Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 137: Ngoại truyện 5: Jean Reynold (Jean Reno)



Nước Pháp, Provence, nơi dừng chân đầu tiên của Giang Lệ Lệ chính làngắm cánh đồng Lavender, cả một khu đất rộng lớn chỉ trồng Lavender, đẹp như trong mộng. Từng thảm hoa Lavender tím trải rộng, cảm giác đứnggiữa biển hoa ấy, nhất định là rất tuyệt vời. Cho nên trạm đầu dừng chân của cô chính là đi ngắm biển hoa Lavender.

Giang Lệ Lệ đứng ở ngoài cửa, nhìn chữ khắc trên tấm bia đá, viết rằng:truyền thuyết về tình yêu giữa kị sỹ và thiếu nữ Provence, giống như hơi nước thấm đẫm trên mỗi phiến Huân Y thảo cô đơn. Từng quyến rũ tìnhyêu, phiêu diêu trên những lối mòn trong rừng, làm đẹp Kim Yêu dưới ánhmặt trời, thật là một thời khắc chân thật động lòng người.

Đúng vậy nha, nếu như ở nơi này có thể gặp được một Kị sỹ đen, nhất định sẽ lau ra tia lửa đó (tiếng sét ái tình chăng). Nghĩ tới đây, cô liềnbuông lỏng tâm tình. a Vì muốn gửi cho Tuyết Thần mấy tấm hình nên hômnay cô mặc một chiếc váy cùng màu với màu Huân Y thảo (Lavender). Côchậm rãi, từ từ đi xuyên qua biển hoa.

Cô hiện tại, giống như là tiên nữ vậy, vô ưu vô lo, chạy trong biển hoa, khiến không ít người phải ngắm nhìn. Cô bỏ qua tất cả, giống như không thấy ai cả, giữa biển hoa vẫn chính là mình. 3a Giang Lệ Lệ chọn mấychỗ khá đẹp, chụp vài tấm hình, nhìn qua tương đối hài lòng, liền khẽcười một tiếng. Cô hoàn toàn không hay biết, có một đôi ưng mâu đangnhìn chằm chằm vào mình. 5 Trong biển hoa, thật ra cũng không thiếu cáccô gái phương Đông khác, nhưng Giang Lệ Lệ lại là người có khí chấtphương Đông nhất, một khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp tựa mỹ nữ xa xưa, nhất cửnhất động đều vô cùng hấp dẫn người khác.

Giang Lệ Lệ đi một lúc liền thấy mệt, đến bên ghế đá ngồi xuống nghỉ,lại đem mấy tấm hình ra xem. Một lát sau mới đem bỏ lại vào trong túi,cô dựa đầu vào cây đại thụ phía sau, nhắm mắt lại, hít thở không khíthoang thoảng mùi hoa Lavender. b Thật dễ chịu.

Giang Lệ lệ nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi. Provence ở miền Nam nước Pháp, là vùng đất dọc theo Địa Trung Hải, một nơi có bề dày lịch sử, từ xưa tới nay luôn tràn ngập ánh mặt trờiấm áp cùng bầu trời xanh thẳm đã làm say lòng biết bao người. c HoaLavender, được người người yêu thích. Bởi nơi này thuộc bờ bắc Địa Trung Hải nên mang hình thái khí hậu Địa Trung Hải, ấm áp lại khô ráo.

Huân Y thảo chính là loài hoa nổi tiếng ở Provence, từ đó luyện ra dầuvừng, chế tinh dầu thơm, nước hoa, trà hoa cỏ, đều là những sản phẩm nổi tiếng. Hàng năm vào tháng 7, tháng 8, cách một cánh đồng trồng đầy hoa, nhìn bầu trời biến ảo. 7 Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những đámmây, từ từ dâng lên, mặt trời lớn ở phía sau cánh đồng hoa, phát ra vôvàn những tia sáng chói lọi, tươi đẹp, màu tím của hoa trong phút chốcnhư tăng thêm mấy chục lần, mộng ảo cũng sinh động thêm mấy chục lần.

