấu cô. Phàm Niệm Ngự khẽ nâng môi mỏng lên. Kéo phụ nữ đối diện qua để cho cô ta ngã ngồi trên bắp đùi, nắm cằm của cô taliền hôn. Trong nháy mắt một mảnh thổn thức, tiếng huýt sáo.

"Oa xuỵt xuỵt"

"Niệm thiếu, vị hôn thê của anh còn ở đây?" Phụ nữ vừa hôn kết thúc thì yêu kiều rên rỉ.

Lạc Anh một bên sắc mặt đã sớm trắng bệch, đôi tay nắm quyền thật chặt,Phàm Dịch Hân một bên vừa định nổi giận, liền bị Lạc Anh ôm xuống. 4 Côchậm rãi đứng lên, thản nhiên nói, thanh âm rõ ràng có run rẩy.

"Dịch Hân, chúng ta đi thôi. Ngày mai phải đi làm, chị đưa em trở về"Lạc Anh lôi kéo Phàm Dịch Hân liền muốn vượt qua Phàm Niệm Ngự đang thân thiết, nhưng mới vừa bước ra một bước nhỏ. Thân thể liền bị một cỗ sứclực lớn lôi trở lại.

Phàm Niệm Ngự thấy cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, cũng đã đẩy người phụ nữ xuống, mà kéo cánh tay Lạc Anh, kéo cô đến trong ngực.

Lạc Anh không có đứng vững liền ngã xuống, ngồi trên đùi một phụ nữ mớivừa ngồi. Lạc Anh vừa định nói chuyện, một đôi môi anh đào liền bị ngănchặn.

"Ưmh"

Phàm Niệm Ngự nâng khuôn mặt nhỏ của cô liền hôn, Lạc Anh liều mạng phản kháng, mùi thơm người khác tản ra trên làn môi cô. Người chung quanhcũng hít một hơi. b Phàm Dịch Hân cũng ngây ngẩn cả người. Chỉ có LãnhThiên cùng Bạc Dực mang trên mặt nụ cười đùa giỡn, xem náo nhiệt.

Lạc Anh hung hăng đánh Phàm Niệm Ngự, căn bản cũng không có tác dụng,cuối cùng hung hăng cắn bể môi của anh, thừa dịp anh bị đau buông ra lập tức đứng lên, kéo lấy cổ áo của anh, để cho anh đứng lên. Cầm lên mộtly rượu liền dội xuống.

Một mảnh ồn ào hít vào một tiếng, an tĩnh rất nhiều. Sắc mặt Lãnh Thiêncùng Bạc Dực đổi một cái, cũng không có tâm tư xem náo nhiệt. c Chau mày lại nhìn hai người.

Phàm Niệm Ngự bị hắt, anh vô cùng lười biếng vuốt rượu trên trán mình, khóe môi nhếch lên nụ cười tà tứ.

Lạc Anh cố nén nước mắt, vung tay lên chính là một cái tát. Bốp

Tất cả mọi người bị sợ đến trợn to hai mắt, hít vào thở ra một hơi, rõràng lớn hơn rất nhiều so với thanh âm vừa rồi. Lãnh Thiên cùng Bạc Dựccũng đứng người lên.

Lạc Anh nhìn khuôn mặt phóng đãng trước mặt, có một cái tát. 2e Hai mặt cũng bị Lạc Anh tát bốp.

Trong nháy mắt cả bao phòng đều yên lặng, nhìn hai người, đều cho rằngPhàm Niệm Ngự sẽ nổi giận, nhưng cũng không có, cứ nhìn Lạc Anh như vậy, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ gò má của mình, nhẹ nhàng lau chùimáu bên khóe miệng. 66 Không có bất kỳ động tác cùng ngôn ngữ gì.

Lạc Anh tức giận thở mạnh, ngực phập phồng, cô nhịn nước mắt không rớtxuống, nắm chặt tay nhỏ bé đã chết lặng. Thanh âm nghẹn ngào lạnh lùngnói.

"Đừng đụng tôi, bởi vì You are dirty (Anh rất bẩn)" Lạc Anh nói qua liền xoay người chạy ra khỏi phòng. Lưu lại một đám người. 2a Phàm Dịch Hân nhìn bóng lưng Lạc Anh, nhìn anh mình quát.

