Chước Tử rón rén đến gõ cửa phòng Thư Sinh, cố nén giọng gọi: “Chưởng quầy.”
Thư Sinh mởcửa, ống quần bị người ta kéo kéo, cúi đầu xuống thấy Chước Tử đang ngồi xổm, lom khom bò vào trong, ra vẻ thần bí nói: “Lại có chuyện rồi, mauđóng cửa đi.”
Vẻ mặt hắn mờ mịt, đóng cửa xong cũng ngồi xuống cạnh nàng: “Chước Tử, nàng làm rơi vàng hả?”
“Suỵt”. Chước Tử cố gắng bảo hắn hạ giọng: “Phòng chữ Thiên lại có kẻ kỳ quái ở đó.”
Thư Sinh cho hai tay vào tay áo, ra điều suy nghĩ: “Cô nương xinh đẹp thế sao có thể kỳ quái được?”
Đầu Chước Tử ong một cái, nàng nhảy dựng lên, âm điệu có chút vút cao: “Phì! Quả nhiên là đồ háo sắc mà!”
Thư Sinh lại mờ mịt, hắn, hắn sao lại thành đồ háo sắc rồi. Tay còn chưa kịp động,thậm chí mắt cũng có nhìn loạn đâu, đúng là sương bay tháng sáu* mà.Chước Tử lại ngồi thụp xuống: “Nhưng thực sự rất quái lạ mà, khi nãy tađang ngủ, đột nhiên thấy có yêu khí, sau khi đến đó thì yêu khí lại biến mất trong nháy mắt… Khoan đã, Thư Sinh, sao ngươi lại không phát hiệnà?”
*Sương bay tháng sáu: ý chỉ những chuyện lạ kỳ, không thực tế
“Vừa rồi đi ra ngoài mà.”
Chước Tửnhìn chằm chằm như hổ vồ mồi: “Đi đâu? Tìm cái bông Thủy Tiên kia hử?”,từ từ, sao nàng phải khẩn trương thế chứ! Nàng phùng má: “Đêm nay ngươiphải để ý đấy, nếu phòng kia có động tĩnh gì phải lao qua luôn biếtchưa?”
Thư Sinh gật đầu, thấy nàng định đi thì vội cất tiếng gọi, Chước Tử quay đầu lại: “Hả?”
“Tặng nàng này.”
Chước Tửnhìn thấy trên tay hắn có gì đó, mắt sáng ngời, nhanh tay cầm lấy bônghoa bằng Bạch Ngọc kia, phía dưới giống như chiếc lược nhỏ, nhìn rấtđẹp: “Là hoa thược dược à?”
“Đúng thế.”
“Tặng cho ta hả?”
“Đúng vậy.”
Chước Tử tươi cười, ướm thử lên đầu: “Giúp ta cài lên đi.”
Thư Sinh cầm lấy nhẹ nhàng cài lên búi tóc đen nhánh của nàng làm đóa hoa nhỏ bằngBạch Ngọc trắng càng nổi bật hơn, khiến làn tóc mềm mại thêm phần mềmmại. Chước Tử đưa tay sờ sờ, nhìn hắn: “Có đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
Chước Tử dừng lại: “Khi nãy ngươi đi ra ngoài là vì mua cái này cho ta? Không phải đi tìm Thủy Tiên?”
Thư Sinh cười cười: “Ta tìm nàng ta làm gì chứ? Sao hôm nay nàng cứ nhắc đến nàng ta thế?”
Chước Tửngẩng đầu nhìn hắn, hay là thử hôn một cái, xem có phải thích hay không? Im lặng một lúc rồi nói: “Thư Sinh ngốc, đừng cử động.”
Thư Sinh gật gật đầu, vẫn không biết nàng định làm cái gì. Đợi một lúc mới thấy nàng dịch dịch người lên, khẽ chớp mắt, nàng muốn làm gì đây? Chước Tử cảnhgiác nhích từng chút từng chút một, mãi mới đến gần: “Không được cử động đâu đấy.”