Ra khỏi cánh đồng Lavender, sắc trời cũng đã dần tối. e Một chiếc xe xahoa đang dừng trước cửa ra vào, Giang Lệ Lệ cũng không chú ý tới, chỉliếc nhìn qua rồi nhìn xung quanh, không thấy chiếc taxi nào. Sau đó, cô liền gọi điện thoại, dùng tiếng Pháp lưu loát nói: “Xin chào, khách sạn “Mộng ảo mùa hè” phải không? Tôi là khách phòng 1, phiền nhà bếp chuẩnbị một phần ăn A đưa tới phòng giúp tôi.”, nói xong liền cúp đi thoại,đi vài bước ở ven đường.

Bên trong chiếc xe xa hoa kia là một người đàn ông Pháp. Màn đêm buôngxuống, bầu trời đã chuyển dần sang tối đen, che đi toàn bộ ánh sáng banngày. Người đàn ông gương mặt đẹp như điêu khắc, nhưng lạnh lùng, kiêungạo, chỉ là trong đáy mắt, dường như có những gợn sóng nhỏ.

Giang Lệ Lệ cầm điện thoại di động đi lại ở ven đường, sau đó dừng lại,nhìn vào điện thoại, cười khẽ. Đây là kiệt tác ngày hôm nay của cô, mắtngọc mày ngài, thanh linh dục tú, cô đứng một mình, bóng dáng mảnh maikhác hẳn với mọi người, chỉ chăm chú nhìn trời, ánh mắt rất nhạt, xungquanh lại như vương vấn một cỗ tĩnh mịch mà trang nhã, giống như mộtnàng tiên, lạc giữa thế giới huyên náo này, xa xa nhìn lại, đẹp tới xuất thần.

Bởi cô đứng quay lưng về phía xe, người đàn ông chỉ nhìn thấy gò má cô.Một nửa gương mặt, sáng trong như ngọc, nhàn nhạt sắc hồng sáng bónglên, đứng dưới sắc trời ảm đạm tối dần thật là xuất chúng, lại có cảmgiác mộng ảo không có thật.

Giang Lệ Lệ quay đầu lại, thấy chiếc xe đang chậm rãi đi tới, trong lòng chợt dâng lên một loại dự cảm xấu. f Nhìn về phía chiếc xe, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại nhưng vẫn không trông thấy rõ người ngồi trong xe. GiangLệ Lệ chỉ đứng yên tại chỗ, nếu chiếc xe chạy vượt qua, chứng tỏ cô đoán sai rồi. Còn nếu như dừng lại trước mặt cô.........

Quả nhiên, chiếc xe xa hoa đã dừng lại ngay trước mặt cô. Giang Lệ Lệnhìn chằm chằm vào cửa kính xe đang khép chặt, muốn nhìn ra chút gì bêntrong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Thật bực bội, ngày đầu tiên đãgặp phiền toái rồi. 0 Cô nghĩ vậy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lạikhiến cho người đàn ông trong xe chú ý tới. ee Cô gái này, quả nhiênkhông giống những người khác. Trên gương mặt trắng trẻo của người đànông, lông mày hơi nhếch lên, quay cửa xe xuống.

Trong nháy mắt khi cửa kính xe quay xuống, hai đôi mắt nhìn nhau chămchú. Giang Lệ Lệ nhìn người đàn ông, gương mặt trắng trẻo nhưng lộ rõđường nét góc cạnh, cảm giác thật lãnh tuấn (lãnh khốc + tuấn tú), đôitròng mắt đen thâm thúy như hút hồn người khác, đôi lông mày rậm, sốngmũi cao, thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, tựa như Trương Dương, vừa ưu nhã, lạithanh cao. (Trương Dương là một vị tướng đời Đông Hán, tham gia cuộcchiến giữa các nước chư hầu trước khi hình thành cục diện Tam quốc. Các bạn muốn ngắm dung nhan cụ, vui lòng gg nha)