"Anh, anh thật là quá đáng." Nói xong cũng đuổi theo. 2.5

Phàm Niệm Ngự nhìn bóng lưng Lạc Anh bị thương trốn chạy, cố nén kíchđộng đuổi theo, một đôi con ngươi lạnh lẽo âm chí nhìn lướt qua đámngười đang nhìn anh. Chỉ một cái, tất cả mọi người đều cúi đầu.

"Biến, cút cho tôi" Phàm Niệm Ngự tức giận đạp bể khay trà bằng thủy tinh trước mặt. Hơi thở Satan trên người âm thầm bay vọt.

Mọi người sợ nuốt nước miếng một cái, cuối cùng cũng chạy trối chết. Chỉ còn lại Lãnh Thiên cùng Bạc Dực đứng một bên. Lãnh Thiên cùng Bạc Dựcliếc nhìn nhau, vừa định nói chuyện, chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàntrầm thấp của Phàm Niệm Ngự.

"Hai người các cậu, cũng biến, cút"

Lãnh Thiên vừa muốn nói gì liền bị Bạc Dực kéo đi ra ngoài, một gianphòng bao hỗn loạn chỉ còn lại một mình Phàm Niệm Ngự. Tóc anh còn nhỏgiọt rượu đỏ, khẽ ngẩng đầu, một đôi con ngươi máu đỏ dọa người. a Khátmáu. a Anh hung hăng dùng tay bị thương của mình đấm vào vách tường, vết thương nứt ra lần nữa. Một ngày anh thế nhưng bị ba bạt tai.

Thanh âm trầm thấp nhàn nhạt nói một câu: "Lạc Anh" anh không biết mìnhlàm sao lại làm như vậy, tại sao lại muốn thương tổn cô, là bởi vì banđầu cô rời đi sao? Anh biết không oán được cô, nhưng ban đầu mình rõràng đã nói. Chỉ cần cô rời đi, anh sẽ không chỉ thương yêu một phụ nữlà cô. Anh đang trả thù cô rời đi sao? Anh vô lực ngồi ở trên ghế salon, tay dính đầy máu tươi đỡ trán mình.

Lãnh Thiên cùng Bạc Dực tựa vào trên vách tường phòng bao, Lãnh Thiênnhìn Bạc Dực, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Dực, cậu thấy thế nào?"

Bạc Dực liếc Lãnh Thiên một cái sau đó lạnh lùng mở miệng: "Không cóthấy thế nào, chính như cậu thấy." Niệm yêu người phụ nữ này, bằng không làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một phụ nữ dám rất bất kính còn nóira lời như vậy đối với anh, nếu như là người bình thường, sợ rằng đã bịngười đàn ông kia giày xéo đến chết rồi. 7 Điểm này Bạc Dực không có nói ra, bởi vì trong lòng mọi người đều biết rõ.

*

Lạc Anh chạy một đường, không biết chạy bao lâu, cuối cùng không có hơisức, ngã trên mặt đất, lớn tiếng khóc, gào khóc. Đem tất cả tâm tình của mình bộc phát ra.

"A a huhu" Lạc Anh ngồi dưới đất hướng bầu trời khóc lớn. 3 Tại sao đốivới cô như vậy, cho mình khó chịu, còn vũ nhục mình như vậy. Cũng chỉ là bởi vì mình rời khỏi sao? Tại sao? Ban đầu rời khỏi cũng là bất đắc dĩ, tại sao không thể hiểu cho cô, cô là dòng duy nhất nhà họ Lạc, cô phảigánh trách nhiệm. c Tại sao không thể hiểu cho cô.

Cô dùng mu bàn tay mình hung hăng lau chùi môi của mình, còn có vết máu, đó là anh, dù là anh, cô cũng cảm thấy thật bẩn. Đó là một đôi môikhông biết hôn bao nhiêu phụ nữ, cô không cần, cô mới không cần dính mùi vị của anh. a Không cần dính hơi thở của anh.