“… Sao tathấy ánh mắt nàng cứ như sói đói nhìn con thỏ nhỏ thế… Chước Tử à, nếunàng đói thì đi ăn cơm đi, ta tuyệt đối không phải đồ ăn ngon đâu.”
Chước Tử giơ đầu được nửa đường lại rụt cổ về, ôm đầu, vẫn không được, không xuốngtay được. Thư Sinh là hoa đã có chủ. Mà sao đã có người trong lòng lạicòn tặng nàng đồ này vật nọ chứ? Nàng giơ tay gỡ đóa hoa nhỏ kia xuống,trả lại cho hắn: “Chưởng quầy, phiền ngươi đổi thành tiền công cho tađi!”
Thư Sinh khẽ chấn động, giữ chặt nàng: “Đây không phải tiền công đâu mà.”
Chước Tử cứ nhét vào tay hắn: “Ta không cần.”
“Chước Tử.”
“Không cần, không muốn.”
Hai ngườiđang giằng co thì bỗng có tiếng động truyền đến, tất cả dừng lại. Yêukhí kia thực sự rất nồng, đậm đến mức không thể bỏ qua. Chước Tử tungmình lên, ghé sát vào phòng chữ Thiên, chọc một cái lỗ nhỏ, không có yêu vật nhưng lại có yêu khí. Lặng lẽ mò mẫm đi vào, cô nương kia đã ngủsay, yêu khí phủ kín căn phòng, khiến mũi có chút khó chịu.
Thư Sinh nắm chặt tay nàng, đề phòng trong nháy mắt không biết đã chạy đi đâu. Lúcbàn tay ấm áp chạm đến, Chước Tử lập tức rút tay về, thiếu chút muốnkích động đánh hắn một trận, đúng là đồ háo sắc mà!
Thư Sinh hết sức bất đắc dĩ, hôm nay Chước Tử rất kỳ lạ nha.
Chước Tử lòdò tiến lên vài bước, nhích đến gần, nhìn chằm chằm vào quyển trục trênbàn. Nhẹ nhàng chạy lại gần, yêu khí quả nhiên từ đây mà ra, liền đưatay chọc chọc, Thư Sinh vội kéo tay nàng lại. Yêu khí này không bìnhthường, hoàn toàn không phải thứ Chước Tử có thể khống chế được. Lúc này nàng nên ngoan ngoãn nghe theo hắn, nàng không có chút nghi ngờ nào vềsức mạnh thực sự của Thư Sinh.
Thư Sinh kéo nàng ra ngoài, đi về phòng mới quay sang hỏi Chước Tử: “Bên trong quyển trục kia là gì?”
“Bây giờ chưa xác định rõ, nhưng yêu lực lớn như thế, không nên động vào nó vội.”
Chước Tử run lên từng chập: “Chẳng lẽ cứ để nó ở đây? Lũ yêu đang ở sau hậu viện, chẳng may va chạm thì làm sao đây?”
Thư Sinh ngẫm nghĩ một lúc, quả thực để nó ở đây cũng không tốt: “Nàng cứ đi ngủ đi, để ta đi xem.”
“Ta đi cùng ngươi”. Chước Tử thấy tay vẫn đang bị nắm, liền rút về rồi bỏ đi trước.
Thư Sinh cảm thấy giải quyết việc này xong phải thư thả nói chuyện với nàng… Khôngphải, quay về là nói luôn. Nhưng trong chớp mắt, Chước Tử vừa chạy đếncửa, ra đến hành lang mà đã không còn cảm nhận được yêu khí. Hắn vội rảo bước chạy nhanh qua, tại sao không thấy bóng dáng Chước Tử đâu nữa. Mắt liền lạnh đi vài phần, đến trước quyển trục kia, cảm nhận được chútnguy hiểm mơ hồ, liền giơ tay điểm lên, có khí tức của Chước Tử, lập tức không suy nghĩ gì, nhập luôn vào quyển trục.
