Phiên ngoại 6: Mục màn che
"Michell, khó có dịp trở về sao lại trốn trong góc vậy? Như thế nào, Đông Phương mỹ nhân chơi ngấy không?" Ngả Đức Mông lộ ra gương mặt soái ca điển hình của Tây Âu cùng với phát âm tiếng Trung rất kỳ lạ.
Cách đó không xa, ánh sáng ngọn đèn huy hoàng chiếu trên đại sảnh của hội sở tư nhân đang cử hành một buổi 'Bán đấu giá từ thiện', buổi từ thiện thế này so với mấy buổi tiệc rượu của nước này khác nhau là, trong sảnh các gương mặt phương Đông có tỉ lệ hơi lớn một chút.
Ngồi trên sô pha ở hoa viên nhìn ra mấy bóng người ở đại sảnh, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh của người bán đấu giá, Mục Duy không cần nghe rõ ràng cũng có thể đoán được người nào đang làm náo động trong đó.
Vẫy vẫy tay, không nhận ly rượu Ngả Đức Mông đưa qua, Mục Duy mặc lễ phục tao nhã mặt không chút thay đổi nhìn về phía đại sảnh.
Ngả Đức Mông lơ đễnh, cầm ly rượu kế tiếp, rồi tự châm rượu đứng lên.
Dưới cái nhìn của người bình thường, Michell chính là một tên hoa hoa công tử chính gốc.
A, không, phải nói là một hoa hoa công tử có huyết thống không quá thuần khiết.
Tuy rằng mẹ Michell xuất thân tử danh môn quý tộc, cha hắn cũng là hậu duệ của gia tộc xưa ở phương Đông có nhà cao cửa rộng, nhưng hai người này kết hợp giới quý tộc thật sự không thích.
Đương nhiên, tất cả những gì không thích đều ở sau lưng, trước mặt mọi người hai gia tộc lớn đều rất ăn ý, phía sau thì lại xưng bọn họ giống như phật lai.
Giống như phật lai, sắc thái diễm lệ, hoa mỹ, nhưng từ trong ra ngoài lại tanh tưởi hủ bại.
A... Thật sự rất buồn cười, khi người khác tung hô bọn họ là phật lai, bọn họ không nghe thấy hương vị trên người mình sao?
Nhìn Mục Duy bên cạnh, Ngả Đức Mông nhếch miệng.
Lại nói tiếp, so về trình độ chán ghét gia tộc Trung Tây kia, chỉ sợ không ai so được với cái người bên cạnh hắn.
Dù sao, có bao nhiêu người có thể chấp nhận mẹ của mình là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ tàn nhẫn lại lãnh huyết, người cha biếи ŧɦái đến cực độ, hai gia tộc hầu như không tìm ra được một người bình thường?
Ở mặt ngoài, tôn quý cao nhã hào quang vô cùng, ở bên trong lại bị giòi đục, hỏng hóc, sinh ra trong cái gia tộc như thế này, 'bình thường' mới là điều không bình thường nhất.
"Khải Tát cầu hôn Nhậm tiểu thư." Ngả Đức Mông cười nói.
"A?" Mục Duy cuối cùng cũng có phản ứng, "Vừa mới đây sao?" Nếu không Nhạc Nhạc chắc sẽ nói cho hắn.
"Ừ, nửa tiếng trước."
"Bị từ chối?" Giọng điệu khẳng định.
"Ha ha! Hắn cũng đang khóc." Ngả Đức Mông cười to.
Hình như là nghĩ đến dáng vẻ buồn rầu uất ức của Khải Tát, Mục Duy cũng hơi tươi cười.
Ngả Đức Mông quay đầu, "Còn cậu? Thật sự không tính kết hôn?"
Mục Duy cười cười.
Ngả Đức Mông yên lặng. Thấy qua mặt bóng của Michell mà mọi người không biết, Michell quả quyết đến gần như điên cuồng.
Mặc kệ là con mồi hay là người, nếu như chống cự, sẽ bị mất mạng. Để cho lòng người kinh hãi, ai cũng không đoán được Michell sẽ làm ra quyết định gì vào lúc nào. Nhưng hắn nghĩ, nếu hắn yêu thương một cô gái, Michell có lẽ sẽ thay đổi.
Xem ra hắn suy nghĩ nhiều quá.
"Nhưng mà, mẹ của cậu hình như đang giúp cậu tìm vợ, lần bán đấu giá này có không ít gương mặt mới, có để ý không?"
Mục Duy khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên, nhưng ngày mai bà ta sẽ bỏ đi ý niệm ngu xuẩn này trong đầu."
Cùng cô gái khác kết hôn? Rồi sinh ra người thừa kế?
Huyết mạch dơ bẩn như thế cần thiết phải kéo dài sao?
Ngày hôm sau, Mục Duy vừa lên máy bay, bác sĩ tư nhân nhà họ Mục liền mất tích, trước khi mất tích đã đưa cho nữ chủ nhân nhà họ Mục một cái bình thủy tinh đầy hơn nửa bình cùng một lời nhắn, nội dung lời nhắn là ── con trai của bà đã làm giải phẫu cắt bỏ toàn bộ ống dẫn tinh.
"Mã Lợi Á, gần đây có khỏe không?" Mục Duy vừa hỏi, vừa đem bó hoa hồng đỏ tươi cắm vào bình hoa bên giường.
Phía sau hắn, một cô gái tóc đen dài thắt bím đưa lưng về phía hắn ngồi trên xe lăn bên cạnh cửa sổ sát đất.