Đôi lông mày lưỡi mác đen bóng, tròng mắt đen sắc bén, bạc môi mỏng,đường nét gương mặt sắc sảo, cơ thể cao lớn nhưng không có cảm giác thôbạo, yên tĩnh, lạnh lùng nhưng chứa đựng cảm giác bức người, một mìnhđơn độc nhưng tỏa ra khí thế ngạo mạn, vô cùng cường thế. 7 ( Làm cáiđoạn miêu tả này mà muốn điên cái đầu. Mình văn ngắn, chỉ biết túm lạibằng từ “Giai đẹp”)

Anh ta khoảng chừng 27, tuổi, mái tóc cắt ngắn, cổ áo sơ mi trắng rộngmở, tay áo cuốn lên cao, lộ ra làn da màu lúa mì khỏe mạnh. Đôi mắt sâu, có hồn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hấp dẫn. a Tất cả tựu chung lại một chỗ, anh ta quả thật đẹp như một tác phẩm tinh tế của Thượng đế vậy.

Người đàn ông Pháp này thật có thể coi là cực phẩm của cực phẩm. GiangLệ Lệ không muốn chọc giận người trên xe, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, sau cũng không nhìn anh ta lần nữa, định đi lướt qua chiếc xe, sangphía đối diện, gọi xe taxi.

Người đàn ông nhìn Giang Lệ Lệ rời đi, hai hàng lông mày rậm cũng khẽnhếch lên, cong cong như mang theo ý cười như trăng lưỡi liềm giữa bầutrời đêm vậy. Đôi môi màu hồng đào càng nổi bật trên làn da trắng, ngũquan tuấn mĩ, khuôn mặt hoàn hảo khiến anh ta đẹp đến không cưỡng lạiđược.

Cô gái này thật thú vị, trực tiếp coi thường mình, điều này làm anh tathấy vô cùng hứng thú. Nhìn theo bóng dáng đang xa dần, khóe môi lạikhẽ nâng lên.

"Lái xe, “Mộng ảo mùa hè."

Chiếc xe màu trắng nghênh ngang rời đi, mang theo một mảnh khói bụi. cdSau một lúc lâu, Giang Lệ Lệ cũng về tới khách sạn, đi tới cửa thangmáy, bấm số, nhìn thang máy đang đi từ tầng 99 xuống.

Giang Lệ lệ nghiêng đầu, nhìn xuống mũi chân. ae Khóe miệng nhàn nhạtcười, hôm nay coi như là vui vẻ. 60 Nước Pháp này, cô có thể tính tớiviệc ở lại định cư rồi. Không nghĩ tới khi thang máy mở ra, bên trongcó một người đàn ông, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng quakinh hãi rồi rất nhanh biến mất.

Jean Reynold (Jean¬Reno), là tên người đàn ông này, có thể coi là Chúatể vùng Provence này, cùng một loại người với Phàm Ngự, Lạc Trạch.

Jean¬Reno nhìn cô gái đang nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn mũi chân mình, khóe môi nhếch lên, cười yếu ớt. Cô giống như là một vầng trăng non vậy.

Nghe thấy tiếng cười, Giang Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn lên, chạm ngay vào ánhmắt như đang tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông, lúc này mới nhớ ramình vừa mới thấy anh ta. Cô cũng không lấy làm ngạc nhiên bởi đây làmột khách sạn nổi tiếng. Giang Lệ Lệ bước vào, tao nhã xoay người lạichuẩn bị ấn nút, chợt ngừng lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông, ý muốnhỏi: “Tiên sinh, anh không ra ngoài sao?”

"Phiền cô, tầng 99." Jean¬Reno nhìn Giang Lệ lệ nói, rồi ấn nút tầng 99, làm xong cũng lui về sau một bước, đứng cùng người đàn ông kỳ lạ kia.

Giang Lệ lệ không biết nói thế nào, chỉ cảm thấy như có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chăm chú. Cảm giác này khiến cô thấy cực kì khóchịu. 50 Cô khẽ cau mày mà không biết hết thảy hành động của mình đềurơi vào trong mắt người đàn ông kia. Môi mỏng khẽ giơ lên.