Chưa đápxuống đã thấy một mảnh tuyết bay trắng xóa. Đứng trên đỉnh đồi ngậptuyết, chân ngập trong tuyết hơn phân nửa. Tìm khắp nơi mà không thấyChước Tử, nhưng lại cảm nhận được rất rõ ràng. Theo phản xạ hắn ngẩngđầu nhìn thì thấy một bọc trắng rơi ụp xuống, vội vàng lao ra đỡ, chuẩnxác ôm được nàng vào lòng.
Chước Tử run rẩy, rũ rũ cho băng rơi, nhìn kỹ người: “Thư Sinh ngốc.”
Thư Sinh cười cười: “Lần sau phải đợi ta đi cùng nhớ chưa.”
“Ta vừa vào phòng liền có một trận cuồng phong nổi lên cuốn bay đi”. Chước Tử nhăn nhở: “Chắc do ta nhẹ quá ấy mà.”
Thư Sinhcười không ra tiếng, nhìn mặt đất trắng xóa, tuyết bay không thấy chântrời, nhỏ nhẹ nói: “Đi trong tuyết khó lắm, ta ôm nàng đi.”
Chước Tử nói đồng ý nhưng vẫn cố hỏi: “Ta nặng lắm không?”
“Không nặng.”
Chước Tử rất hài lòng.
Thư Sinhnhảy lên, đạp tuyết mà tiến. Càng lúc càng lạnh, gió tuyết càng nhiềuhơn, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Chước Tử rúc vào ngực hắn: “Đây là đâuthế?”
“Chưa từngđi qua”. Thư Sinh nhíu mày, có thứ hắn chưa từng thấy, thật sự rất hiếm. Vừa rồi dồn lực chấn động tám phương nhưng không thu được kết quả gì.Thân hình mềm mại trong lòng cứ cọ đi cọ lại, như không tìm được vị tríthích hợp, động tác càng lúc càng yếu, còn thở hắt ra, hắn hoảng sợ cúiđầu nhìn nàng, vội vàng đứng lại: “Chước Tử?”
Chước Tửchớp mắt mấy cái, Thư Sinh đưa tay lau tuyết trên mặt nàng, nàng khụtkhịt: “Lạnh quá. Thư Sinh ngốc, ngươi ấm quá, chia cho ta một chút.”
Thư Sinh chần chờ một lúc rồi đặt môi lên mặt nàng.
Chước Tử mởto mắt. Bỗng nhiên trong bụng có một luồng nhiệt ập vào mạnh mẽ, khiếncơ thể nóng bừng lên. Nhưng có cái gì vẫn sai sai, không biết nói thếnào…
Thư Sinh lưu luyến rời khỏi đôi môi nóng bỏng ấy, không biết bao lâu rồi mới có thểquang minh chính đại hôn nàng thế này, hắn muốn hôn lâu hơn chút nữa.Đang cảm thán, thấy Chước Tử giật nhẹ, liền huơ huơ tay: “Chước Tử.”
Chước Tửgiật mình, định thần nhìn hắn: “Không thấy chán ghét”. Nàng như làmchuyện xấu bị phát hiện, lảm nhảm một mình: “Thôi xong, thực sự khôngthấy ghét chút nào cả, làm sao đây, làm sao bây giờ?”
Thư Sinh cười nói: “Không ghét cái gì?”
Chước Tử e sợ nhìn hắn: “Không ghét hôn môi.”
Tâm tình Thư Sinh tốt hẳn lên, phủi tuyết trên đầu nàng, lại thấy nàng khóc òa lên,vội hỏi: “Nàng sao thế? Vẫn còn lạnh à? Hay ta độ nhiều khí quá?”
Chước Tử vùi đầu khóc, nghẹn ngào: “Tân Nương nói, nếu, nếu thích một người, sẽkhông chán ghét hôn mội, tim còn đập thình thịch nữa, làm sao bây giờ?”
