Gần đây Tiêu Sách thấy rất bực bội. Theo lý mà nói thì chú hẳn nên cao hứng mới phải. Bởi từ lần phụ hoàng bác bỏ đề nghị chính sự của hoàng huynh, bây giờ chú đi lại trong cung đều như được gió nâng, có rất nhiều người cứ nhìn chú với ánh mắt khác hẳn trước.
Mặc dù phụ hoàng có nhiều con, có năng lực hay không cũng đủ cả, nhưng phụ hoàng chưa sủng ái đứa con nào như chú vậy. Có lẽ…Có lẽ thật đúng như lời mẫu phi nói, phụ hoàng thực sự có mong chờ khác thường đối với chú rồi.
Nhưng chú cũng vẫn thấy buồn bực, đó là bởi vài ngày trước Kiếm Sương được mẫu phi phái đi chỗ đó tới, căn bản làm cho chú thấy luống cuống cả chân tay mà không biết nên làm gì cho phải. Trước tiên đành để nàng ấy ở chỗ ít người lui tới nhất trong cung của chú, có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ánh mắt nàng ấy thật sự khiến chú thấy sợ, không dám liếc mắt nhìn nàng ấy nữa.
Vì thế nếu giờ mà trở về cung chú, chú cũng sẽ không quay về. Vừa đúng lúc tới tham gia yến hội của Hoàng tỷ để giết thời gian cũng tốt hơn nhiều.
Tiêu Sách tự an ủi mình từ cung Vị Ương đi thông đến cung Trường Nhạc thông báo rồi đi vào thấy mọi người đang tất bật trang trí hội trường, chú mới kịp phát hiện ra mình tới trước hẳn một canh giờ.
“Ô? Sách điện hạ? Sao giờ người lại tới rồi? Có phải nhìn nhầm giờ rồi không ạ?” Như Lan đúng lúc đi qua, phát hiện ra Tiêu Sách đang đứng ở trước cửa đại điện Vĩnh Xương, vì thế tò mò hỏi.
Tiêu Sách vẫn đang do dự có nên đi hay ở, đột nhiên nhìn thấy một nụ cười tươi rói xuất hiện trước mặt làm cho chú giật mình, đến cả lấy cớ cũng còn chưa kịp nghĩ ra, bật đáp: “À, là ta nhìn nhầm giờ”
Như Lan toét miệng cười rõ tươi, tự nhiên xoay người đi vào trong điện, vừa đi vừa nói, “Vậy vào đi. Công chúa bọn họ đang bề bộn nhiều việc, nhất định sẽ rất vui để cho người được làm cu li miễn phí đó”
Cu li miễn phí à? Chú sao?
Tiêu Sách kìm không được cười khổ, có phải là gần đây chú ít đến cung Trường Nhạc rồi không nhỉ? Một tiểu cung nữ mà dám nói chuyện thất lễ với chú vậy sao?
Nhưng mà…Tiêu Sách vẫn không tự chủ được nhấc chân bước nhanh đuổi kịp nàng ta.
Như Lan cũng không dẫn chú đi vào cửa chính mà rẽ vào lối rẽ hoa viên. Lọt vào trong tầm mắt chú là một sân khấu vừa phải, bố trí mọi góc cũng giống mọi sân khấu khác, vì thế chú cứ liếc mắt nhìn lướt qua. Lúc vòng qua sân khấu thì tới một gian phòng rất lớn, Tiêu Sách biết đó can nơi mà đào kép thường hay chuẩn bị.
“Công chúa đâu rồi?” Tiêu Sách thấy Như Lan có vẻ định dẫn chú tiến tới căn phòng chuẩn bị kia, kinh ngạc hỏi. Điều này cũng quá mức quá đi?
Như Lan cười cười thần bí, còn lấy ngón trỏ đặt lên môi ý bảo không được lên tiếng.
Chả lẽ còn giấu bí mật lớn gì? Trong lòng Tiêu Sách sốt ruột, nếu hoàng tỷ có năng lực thật sự mời được Hoa Trần Công tử ở quán Hồng Đào trong kinh thành tới, vậy chú đến đây lần này cũng không uổng phí.
Nhưng mà, càng đến gần phòng thay đồ lại càng nghe thấy tiếng vui cười ồn ào của trẻ con. Thật kỳ cục quá đi, sao hoàng tỷ lại để cho một đám trẻ đến làm phiền Hoa công tử chứ! Tiêu Sách vừa nghĩ vậy vừa bước nhanh hơn, lúc đẩy cửa ra thì rõ tình hình bên trong ngay, mặc dù chú đã chuẩn bị tinh thần rồi thế mà cũng không tránh khỏi đứng sững sờ tại chỗ.
“Ô? Tiêu Sách đệ đã đến rồi à? Sớm quá đó!” Tiêu Tử Y đang bận rộn sửa sang quần áo cho một đứa bé, thấy chú tiến vào, bớt thời giờ vẫy tay về phía chú. Cung nữ trong phòng đều liên tiếp hành lễ.
Tiêu Sách quét mắt một vòng. Đừng có nói là thấy tung tích Hoa Trần công tử nha, cả một bóng đào kép cũng chẳng thấy đâu. Cả phòng chỉ có bọn trẻ con và cung nữ, mùi vị son phấn làm chú nghẹn chảy cả nước mắt.
“Ha ha, lúc nãy Độc Cô Huyền và Abe đùa nhau làm bột son bị đổ cả. Tiêu Sách nếu đệ thấy nồng quá thì ra ngoài trước đi” Tiêu Tử Y thấy chú sắp hắt sì vội cầm chiếc khăn ở bên đưa tới.