Người đàn ông bên cạnh liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó cung kính dùngtiếng Pháp nói: “JeanReno tiên sinh, chúng ta không phải muốn…..”, cònchưa kịp nói hết đã nhận ngay một ánh mắt sắc lạnh, có muốn nói tiếpcũng đành nén trở lại.

Đột nhiên chuông điện thoại của Giang Lệ lệ vang lên. 27 Cô vừa nhìn,liền nhếch miệng, quên luôn bên cạnh đang có người, thanh âm vui vẻ:“Alô, Tuyết Thần”

"Lệ Lệ, thế nào? Nước Pháp chơi rất vui sao?”

"Ừ, rất tốt, chỉ là bảy ngày điên cuồng của mình mới qua có một ngàythôi, cũng đã thấy mệt rồi. Sao cậu không nói Phàm Ngự đưa cậu đi dulịch chứ, vị kia nhà cậu thì khỏi nói nha. Cậu có muốn một ngôi nhàtrên không, đoán chắc anh ta cũng làm được cho cậu nữa, phải không?”Giang Lệ Lệ kể khổ với Tuyết Thần, biết rõ là cô ấy đang mang thai cầnphải ở nhà dưỡng thai.

Người đàn ông nghe Giang Lệ Lệ nhắc tới Phàm Ngự và tình hình của anh ta, đôi mắt nhanh chóng liếc về phía cô.

"Lệ Lệ, cái đó…Chính là…” An Tuyết Thần bên kia điện thoại đang ấp úng.

Giang Lệ lệ vừa nghe vậy sắc mặt mờ đi, trầm mặc hồi lâu mới khẽ mởmiệng :"Là Lạc Trạch sao? Anh ta gây khó dễ với Phàm Ngự sao?”

Người đàn ông khẽ cau mày, nhìn Giang Lệ Lệ, ánh mắt ảm đạm đi ít nhiều, nghĩ thầm “Chẳng lẽ…”

Ở Trung Quốc, có mấy tập đoàn tên là Phàm thị và Lạc thị? Anh ta làJeanReno, dù thương giới hay chính trị, đều là người có địa vị trọngyếu, làm sao lại không biết Phàm Ngự và Lạc Trạch đây. 4 Anh ta đối vớicô gái phương Đông này lại càng thêm hứng thú.

"Tuyết Thần, mặc kệ dùng cách gì, nhất định Phàm Ngự phải dùng hết khảnăng của anh ta che dấu mọi tin tức về mình. 27 Ngàn vạn lần đừng để Lạc Trạch có thể tìm được mình. Tuyết Thần.” Giang Lệ Lệ gấp gáp nói.

"Được, mình biết rồi."

"Ừ, vậy thì tốt, chúng ta trò chuyện thế này, an toàn sao?" Giang Lệ lệ lại hỏi.

Không đợi đối phương đáp lời, Giang Lệ lệ lại nói: "Quên đi, ta tintưởng Phàm Ngự. Nếu để Lạc Trạch phá được thật, cậu xem mình trở về thếnào đây?Lưới bảo vệ của Phàm Ngự cũng không có yếu như vậy đi.”

"Được rồi, mình cúp máy đây."

Giang Lệ lệ tắt điện thoại, dựa cả thân mình vào thang máy, tâm tình cóchút buồn bã. a Lạc Trạch, em đã đi rồi đừng tìm em nữa. 9Thời gian nămnăm trôi qua cũng không khiến anh thay đổi, em đành tự mình thay đổivậy.

Giang Lệ lệ vô lực nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có người. 25 Nghe tiếng hít thở, mở mắt ra, lúc này cô mới nhớ tới còn có hai người đứng bên cạnh. 4d Cô đứng thẳng lại, đem tócxòa xuống trước mặt, vén gọn lại về sau tai.

Lúc này thang máy cũng mở ra, Giang Lệ lệ sải bước rời đi, cũng khôngquay đầu lại. Jean¬Reno cũng từ thang máy chậm rãi bước ra, nhìn bónglưng Giang Lệ Lệ dừng trước phòng 1. b3 Khóe miệng anh ta từ từ giơ lên, hướng phía cô đi tới, là phòng 1?

