Nam Cung Sanh phát hiện ra sự biến hoá bất thường trên mặt Tiêu Tử Y, nhìn ra nàng có thể biết rõ một chuyện, nhưng nàng không có ý mở miệng hỏi thì hắn cũng không hỏi tới. Điều này ở trong hoàng cung, gần như có một số việc thì hắn có thể biết rõ, còn một số chuyện thì hắn không nên biết vẫn tốt hơn.
Tiêu Tử Y ngây ngốc một lát sau bắt đầu mới nhớ tới trước đó anngf cảm thấy hứng thú là vấn đề nào, “Nam Cung à, huynh đến tột cùng là có bao nhiêu tiền vậy hả?”
Nam Cung Sanh cười to thoải mái nói, “Vấn đề này ta cũng không biết mà”
“Là nhiều tiền quá không đếm nổi hay gần đây buốn bán lời quá đến nỗi huynh cũng chẳng cần để ý nữa hả?” Tiêu Tử Y bĩu môi một cái, có chút không tin giễu cợt hắn. Điều này không thể trách nàng hoài nghi hắn được. Từ khi họ trở thành nam nữ bình đẳng, hầu như ngày nào hắn cũng đều ở cùng nàng mà. Ban ngày thì giúp nàng quản lý sự vụ nhà trẻ, tối thì hai người đều cùng ngồi với nhau hóng mát ngắm trăng, nói chuyện trời đất, gần như nàng không thấy hắn bận rộn việc buôn bán của mình lắm. Chả lẽ thật sự là người giàu nhất thì cũng thật sự là nhàn nhã nhất sao?
Nam Cung Sanh cười khổ, không phải hắn còn sợ Tiêu Cảnh Dương sẽ cướp Tiêu Tử Y của hắn đi đó sao? Nếu không thì đã chẳng phải đêm ngày canh giữ bên cạnh nàng. Song hai tháng gần đây đúng là Tiêu Cảnh Dương cũng chưa bước tới cung Trường Nhạc lần nào cả, xem ra thì vẫn là do áp lực của dư luận, không dám lại gặp Tiêu Tử Y rồi. Hắn giống như nghe nói là thái tử mọt thơờ huyên náo lại được đại thần giảng bài lên lớp, “Thật ra thì….à, Tiêu Tử Y, ta có rất nhiều tiền…Đương nhiên là không có nhiều tiền cho nàng ở một nơi lớn như vầy” Nam Cung Sanh ấp a ấp úng nói, có điều chẳng biết nói từ đâu.
Tiêu Tử Y trừng mắt, thò tay nhéo mũi Nam Cung Sanh, cười nói xấu xa, “Được rồi, không thẩm vấn huynh nữa, có tiền rất tốt! Đợi khi nào muội rảnh thì sẽ giúp huynh mấy chỗ quan trọng, sau này muội lại càng có nhiều tiền hơn rồi. Ha ha”
Đàm Nguyệt Li vốn lén dùng mấy cái quan trọng cũng đã kiếm được đầy bát cơm rồi mà.
Nam Cung Sanh nắm chặt hai tay tác quái của nàng, đã nghe quen nàng đem tính hai người làm một, trong lòng thấy rất ấm áp. Nhưng sau đó lại nói giận dữ, “Có tiền cũng chẳng phải chuyện tốt gì đâu. Vốn ta định dùng buôn bán để khống chế hết thảy nên mới cố hăng hái kiếm thật nhiều tiền. Mỗi ngành sản xuất đều có lỗ hổng. Nhưng mà điều này tư tưởng về sau bị nàng làm đảo lộn, nhiều ngành sản xuất như vậy thì lại vô cùng phức tạp, càng có tiền lại càng phiền toái, có một số chuyện muốn từ chối cũng không thoát được nữa”
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, cảm thấy trong giọng nói Nam Cung bất đắc dĩ, tò mò hỏi, “Thế đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam Cung Sanh cười yếu ớt bảo, ‘Không có gì, chỉ là bởi Lan vị phường có tiến cống cho Thánh thượng hai con voi của nước ngoài, vì thế thánh thượng có mời ta…thì là Lan lão bản đó tháng sau tham gia săn bắn. Ta cảm thấy rất là phiền nhưng cũng không thể không đi được”
“Đi săn à?” Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến cảnh động vật bị giết chợt nhướng mày lên, “Vậy thì huynh thôi đi, dù sao muội có sống chết cũng sẽ không đi đâu”
“Thôi đi bà ơi….chuyện đi săn bình thường cũng không cho con gái đi đâu đó!” Nam Cung Sanh cười lớn dựa người vào tảng đá, trên mặt khó dấu sự lo lắng. Kỳ thật thì chẳng qua chỉ là một lần đi săn thôi, nhưng theo tin tức tình báo mà hắn thu được thì có thể mơ hồ nhìn ra được tia mánh khoé trước cơn bão. Vì thế hắn mới lo lắng sầu muộn, hắn không muốn chưa hiểu thấu mà đã bị cuốn vào, càng không hy vọng Tiêu Tử Y sẽ phải chịu sự thương tổn gì.
Tiêu Tử Y liếc mắt, sau đó có chút lo lắng hỏi nhỏ, “Sức khoẻ phụ hoàng kém như vậy, còn có thể đi săn được sao?” Từ khi Tiêu Cảnh Dương nói rõ thân phận với anngf, nàng cũng không muốn đi gặp phụ hoàng nữa, cũng không bước ra khỏi cung Trường Nhạc nửa bước, những vẫn rất quan tâm đến sức khoẻ của hoàng đế. Mấy hôm trước Nhược Trúc còn lén nói cho nàng biết tuy Hoàng đế vẫn đều đều vào triều chính sự nhưng tin từ chỗ triều thần nói đến thì ông ấy sức khoẻ cũng kém lắm rồi. Toàn bộ cả ngày thì đều ở tại điện thanh lương, cũng không tham gia bất cứ cái gì hoặc hoạt động cỡ lớn nào.