Thư Sinh ngẩn người, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, giọng có chút kinh ngạc: “Như thế không phải tốt sao?”
Chước Tử hai mắt đẫm lệ trừng hắn: “Nhưng trong lòng ngươi có người rồi, sao có thểhoa tâm thế chứ? Ngươi muốn ăn trong bát còn dòm nồi à, có tin ta đá bay ngươi không hả? Đồ Thư Sinh thối tha.”
Thư Sinhnhìn bộ dáng vừa đau lòng vừa tức giận của nàng, không kìm được liền hôn nàng một cái rồi ôm chặt lấy, không cho nàng né tránh: “Chước Tử ngốcnày.”
Chước Tử tức tối: “Ngươi mới ngốc!”
“Vừa rồi… ta cũng không thấy ghét mà”. Thư Sinh nghiêm túc nói: “Tân Nương nói đúngmà, khi thích ai đó, sẽ không ghét chuyện này.”
Chước Tử bị hắn vây chặt trong ngực, khẽ giật mình nhìn hắn: “Ý của Thư Sinh ngốc nhà ngươi là ngươi thích ta?”
Thư Sinh gật đầu: “Đúng thế, là thích đấy, rất thích nhé.”
Chước Tử vẫn thấy không ổn: “Nhưng không phải ngươi đang chờ một cô nương sao?”
Thư Sinh cười khổ: “Chước Tử đần này.”
Chước Tử nắm chặt tay, càng thấy giận dữ: “Thư Sinh mới ngốc!”
Thư Sinh nhìn nàng, nhàn nhạt cười: “Cuối cùng ta cũng chờ được nàng, Chước Tử à!”
Chước Tửchớp mắt, ôm bụng, từ từ nào, đây là tình huống gì vậy trời? Thế này làngay từ đầu Thư Sinh xuất hiện ở đây là vì chờ nàng sao? Nàng chính làcô nương kia sao? Bảo sao mỗi lần nàng cần giúp đỡ đều có hắn ở bên!Nàng che miệng, cọ loạn trong ngực hắn: “Thế sao chàng không nói sớmhơn?”
“Nói sớm… Liệu nàng có không đánh ta không?”
Chước Tửngẫm nghĩ, chắc là không. Nhưng trong lòng nàng bây giờ rất vui vẻ,người nàng thích cũng thích nàng, trên đời này còn chuyện gì hạnh phúchơn đây? Nàng cười đến lệch mặt luôn, nhìn Thư Sinh như từ tranh thủymặc bước ra, cẩn thận hôn hắn một cái, tim đập thịch: “Thật sự… khôngthấy đáng ghét.”
Thư Sinh nín thở, nhìn Chước Tử nõn nà trong ngực, đáy mắt ngập tràn ôn nhu, khắpnơi trên thế gian này cũng không có vẻ đẹp nào có thể sáng bằng nàng.Nhưng nhìn một lúc lâu đã vội quay đầu sang chỗ khác, bịt chặt mũi, hắnphải nhanh chóng thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, nếu không sao đột pháđược đây!!!
Nghỉ mộtlúc, hắn ôm Chước Tử đáng yêu đứng dậy, nghiêm túc: “Phải cố tìm đượccửa ra. Nhưng mà Chước Tử à, ta đang tập trung… Nàng đừng cọ tới cọ luinữa, ta không vận khí được…”
Chước Tử trong lòng hắn ngước mặt lên: “Thư Sinh ngốc ôi, ta thích chàng.”
Thư Sinh cười cười: “Ừm.”
Chước Tử cũng vui vẻ cười: “Sau này chúng ta có thể cùng nhau bảo vệ khách điếm rồi!”
Khuôn mặttuấn tú của Thư Sinh liền xịu xuống, ngẩng đầu nhìn trời đầy tuyết baybay, trong lòng rối rắm, âm thầm than thở, đến bao giờ hắn mới có thểđạp lên cái khách điếm kia để trở thành tình yêu đích thực của Chước Tửđây???!!!