“Ha ha, nó ở chỗ này” Một giọng nam cười vang từ một bên cánh rừng truyền tới, làm mặt nhóm thị vệ cảnh giác nghiêm lại, nhất là TRầm Ngọc Hàn. Rõ ràng là vừa rồi hắn vừa lên cây thăm dò tình hình một lượt cũng không thấy có ai cả, nhưng mà lúc khoé mắt hắn nhìn về phía vị tiểu công chúa đang ngồi trên tảng đá kia chẳng có chút biểu lộ ìg thì ngược lại lại có vẻ mừng chờ mong.
Chỉ thấy Nam Cung Tiêu bị một người mặc quần áo sang trọng túm đi ra. Trên thực tế theo Trầm Ngọc Hàn quan sát cẩn thận thì thấy sắc mặt Nam Cung Tiêu có vẻ như rất khó chịu có vẻ như không muốn, nhưng khi hắn nhìn chằm chằm vào cái vị kia đột nhiên xuất hiện bất thình lình thì hừ lạnh một câu nói, “Không ngờ Lan lão bản cũng ở lại chỗ này, thật sự ngạc nhiên quá”
Trong lời hắn ẩn chứa chút địch ý, Tiêu Trạm nghe ra được, khó hiểu nhìn mỗi một thị vệ thúc thúc, còn Lan lão bản thì ra là Nam Cung Sanh lơ đễnh khẽ mỉm cười đáp, “Đúng vậy ha, thật sự là khéo thật, Đúng lúc tịa hạ cũng tới đây tìm một ít thảo dược quý” Hắn vừa nói vừa lặng lẽ liếc về phía Tiêu Tử Y đang trừng mắt lớn.
Trong lòng Tiêu Tử Y dâng lên ngọt ngào, nam nhân này nhất định không quên chuyện nàng năn nỉ lúc đi săn đừng quên bỏ rơi nàng mà. Vừa rồi nàng còn thấy lo là hắn sẽ đi phía đông cùng làm chuyện xấu chứ! “Có Lan lão bản ở đây cùng chúng ta đi săn thì hay quá, đi một mình vẫn không an toàn”
Nam Cung Sanh thức thời nói, “Vậy xin cảm ơn ý tốt của công chúa”
Trầm Ngọc Hàn trợn tròn mắt nhìn Tiêu Tử Y vừa rồi còn biểu hiện mệt mỏi, tự dưn đã vui vẻ trở lại. Còn Như Lan thì nhanh nhẹn lưu loát thu dọn chỉ trong nháy máy mọi đồ vật trên đất, rồi lập tức chuẩn bị xuất phát. Mắt hắn hoài nghi nhìn qua nhìn lại trên người Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh, không phải hai người kia ước hẹn từ trước đó chứ?
Nam Cung Sanh cũng không ngại gì, cười cùng sóng vai với Tiêu Tử Y, vừa đi và giới thiệu cho bọn nhỏ và nàng cây cối và tập tính của động vật trong rừng. Hắn thật đúng là không phải cùng ước hẹn với Tiêu Tử Y, tối qua bởi Nam Cung Tiêu về sớm, hắn còn chưa kịp nói chuyện ngày hôm sau với Tiêu Tử y. Nhưng sáng thì hắn cự tuyệt đồng hành với nhiều Vương gia, lấy cớ một mình đi tìm thảo dược mà ở chỗ này đợi Tiêu Tử y. Còn nàng cũng y như hắn đoán, chính xác là không đi về phía đông và phía tây, mà dẫn theo bọn trẻ lên hướng núi này.
“Nam Cung, sao sắc mặt của ngươi khó coi đến vậy chứ?” Tiêu Trạm phát hiện ra Nam Cung Tiêu đi sau các bé cứ cúi đâù rầu rĩ không vui. Bé liền đi lùi lại vài bước sóng vai đi cạnh cậu, quan tâm hỏi han.
Nam Cung Tiêu liếc mắt nhìn nhị ca cậu đi đằng trước, có chút bất bình tức giận. Cậu có cảm giác là mình bị lừa, nhưng mà lại không muốn thừa nhận cảm giác này, cũng không muốn nói ra vội cho người thứ hai nghe, vì thế cứ hậm hực đến cực điểm.
Tiêu Trạm chớp chớp đôi mắt to, nhớ tới Nam Cung Sanh từ lúc lên núi vẫn rất vui vẻ đó mà, mãi cho tới lúc cái vị Lan lão bản Lan vị phường kia xuất hiện thì mới biến thành bộ dạng như bây giờ. “Là vì cái vị Lan lão bản kia sao?” Tiêu TRạm hạ giọng thì thảo hỏi.