“Đi săn là truyền thống. Ta muốn thánh thượng trước đó có hạ chỉ thì ta mới đi, như vậy tự nhiên cũng chuẩn bị kỹ hơn” Nam Cung Sanh than dài một hơi, nắm lấy Tiêu Tử Y đứng lên, “Đi nào, nàng đi ra ngoài trước nha, ta đã nghe thấy giọng Nhược Trúc đang đến đây rồi đó” Tuy để cho Nhược Trúc nhìn thấy hai người gặp nhau riêng tư cũng không phải là không được, vị cung nữ khéo léo này chắc chắn cũng đã biết chuyện giữa họ rồi. NHưng nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, họ cũng rất muốn hưởng thụ tránh loại tai mắt của người khác công kích.
Tiêu Tử Y bĩu môi lên, rất khó chịu đứng dậy vuốt lại làn váy rồi mới từ trong động hòn non bộ đi ra ngoài.
Nam Cung Sanh nghe tiếng Tiêu Tử Y và Nhược Trúc hai người nói chuyện trong hoa viên, nấp sâu vào trong chỗ tối.
Đi săn ha! Hắn thật đúng là muốn nắm rõ tình hình đã, nói không chừng cuộc đi sắn hôm nay cũng có thay đổi bất ngờ….
____
Hôm nay nói chuyện Tiêu Tử Y hầu như đã quên mất. Các bạn nhỏ trong nhà trẻ đứa nào đứa nấy cũng đều rất linh động. Không ngày nào là được yên tĩnh cả, trong ý nghĩ của nàng không chưa nổi nhiều chuyện đến vậy. Giáo viên trong nhà trẻ so ra đều rất có trách nhiệm, chắc sẽ giúp được Tiêu Tử Y rất nhiều chuyện.
Đầu tháng chính cuộc thi Võ Trạng nguyên quả nhiên là Độc Cô Diệp hái được vòng nguyệt quế. Ngày đó, Nam Cung Tranh đứng ngồi không yên, mãi cho tới khi tin tức truyền đến một khắc kai thì nàng ấy đã mừng rỡ như điên, Tiêu Tử Y mới biết được đêm thất tịch đó nha đầu này đã cùng ai đi dạo ở công viên trò chơi Hoàng gia. Kỳ thật thì hia người này cứ đấu miệng với nhau nhưng lại không ngừng vừa mắt nhau, sự thật đã chứng minh quả nhiên không phải oan gia thì không đụng vỡ đầu nhau.
Còn về phần Tiêu Cảnh Dương, hắn cũng chẳng bước vào cung Trường Nhạc nửa bước. Tiêu Trạm cũng không còn bảo Tiêu Tử Y làm mẫu phi của bé nữa. Tiêu Tử Y có chút mất mát, càng triệt để buông hết suy nghĩ với Tiêu Cảnh Dương. Bởi vì Nam Cung Sanh thật sự là một bạn trai không thể chối cãi được, đủ để cho nàng không nghĩ đến bất cứ kẻ nào khác.
Tuy nhiên Nam Cung Sanh sau này cũng không có đề cập qua chuyện nàng phải gả cho hắn nữa.
Chả lẽ là trước đây nàng đã từng nói qua kỳ khảo hạch làm cho hắn không có cách nào mở miệng nổi. Chả lẽ hắn lại đang đợi nàng mở lời trước hay sao?
Tiêu Tử Y lắc đầu, ném bay những phán đoán trong đầu đi, nàng ngồi giữa phòng học không người ngồi chữa nhật ký của bọn trẻ. Hôm nay là ngày nghỉ bọn trẻ cũng chaư đi học, Nam Cung Sanh cũng bởi muốn chuẩn bị cho chuyến đi săn chu đáo nên cũng đã đi làm việc rồi.
Đi săn á? Thật sự bất giác mùa thu đã đến rồi.
Tiêu Tử Y bỗng nhiên có cảm ứng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa phòng học, bỗng bất ngờ thấy Đàm Nguyệt Li đẩy cửa vào. “Ồ? Hôm nay sao anh lại tới đây vậy?” Thằng nhóc này gần đây đã được mấy tháng rồi, ngoài chuyện đi dạy ra thì cũng rất ít khi xuất hiện ở chỗ này. Hình như là đang bận rộn chuyện kiếm tiền….bận rộn dùng sáng kiến của nàng kiếm tiền ha.
Đàm Nguyệt Li vẫn cầm chiếc quạt vĩnh viễn không rời tay kia, hơi ngại ngùng mà quạt, gương mặt âm trầm đi tới.
Tiêu Tử Y thở dài, giơ tay ngăn hắn mở miệng, nói cướp lới trước, “Để ta đoán xem nhá, có phải hôm nay anh định nói hôm nay anh rất xui xẻo không ha?” Thằng nhóc này chẳng có chuyện gì mà nói nghiêm túc cả.
Đàm Nguyệt Li vượt ra hẳn ngoài dự kiến của nàng chẳng có bất kỳ phản ứng nào, cứ đi thẳng tới trước mặt nàng, một tay chống lên bàn, cúi đầu nghiêm mặt bảo, “Không đúng, mà người khác sẽ xui xẻo đó”