Trong đầu cô tất cả đều là câu nói cuối cùng mười năm trước lúc mình rời khỏi Phàm Niệm Ngự. b "Lạc Anh, nếu như em rời đi, trong lòng của anhkhông chỉ có một người là em, anh thương yêu cũng sẽ không chỉ một phụnữ là em"

Những lời này đi theo cô hơn mười năm, mỗi lần nhìn thấy tin tức củaanh, lòng của cô cũng rất đau, cô chỉ dùng thời gian mười năm thay đổimình lớn mạnh, cô chỉ có đi học biết tất cả, là bởi vì cái gì? Đó là bởi vì cô muốn trở lại, muốn trở lại làm công chúa của anh, nhưng buổichiều đầu tiên trở về, anh liền tàn nhẫn hung hăng đem ý niệm bóp chếtrồi.

Lạc Anh hỏng mất, cô thật rất đau lòng, nhìn anh và phụ nữ khác lêngiường, thân thiết, hôn, thương yêu những phụ nữ khác, coi thường cô,lạnh nhạt cô, bây giờ lại đối đãi cô như vậy, để cho cô trở thành tròcười, để cho cô khó chịu.

Cô biết, anh thật không có thương yêu mình. 5 Ha ha.

"Ha ha, ha ha, Lạc Anh, mày tỉnh lại đi, người và vật đã sớm không cònrồi, đã sớm không giống nhau, mày thuần khiết như vậy, Phàm Niệm Ngự cóthể nào hợp với mày. Ha ha" Lạc Anh đột nhiên cười ra thanh âm.

Phàm Dịch Hân lái xe đến bên người cô, vội vàng mở cửa xe, canh chừngdáng vẻ cô, trong lòng đau, có chút hối hận hành động kích động tối naycủa mình. d Cô vội vã đỡ Lạc Anh dậy.

"Lạc Anh, chị không sao chớ, lên xe." Phàm Dịch Hân đỡ cô lên xe.

Lạc Anh ngồi ở trong xe, giờ phút này cô cũng dừng khóc, thay đổi trống rỗng, cứ ngồi như vậy.

Phàm Dịch Hân nhìn mà trong lòng đau. "Lạc Anh, về nhà sao?"

Lạc Anh lắc đầu một cái. Thanh âm rất khàn khàn, dây thanh cũng thayđổi: "Không cần, về nhà ba mẹ sẽ lo lắng, đưa chị trở về phòng làmviệc."

"Được rồi." Phàm Dịch Hân chỉ đành chịu đưa cô đến cao ốc Lạc thị. Nhìnbóng lưng Lạc Anh xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, cô muốn đưa cô lên, lại bịcô cự tuyệt. Không thể làm gì khác hơn là rời đi.

Chờ Phàm Dịch Hân về đến nhà, đi vào biệt thự, phát hiện anh trai mìnhngồi trên ghế sa lon hút thuốc lá, Phàm Dịch Hân coi như không nhìnthấy, chạy thẳng lên trên lầu.

Phàm Niệm Ngự nhìn em gái mình không để ý tới mình, thanh âm khàn khàn nói: "Cô ấy, như thế nào?"

Lần này Phàm Dịch Hân dừng bước chân lại, đi tới trước sô pha, ngồi đốidiện anh trai mình nhìn không còn hình dáng, cuối cùng nhìn tay băng bócủa anh, thở dài một tiếng, chắc là tự hành mình để phát tiết rồi.