Nam Cung Tiêu bĩu môi, mất tự nhiên gật gật đầu, nhưng cũng không nói nguyên nhân cụ thể ra.
Tiêu Trạm nghiêng đầu, phối hợp nói theo, “Cái vị Lan lão bản đó cũng rất tốt mà! Vóc người đẹp mắt, lại nói chuyện ôn nhu, hơn nữa chú ấy cũng hiểu biết thiệt là nhiều nha! Có rất là nhiều chuyện cũng biết đó!”
Nam Cung Tiêu hừ khẽ một tiếng, tuy trên mặt vẫn không vui, nhưng tỏng nội tâm lại thấy tự hào. Nhị ca cậu cái gì mà chẳng biết chứ.
“Aizz, nếu ta cái gì cũng biết thì tốt quá. NHưng mà sợ cái đầu ta chứa không nổi nhiều thứ như vậy ha!” Tiêu TRạm buồn rầu gõ gõ vào chính cái đầu nhỏ của bé.
Nam Cung Tiêu nghe vậy thì ngẩn người, lập tức trở lại bình thường. Đúng vậy đó, nhị ca của cậu nhất định là sợ cậu không tiếp nhận nổi nhiều thứ như vậy nên mới chưa nói cho cậu biết mà thôi. Muốn trách thì trách cậu còn quá nhỏ thôi mà. Nam Cung Tiêu nghĩ thông suốt rồi, nỗi phiền muộn trong lòng bỗng chốc bay biến, vỗ vỗ vai Tiêu TRạm nói, “Tiêu Trạm, cám ơn ngươi!”
“Hả, cám ơn ta cái gì chứ?” Tiêu TRạm mơ màng hỏi han, có vẻ như bé cũng chưa nói cái gì mà!
“Ha ha” Nam Cung Tiêu lại ra sức vỗ vỗ vai bé, làm Tiêu Trạm nhe răng trợn mắt lên.
“Ah! Các ngươi mau tới nha! Họ nói ở đây có sói đó!” Tiếng Độc Cô Huyền hưng phấn truyền từ trước tới, hai nhóc sợ tới mức vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy một đám người hình như đang vây tròn cái gì đó xem, thần sắc nghiêm túc vô cùng.
“Sao vậy?” Tâm tình Nam Cung Tiêu sốt ruột chạy tới hỏi thăm. Sói hả? Đó chính là sói nha! Không phải Abe ha…
Cậu và Tiêu TRạm hai nhóc cùng lách vào, phát hiện ra đám ngừơi họ đều nghi hoặc đứng xem một số dấu vết trên mặt đất, trông có vẻ giông dấu chân động vật.
“Họ nói là những dấu chân này là Sói đó!” Độc Cô Huyền hưng phấn nói nhỏ.
“Những…này …á?” Tiêu Trạm lắp bắp, bởi những này ….cũng có vẻ nhiều lắm, bé nhìn sang, thì thấy cả mảng cỏ đều bị dẫm đạp như thế.
Mặc Tiêu Tử Y có chút tái nhợt, nuốt nuốt nước bọt bảo, “Hay là chúng ta trở về đi” Gặp sói không phải chuyện đùa đâu, trên TV vẫn thường chiếu cảnh gặp đàn soi, nàng cũng không muốn biến thành đối mặt với chúng.
“Đại khái chỉ là đoán thôi, ít nhất cũng có đến ba bốn chục con sói, thật sự là hiếm thấy ha” Nam Cung Sanh cau mày nói, “Hơn nữa xem phân sói này, nhìn còn rất mới, có vẻ như đêm qua mới đi qua nơi này vậy”
“Hiếm thấy cái gì chứ?” TRầm Ngọc Hàn có chút khinh thường bảo, “Khu vực săn bắn có cả đàn sói là chuyện bình thường thôi mà! Ở đây nuôi nhiều động vật như vầy, nếu ta mà là sói thì cũng nhất định an cư ở chỗ này rồi.”
Nam Cung Sanh đứng thẳng người lên, móc khăn lụa ra lau lau tay, ưu nhã cười yếu ớt, “Ta nói hiếm thấy thật mà, là đàn sói này cho thấy rõ ràng có đến ba bốn chục con cùng hành động một lúc là vô cùng hiếm thấy, cũng không phải nói thấy cả đàn sói là hiếm thấy đâu”