Giang Lệ lệ ngã xuống giường lớn, thở dài một hơi thật nhẹ nhõm sau đómới đứng dậy bước vào phòng tắm, lúc ra trời cũng đã tối hẳn rồi. Bữa ăn đã được người ta đưa lên. 6 Cô mở cửa sổ sát đất ra, dọn bữa ăn lêntrên bàn ngoài sân thượng, bữa tối dưới ánh nến, một mình ngồi thưởngthức.

Giang Lệ lệ mặc đồ ngủ màu hồng, mái tóc đã ướt mất một nửa tùy ý vươngtrên vai. fc Cô tự rót cho mình một ly rượu, đặt ở bên môi nhấp mộtngụm, sau đó nghiêng đầu nhìn ra cảnh sắc xa xa. Lạc Trạch, hôm nay làlần cuối cùng em nhớ tới anh. 46 Nếu như anh biết em vì cái gì mà bỏ đi, liệu anh có buông tay không?

Cô nghĩ mãi cho tới khi những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rơi cả vào ly rượu đỏ, làm nổi lên một chút bọt sóng nhỏ. Cô mải mê suy nghĩkhông hề nghĩ tới cách mình không xa, ở bên ngoài ban công, một ngườiđàn ông đang dựa vào cạnh cửa sổ nhìn cô chăm chú, thu hết vào tầm mắtdáng vẻ xinh đẹp của cô, cả vẻ mặt nhàn nhạt bi thương và những giọtnước mắt long lanh trên khóe mắt cô.

"LaProvence." Giang Lệ lệ âm thanh khàn khàn nói, ngay sau đó đem lyrượu đỏ chứa cả vị ngọt ngào lẫn khổ sở uống cạn. Sau đó, cô đứng dậy,đi vài bước, đôi tay nhỏ ôm lấy ngực mình. Mái tóc dài đã khô bay trongkhông trung, như đang nhẹ nhàng bay múa. 0 Thật là một bức tranh đẹp,làm xao động lòng người.

Jean¬Reno cũng đi lên trước, cùng đứng với cô. Giang Lệ Lệ nghe tiếngđộng, xoay người lại nhìn người đàn ông kia. a Hình như anh ta cũng vừatắm, còn đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen.

Giang Lệ lệ nhìn người đàn ông, khẽ cau mày lại, nghĩ thầm ở trong lòng“Thật ngạc nhiên, cái này gọi là duyên phận sao? Chắc không phải vì mình vừa nói muốn kỵ sĩ chứ, hiện tại cũng chẳng có tâm trạng mà nghĩ tớinữa.”

Giang Lệ lệ đang tập trung suy nghĩ, lại nghe thanh âm trầm thấp, khànkhàn truyền tới, tiếng nói hơi trầm xuống: “Jean Reynold (JeanReno)”

Phòng anh ta cũng không bật đèn nên Giang Lệ Lệ nhìn không rõ vẻ mặt anh ta lúc này. Đây là, anh ta muốn nói cho cô biết tên anh ta sao? Nhưngcô cũng đâu có muốn biết đâu.

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú lắm.” Nói xong cô liền xoay người muốn đi về phòng mình.

Giọng nói đầy ma lực của người đàn ông lại vang lên :“Cô gái, hãy nhớ kĩ.”

Giang Lệ lệ dừng một chút, sau đó đi vào phòng, cũng đóng cửa sổ lại,còn kéo rèm che kín. 7 Vừa làm cô vừa nghĩ: “Đúng là người tự đại mà.Lần sau còn nói chuyện kiểu đó, xem mình đá chết hắn. Tự đại cuồng, cótiền, bộ dạng đẹp trai thì hay sao, bà đây chính là nhìn không vừa mắtcác người. bĐi chết cả đi.”

Cả ngày đi lại mệt mỏi, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ở căn phòng bên cạnh, người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào màn hình, cô gái nhỏ nhắnđang nằm co ro trên chiếc giường màu đỏ rộng lớn, mái tóc dài xõa ra.(Khách sạn này là của anh ấy mà.)