"Không có việc gì, chị ấy không chịu về nhà, về công ty rồi. bf Anh, anh cũng thái quá rồi, anh thật cho là Lạc Anh không biết chút tin tức đàohoa của anh sao, dù Lạc Anh ở nước ngoài cũng mỗi ngày chú ý tới anh,xem anh mỗi ngày đổi phụ nữ khác nhau đi tới bữa tiệc, chị ấy chỉ có thể gian khổ học tập. Chỉ có thể cố gắng hoàn thành tất cả, cô gái, lấyđược học vị tiến sĩ, sau lưng bao nhiêu chua cay, tại sao chị ấy cố gắng như vậy, tại sao gấp gáp trở về nước, anh thật cho là chị ấy muốn tiếpquản Lạc thị ư, đó là một gánh nặng, nhưng chị ấy là con gái một, chúLạc chỉ có một đứa con gái, không bồi dưỡng thì làm thế nào? Tối nay anh thật là quá đáng, đả thương trái tim người ta như thế, anh thật bẩn,không biết lăn qua bao nhiêu phụ nữ rồi, Lạc Anh đơn thuần như vậy anhthật không xứng, nếu không có khả năng, về sau đừng trêu chọc chị ấy,chú Lạc nhất định sẽ tìm một bạn trai rất tốt cho chị ấy. Anh cứ lưuluyến bụi hoa đi, trước kia anh chơi thế nào coi như xong, đàn ông mà,hiện tại chơi ngay trước mặt Lạc Anh, sớm muộn gì gặp chuyện không may,không phải sớm muộn gì, hiện tại đã đã xảy ra chuyện, em hiểu Lạc Anh,lần này chị ấy tuyệt đối sẽ buông tha anh, chị ấy đau sâu như vậy, chịấy chỉ là một cô gái nhỏ. 9 Triệt để, biết không? Hoàn toàn buông tha,triệt triệt để để."

Phàm Dịch Hân nói ra ý nghĩ của mình, đây là một ít lời khốc thành côngnhất từ lúc cô lớn lên. Phàm Dịch Hân đứng lên, cuối cùng nói một câu.

"Còn có, Lạc Anh nói không sai, You are dirty" Nói xong cũng không quay đầu lại đi lên lầu.

Phàm Niệm Ngự nghe những lời sau của em gái mình, tay anh cầm thuốc lárõ ràng run rẩy, anh ngước đầu, nhắm chặt hai mắt, trong đầu đều làtriệt để, triệt để, hai chữ triệt để. Trong lòng đột nhiên có cảm giácsợ hãi. Để cho anh hít thở không thông.

Trên lầu, Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần ôm nhau nghe đối thoại giữa bọnhọ, một chút vui mừng vì Phàm Dịch Hân lớn hơn, lo lắng bởi vì tình cảmcon trai mình cùng Lạc Anh.

"Tiểu Ngự, anh nói xem con trai chúng ta bây giờ không phải anh ban đầuư. Cá tính cùng phương thức xử lý giống nhau như thế." An Tuyết Thần loâu hỏi Phàm Ngự.

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần hết sức chặt, sau đó thở dài nói: "Tình cảmcủa bọn nhỏ, để bọn nó giải quyết, người khác căn bản không quản được."

An Tuyết Thần thở dài một tiếng liền xoay người trở lại gian phòng. Lầudưới, Phàm Niệm Ngự ngồi ở trên sô pha, trong đầu tất cả đều là vẻ mặtbị thương cùng khuôn mặt đầy nước mắt hôm nay của Lạc Anh. f Để cho anhphiền não không dứt. Nhưng có xị mặt không được. c Vẫn giằng co.

Lạc Anh trở lại phòng làm việc, đẩy cửa phòng nghỉ ngơi, liền đem mìnhđánh ngã ở trên giường lớn, cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là tất cảnhững gì xảy ra tối nay. Hôm nay cô thế nhưng đánh anh ba bạt tai. 7 Từnhỏ đến lớn cũng không ai đánh thắng anh, hôm nay cô lại đánh anh ba bạt tai. Còn dội rượu lên người anh.

Cô nắm khuôn mặt nhỏ của mình, được không giống như thật, cảm giác mớivừa nằm mơ. Cô mệt quá, thật sự rất mệt mỏi, gặp anh thế nào để cho mình mệt mỏi hơn. aa Trong óc cô tán qua chuyện tình khi bọn họ còn bé, còncó câu nói kia . Cứ như vậy, cô mệt mỏi, ngủ, ngủ. e Cô buồn ngủ.

*

Ngày hôm sau, sáng sớm một luồng ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đấtkhúc xạ vào phòng nghỉ ngơi của Lạc Anh, khiến phòng làm việc vắng lạnhthêm một tia ấm áp. c Ánh sáng màu vàng hắt lên giường lớn, chiếu rọivào Lạc Anh co rúc thành một đoàn bóng dáng màu hồng. b4 Cho cô một chút ấm áp.