Tiêu Sách vội vàng cầm khăn nhanh tay bịt miệng lại, hiện giờ chú mới biết mùi vị của phụ nữ đôi lúc cũng có thể là thuốc độc. Thế mà những người này còn ở mãi trong phòng như vậy, lại còn vui vẻ chịu đựng nữa chứ.
“Công chúa, nô tỳ đã nói bao nhiêu lần rồi, phải chú ý cách xưng hô chứ ạ. Người hẳn phải nên gọi Sách điện hạ là Sách đệ chứ ạ, hoặc gọi là Thập Tam đệ chứ cung nữ lớn tuổi đứng bên trách.
“À, ta biết rồi” Tiêu Tử Y thè lưỡi, nói bừa. Vị Kiều Xuân này vốn là hoàng hậu phái tới giúp nàng chuẩn bị mọi việc cho yến hội, tuy Tiêu Tử Y vẫn khó chịu với Hoàng hậu nhưng vì người ta là trưởng bối của mình nên nàng muốn cự tuyệt cũng không được.
“Công chúa, bọn trẻ giờ còn nhỏ, nô tỳ có chăm sóc cũng chẳng sao, nhưng ít nhất người cũng phải làm gương chứ ạ!” Vị Kiều Xuân vẫn khuyên bảo tận tình.
Theo những lời này của bà ta, Tiêu Sách phát hiện ra bọn trẻ trong phòng đều cùng đồng loạt lè lười, làm mặt quỷ, bắt chước động tác vừa nãy của Tiêu Tử Y.
Cuối cùng chú nhịn không được phì cười to. Mặc dù giọng mình vẫn đang thời kỳ vỡ giọng, khàn khàn, khó nghe như thế nhưng mà chú vẫn buồn cười lắm.
Có lẽ là bởi mùi son phấn nồng quá, Tiêu Sách tìm được cớ chẳng kiêng dè gì cứ cười rất vui vẻ, mọi buồn bực phiền não trong tim trong đầu đều bay cả, càng cười càng cảm thấy trong ngực thoải mái dễ chịu rất nhiều.
Bỗng chốc, mọi người trong phòng bị bộ dạng cười ngây thơ của chú lúc thì cười ha hả, nghiêng ngả, lúc thì lấy tay che miệng cười. Vừa rồi nhóm cung nữ trong phòng đang nghiêm trang bỗng nhếch môi lên. Trong phòng tràn đầy tiếng cười, tiếng cười của bọn trẻ con lanh lảnh như chuông bạc rất dễ nghe động lòng người.
Tiêu Sách cứ cười mãi cho tới lúc cười không nổi nữa, túm lấy cánh cửa ngồi thụp xuống. Lúc này chú không còn cảm thấy trong phòng nồng mùi phấn nữa, mà ngược lại cảm thấy một luồng khí ngọt ngào tươi mát thấm vào tận gan ruột, nhịn không được hít thở nhiều lần.
“Ngửi dễ hơn rồi chứ? Thực tế là trong phòng mùi phấn rất nồng, nhưng mà khi quen thì lại thấy vô cùng dễ chịu đó” Tiêu Tử Y lau nước mắt đọng trên khoé mắt bật cười.
Tiêu Sách vẫn không đáp, vị cung nữ lớn tuổi kia nói hậm hực, “Dễ ngửi ư? Đương nhiên là dễ ngửi rồi ha! Đây chính là loại son bột nước của Giang Nam được cống tiến năm nay đó. Một hộp quý như vậy trị giá tiền vàng, thế mà lại bị thằng bé Độc Cô kia làm đổ, công chúa người cũng chẳng phạt nó gì cả”
Tiêu Tử Y vội vàng cất giọng thánh thót nói đỡ cho Độc Cô Huyền, bất chấp cả việc tiếp đón Tiêu Sách.
Có lẽ là cười sảng khoái xong, tâm tình Tiêu Sách cũng thấy vô cùng thư thái, nhìn mọi việc trước mắt cứ như bị nước rửa sạch nhìn rất vừa mắt.
Thật sự là chú đã quên mất kiểu cười phá ra của lần trước mất rồi.
Đúng, chẳng trách mà hoàng huynh lại cứ thích tới nơi đây, hoá ra thật sự có một luồng ma lực, một luồng làm cho con người ta bỏ hết mọi gánh nặng trong lòng, thầm muốn được ở mãi chỗ như này.
“Sách thúc thúc ơi, xin mời dùng trà ạ” Một cô bé rất xinh đẹp chỉ gần cao tới thắt lưng của chú, mặc một chiếc váy dài chấm đất, bưng một ly trà trong tay, đi nghiêng ngả về phía chú.
Tiêu Sách vui vẻ nhận lấy, thầm nghĩ ở đây ngoài hai chị em họ song sinh và Lí Vân Tuyển ra, ở đâu còn có một cô bé xinh đẹp như vậy chứ nhỉ? Lại còn gọi chú là Sách thúc thúc nữa chứ? Đã lâu rồi Trạm Nhi cũng chưa gọi chú như vậy rồi….
Hả? TRạm Nhi ư?
Tiêu Sách mở trừng to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn …bé gái..đang cười ngượng ngùng trước mặt chú.
Khụ, khụ, nhìn cảnh TRạm Nhi đóng vai con gái, ai ai cũng đều biến sắc mắt trợn to ngơ ngác.
Ha ha, bùm! TRạm Nhi không nói lại lợi dụng lấy lòng người ta quá!
Khụ, cho dù là thật cũng đừng có nói ra chứ?