Người đàn ông nhìn người đã ngủ say trên màn hình, nhấc điện thoại lên:“Điều tra khách phòng 1, tên gọi, đã gặp phải chuyện gì ở Trung Quốc,tại sao lại tới Pháp?”

Đôi con ngươi sắc bén như chim ưng tiếp tục nhìn chằm chằm cô gái đangngủ say như đứa trẻ, khóe miệng giơ lên: “Cô gái phương Đông, em đãkhiến tôi phải chú ý tới em rồi. 8 Nếu đã vậy, em có muốn chạy cũngkhông thoát.” Người đàn ông lắc nhẹ ly rượu đang cầm trong tay, khóemiệng vẫn vương lại nụ cười.

Năm phút sau, điện thoại đổ chuông. Người đàn ông đặt điện thoại bêntai, sắc mặt dần biến đổi, đường cong bên khóe miệng giơ lên càng lớn. 5 Đôi mắt hẹp dài híp lại, tản ra ý nguy hiểm, lạnh lẽo, giống như muốntổn thương tới Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ lệ đang ngủ bỗng cảm thấy có gì đó khiến người ta hít thở không thông. Cô rời giường, quét mắt nhìn mọi chỗ trong phòng, lông mày cũngnhíu lại, nhưng không phát hiện ra điều gì lạ cả. 4 Cô đưa ngón tay ấnvào huyệt Thái dương, day nhẹ.

Người đàn ông nhìn rõ mọi động tác của Giang Lệ Lệ, càng cảm thấy tò mòvề cô. Được hắn để mắt tới, lại coi như không ư? Cô cũng không phảingoại lệ gì đâu. 3 (ý là anh ấy “sức hấp dẫn không thể chối từ” sao,đúng là tự đại mà)

Ngày hôm sau, Giang Lệ Lệ mặc một cái quần short ngắn, khoe ra đôi chândài trắng nõn, áo cúp ngực ôm sát, cô đội trên đầu một chiếc mũ cói rộng vành muốn tránh bớt ánh nắng mặt trời. Đứng bên ngoài cửa khách sạn,trong tay cầm máy tính bảng, cô đang nhìn các tuyến đường, tính xem sẽđi đâu kế tiếp đây, lại vừa đúng lúc gặp Jean Reynold từ trong khách sạn đi ra. Nhìn Giang Lệ Lệ gợi cảm lúc này với tối hôm qua, quần ngủ rộngrãi màu hồng, thật khiến người ta thấy lạ lẫm. f Một cô gái như vậy,thật đúng là …

Giang Lệ lệ quay đầu đã nhìn thấy anh ta, cô chỉ liếc qua một cái rồilại cúi xuống nhìn máy tính trong tay. Người đàn ông cũng không vì côkhông để ý tới mà tức giận, cảm giác *** lại càng mãnh liệt, trong đầuchỉ có ý nghĩ làm thế nào để có được cô. 3 Anh ta cũng chưa từng thuabao giờ. Dù có phải dùng biện pháp mạnh, anh ta cũng muốn chinh phụcđược cô.

Giang Lệ lệ cảm giác được ánh mắt nóng rực bên cạnh, xoay người nhìn anh ta, nói: “Tiên sinh, anh không phải là có bệnh chứ?”

Người đàn ông nghe vậy, hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ chủ động nóichuyện với mình, lại càng không nghĩ cô lại nói rra những lời này.Khuôn mặt anh ta hơi khó coi một chút, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.

Giang Lệ lệ lắc đầu một cái, quần áo đẹp cũng không che dấu được dáng vẻ a. (ý chị kêu anh có mặc quần áo đẹp cũng không giấu đc rằng anh có“bệnh”). d Cô đi lui lên phía trên đón xe của khách sạn, sau đó ngồi vào xe, muốn trốn tránh ánh mắt mãnh liệt của người đàn ông kia, trong lòng lại thấy nao nao. Thật là dọa người mà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv