“Nguyễn Lân, con vẫn không buông tay được sao?” Trở lại phòng nghỉ, Ngô Minh đưa Nguyễn Lân mộtcốc nước, có chút âu sầu nói.
“Con chưa bao giờ buông tay.” Nguyễn Lân dựa vào bàn trang điểm, uống ngụm nước, trên khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
“Vậy con... tính làm sao?”
Nguyễn Lân im lặng trong chốc lát, lắc đầu, “Con không biết. Chú có thể dạy con không?”
“Ặc...” Ngô Minh khó xử nghĩ nghĩ. cô gái kia có cảm giác là một đứa nhỏ nhu thuận hiền lành, nếu như cô ấy không có bạn trai như cô ấy nói, ông không nghĩ ra lý do gì để cô ấy từ chối Nguyễn Lân. “Có phải cô ấy đã có người trong lòng rồi sao?”
“...”
“Có cảm giác, cô gái này hẳn là một đứa nhỏ chuyên tình lại kiên định, nếu cô ấy thật sự đã có người trong lòng, chú nghĩ con nên buông tha đi. Chỗ nào không có cỏ thơm, đại trượng phu lo gì chứ?”
Nguyễn Lân có chút tự giễu cười cười, “Chú muốn trong lòng con có cô ấy lại đi ôm cô gái khác?”
“không phải, ý của chú là…” Ngô Minh nói, “Con thích cô ấy ở điểm gì? nói nghe thử xem, chú có thể giới thiệu cho con một người tốt hơn.”
Thích cô ở điểm gì?
Chuyện cũ như một thước phim chậm rãi trôi qua trong đầu, vẻ tươi cười thản nhiên hiện lên trên chân mày khoé môi tuấn nhã của Nguyễn Lân, nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Lân, Ngô Minh chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
Đứa nhỏ Nguyễn Lân này trong mắt đầy hy vọng, bây giờ cố tình lại đi yêu một cô gái không yêu hắn, đường tình nhất định nhấp nhô rồi.
“Được rồi, vừa nãy chúng ta đã xem qua tiêu chuẩn tình nhân lý tưởng của Nguyễn Lân, bây giờ đổi đề tài nhé!” Nữ MC thần thái ngút trời tiếp tục lên dẫn chương trình, nhưng khách mời bây giờ đã đổi thành Tần Chi Tu với bộ quần áo thoải mái kèm áo khoác bụi bặm giống như cực phẩm búp bê.
Chỉ thấy nữ MC từ trên bàn kính lấy ra một bộ ảnh nhỏ, trên mặt mang theo vẻ thần bí chậm chậm mở ra, từ từ chuyển hướng về phía khán giả -----
“A a a a…” Trong trường quay phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc của các cô gái.
“A a a a…” Bên tai Hà Nhạc Nhạc vang lên tiếng thét chói tai của Nhậm Linh Vũ, cùng lúc với tiếng thét truyền ra từ trong TV.
Hà Nhạc Nhạc xấu hổ nhìn bộ ảnh trong tay nữ MC, như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Bộ ảnh nữ MC mở ra rõ ràng chính là ảnh thân mật cô và Tần Chi Tu đã chụp.
Lúc chụp thì không sao, bây giờ ảnh chụp lộ ra trước mặt bao nhiêu người, cảm giác đó...
Nhậm Linh Vũ thu hồi ánh mắt háo sắc liền chú ý đến tình trạng bất thường của Hà Nhạc Nhạc, vội vàng kêu phục vụ đổi kênh khác.
“Nhạc Nhạc, cậu không sao chứ?”
Khô nóng trong thân thể rất nhanh bình tĩnh lại, Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười cười, “không có việc gì, mình, mình đã quên hỏi chuyện album rồi.”
“Việc đó không sao, nhưng, bộ ảnh đầy đủ kia phát hành cậu xác định không lộ mặt chứ?”
Bị Nhậm Linh Vũ hỏi như thế, Hà Nhạc Nhạc cũng có chút lo lắng, sau khi do dự một lúc, cô quyết định gọi điện hỏi Mục Duy xác nhận lại.
“A… Em hỏi Tần tiểu tử hỏi thử không phải sẽ biết à?” Mục Duy trả lời như thế đó.
Tìm Tần Chi Tu để hỏi?
Chơi với Nhậm Linh Vũ đến muộn mới về, Hà Nhạc Nhạc cố lấy tinh thần trở về nhà, đứng ở cửa phòng trọ, Hà Nhạc Nhạc do dự khoảng năm phút mới lấy chìa khoá mở cửa. Trong phòng, không có một bóng người, trên bàn còn có đồ ăn hôm qua Tần Chi Tu làm ra, được đậy lại, một tí cũng chưa động vào, ba bộ chén đũa được xếp lên chỉnh tề, nhưng nhìn qua lại lộ ra vẻ trống vắng. trên một góc bàn là màu bạc phản xạ ánh sáng.
cô cúi người cầm lấy cái chìa khóa trên bàn.
“Tần tiểu tử trừ Đỗ Vi ra căn bản không có bạn, hoàn cảnh trưởng thành hẹp hòi khiến cho trải nghiệm tình cảm của Tần tiểu tử cực kỳ mỏng. hắn vốn dĩ là không hiểu ý nghĩa của hỉ nộ ái ố.”
Trong đầu nhớ lại lời nói của Tông Kiên Định đã nói với cô, Hà Nhạc Nhạc nắm chặt chìa khóa trong tay, trong lòng giãy dụa.
Tiếng di dộng đột nhiên vang lên, một dãy số xa lạ.
Thân Đồ Mặc? Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ rùng mình một cái, nhưng nhìn kỹ lại hình như không giống.
“Alo, xin chào?”
“Là anh.” Giọng nói mang ý cười mê người, “Em không ngại anh tìm Linh Vũ xin số điện thoại của em chứ?”
“Lê… L, đương nhiên không ngại, có việc gì sao?”
“Mẹ anh nấu chè, muốn anh mời em tới nếm thử, cảm ơn em ngày hôm qua đã giúp đỡ.”
Hà Nhạc Nhạc mỉm cười, “Em chỉ thuận đường mà thôi, không cần khách sáo.”
Vài tiếng cười khẽ truyền tới từ di động đối diện, Hà Nhạc Nhạc tiếp tục nói, “không cần khách sáo, em vừa mới ăn cơm chiều rồi, ăn chè không nổi nữa đâu.”
“Ách…” Hà Nhạc Nhạc đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, Lê Dĩ Quyền mặc quần áo màu lam đangđứng ở dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn cô.
“... Để em xuống dưới.”
Hà Nhạc Nhạc nhìn cái bàn nhỏ, lại nhìn chìa khóa trong tay, một lần nữa đem chìa khóa để lại lên bàn, ra khỏi nhà.
Mới vừa ra khỏi cửa nhà, Lê Dĩ Quyền đã làm một động tác cúi đầu trong khiêu vũ chọc cho Hà Nhạc Nhạc cười khẽ. L trong trí nhớ cũng như thế này, mặc dù ở NG hắn có quyền uy vô thượng, ở trênInternet cũng có lực uy hiếp kinh người, nhưng từ khi quen biết, vẻ hài hước dịu dàng của bản thân hắngiống như một anh trai nhà hàng xóm.
Màn đêm buông xuống, hình bóng của một đôi nam nữ dần dần biến mất ở ngọn đèn xa xa, trong mộtchiếc xe thương vụ bình thường, Ngô Minh nhìn Nguyễn Lân đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, trên mặt lộ vẻ khó xử.
hắn tại sao lại không nghĩ tới, cô gái kia chẳng những đã có chủ, mà vị chủ nhân kia, nhân phẩm hay bộ dáng so với Nguyễn Lân cũng không kém bao nhiêu, là luật sư Lê Dĩ Quyền tài hoa phong nhã. Hơn nữa, thật lòng mà nói, cho dù là chính mình chọn con rể, chỉ sợ ông cũng sẽ chọn…
“Này, Nguyễn Lân, yêu một người, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là tốt rồi, con nói đúng không?”
“cô ấy thích… dáng vẻ giống như vậy sao?”