Sửa bó hoa lại cho đẹp, Mục Duy đi đến bên cửa sổ, lưng dựa vào cửa sổ cúi đầu nhìn cô gái trên xe lăn.
Gương mặt xinh đẹp của cô nhìn không ra được tuổi thật, tinh xảo thanh tú, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, đôi mắt xinh đẹp to tròn, lông mi đậm cong động lòng người. Chỉ nhìn một gương mặt đơn thuần như vậy, ai có thể đoán được cô ấy đã không còn tỉnh táo?
Mười mấy năm trước, cô ấy là cô gái trẻ tuổi đàn dương cầm có tài hoa xuất chúng, khi còn bé hắn theo Ngả Đức Mông đến nơi cô dạy học đàn dương cầm. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, lão cha dịu dàng nho nhã của hắn liền 'yêu' cô, vội vàng đem cô làm của riêng để dễ dàng xâm phạm ── mặc kệ cô có nguyện ý hay không.
Cảm giác bứt rứt? Không, cho dù là vì hắn mới khiến cô có cơ hội gặp mặt cha hắn, cho dù cô từng khóc rống cầu xin hắn cứu cô, tức giận mắng hắn là 'đứa bé ác ma', hắn cũng chưa từng có cảm giác bứt rứt. Thậm chí có thể nói, hắn trơ mắt nhìn cô bị cha mình làm nhục nhưng vẫn không có cảm giác gì, mới làm cho hắn thực sự ý thức được, máu lưu trữ trong thân thể hắn là như thế nào.
"Còn nhớ rõ cô gái lần trước tôi nói với cô không? Cô ấy cười rộ lên xinh đẹp giống như cô vậy, nhưng dáng vẻ cô ấy khóc... là hình ảnh đáng sợ nhất tôi đã thấy."
Ban đầu lúc hắn phát hiện trái tim mình rung động vì Nhạc Nhạc, ngoài ý muốn hắn lại rất hưng phấn. Cái loại rung động tràn đầy đến não cũng không khống chế được cảm giác muốn nhảy nhót, cái loại thương tiếc, đau lòng, hối hận, bứt rứt vì cô mà sinh ra... chân thật như vậy, giống như cảm giác còn sống của một nam nhân bình thường!
Đau lòng nhưng lại sảng khoái vô cùng!
Hắn muốn bảo vệ cái 'bình thường' khó có được này, dựa vào một cách thức không bình thường.
Hắn không thể để bản thân giam cầm cơ hội của cô, bởi vì hậu quả chỉ làm cô thống khổ muốn rời đi. Một khi cô có ý muốn thoát khỏi hắn ── hắn có thể tưởng tượng ra, việc hắn có thể làm sẽ tàn nhẫn biếи ŧɦái hơn nhiều so với cha mình.
Vì thế... Hắn lấy cách hiện tại làm cho cô cam tâm tình nguyện lưu lại, đồng thời, cũng làm cho cô có nhiều sự bảo vệ hơn.
"Tôi đi xem hàng xóm của cô, lần sau lại đến thăm cô." Mục Duy đứng thẳng dậy mở cửa đi vào phòng bệnh cách vách, mở cửa phòng ra, ba nam nhân trong phòng xấu hổ lại có chút không yên nhìn về phía hắn, trong đó một nam nhân đang cắm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái giật mình bắn ra, ngượng ngùng lui lại hai bước.
Mục Duy liếc mắt nhìn ba người và phản ứng mỏng manh của cô gái đang trần trụi, "... Ngượng ngùng, đang chơi rất vui vẻ sao."
"... Gϊếŧ tôi..." Nữ nhân hơi thở mong manh nói.
"Để cho tôi chết..."
"Gϊếŧ tôi, cầu xin anh..."
Mục Duy dịu dàng cười cười, đóng cửa phòng lại. Quả nhiên, làm cho cô ta "Tự do" một chút thú vị hơn.
"Đừng đi! Gϊếŧ tôi đi! Gϊếŧ tôi! A a a!"
Gϊếŧ cô? Ngại quá, tình cảm con người của đều chỉ dành cho một cô gái.
Cô gái hắn yêu.
Hà Nhạc Nhạc.
Nửa năm sau.
"Nhạc Nhạc..."
"Ừ? Không cần... Em buồn ngủ quá..."
"Nói yêu anh."
"Ừ... Không cần, ngày hôm qua anh làm thật nhiều lần, để cho em ngủ, ── "
"Nói yêu anh."
"A... Nhẹ chút, đừng sâu như thế, a... Duy, đừng..."
"Nói yêu anh, Nhạc Nhạc, nói yêu anh, nói em chỉ yêu mình anh..."
"Duy... A a... Rất, quá nhanh, không, không được, a a a..."
"Nhạc Nhạc, anh yêu em... Mặc kệ em có yêu anh hay không."
"Duy... Em yêu anh." Ôm thân thể hắn, cô run run mở miệng.
Cô biết cô không tư cách nói yêu, nhưng chỉ cần bọn họ thích nghe, nói gì cô cũng nguyện ý nói.
"A a ── "
Buổi chiều, khiMục Duy kết thúc công việc về nhà trọ chuẩn bị mang Hà Nhạc Nhạc chuồn em đi nước ngoài, cô gái nhỏ mà hắn càng ngày càng muốn độc chiếm vẻ mặt do dự bất an nói cho hắn ──
"Duy, em, em giống như mang thai."
Sau một lát dại ra, hắn ôm cô vào trong lòng.
Trong chớp mắt lúc nãy, hắn rất hy vọng... Đó là đứa nhỏ của hắn.