Lạc Anh xoay thân thể của mình, sau đó mở mắt, đã nhìn thấy ánh mặttrời, cô nhất thời không thích ứng đưa tay nhỏ bé ra che chắn, lòng bàntay rách chút da, lúc cô kích động hung hăng tạo thành.

"Tê, đau quá" Lạc Anh nâng người lên, nhìn lòng bàn tay mình có vết máu, liếc mắt nhìn thời gian, cô đi vào phòng tắm, dọn dẹp một phen, cũngmay nơi này có mấy bộ y phục, chính là vì không có thời gian về nhàchuẩn bị, hôm nay dùng tới. Tối nay cô phải tham gia một bữa tiệc. Côsẽ đi với Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ. Là một bữa tiệc rất quan trọng.

{Chú thích: Reynold sẽ xuất hiện}

Lạc Anh tắm xong ra ngoài, mặc một thân đồ công sở màu đỏ, cô không cầnlàm Lạc Anh lúc trước, hiện tại cô nhất định phải đem Lạc thị vươn xa,không thể để cho cha mẹ thất vọng.

Lạc Anh dùng một cây trâm ngọc đem tóc buông lỏng quấn lên, gương mặttán lạc mấy sợi tóc rơi, đem gương mặt khéo léo lộ ra. Nhìn qua rất caonhã, rất có phong cách. 5Cô khẽ mỉm cười, bước ra khỏi phòng nghỉ ngơichuẩn bị đi họp, bởi vì cô biết rõ cô sẽ gặp phải người không muốn gặpphải, nhưng dù sao cũng lớn lên cùng nhau, chạm mặt là khó tránh khỏi,Lạc Anh, mày làm được. 7 Một thân lửa đỏ dán chặt, giày cao gót màu đen. Đem vóc người hoàn mỹ của cô bày ra ngoài.

Lạc Anh bước vào phòng họp, đã nhìn thấy một nhóm người đang chờ cô, dĩnhiên người kia cũng ở đây, anh không có nhếch nhác như ngày hôm qua,nhiều hơn một ít khí phách, khí phách một người hiện đảm nhiệm chức vụtổng giám đốc Phàm thị. 58 Nhiều hơn hơi thở buôn bán.

Lạc Anh cầm tài liệu đi tới, một thân đỏ rực hấp dẫn ánh mắt của tất cảmọi người, gương mặt nhỏ, vành tai nho nhỏ, một đôi chân trắng noãn. Một đôi giày cao gót màu đen đi tới, ngồi vào vị trí thứ nhất mặt bên, dĩnhiên chủ vị là tổng giám đốc Phàm thị, Phàm Niệm Ngự rồi.

Lạc Anh không có nhìn anh, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Không có gì cả, tôitới trễ. Xin tiếp tục" Nói qua ngồi xuống, mở tài liệu ra, vết thươngtay phải cũng để lộ ra.

Mọi người nhìn Lạc Anh một cái sau đó tiếp tục nói chuyện, đều là chútthành tích cùng quản lý về buôn bán. Lạc Anh nghe rất cẩn thận, căn bảnlà lựa chọn bỏ quên ánh mắt Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự đem tay bị thương của mình đặt ở trong túi quần, nhưng từkhi Lạc Anh vừa tiến vào, ánh mắt của anh nhìn bóng dáng kiều diễm củacô, nhìn cô ăn mặc thành thục. 46 Nhưng lại liếc về lòng bàn tay bị côchà phá đã sưng đỏ. Hấp dẫn ánh mắt anh, tuấn lông mày sắc bén, hoàn mỹnhăn nhăn.

"Phàm tổng, không còn gì nữa, thành tích hợp tác tháng này cùng Lạc thịcũng không tệ, chúng ta được lời không ít. 36 Lạc tổng, ngài cũng nóichút đi." Một vị cổ đông già nhìn Lạc Anh nói.

Lạc Anh bị điểm đến tên sửng sốt một chút, sau đó khép tài liệu lại,đứng trước bàn hội nghị, mở miệng dập khuôn, thanh âm rõ ràng khàn khàn, thấp chìm như vậy, không có hoàn mỹ ngọt giòn như thanh âm trước đây.Ngược lại rất là tang thương.

"Hợp tác tốt" Nhàn nhạt một câu nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv