Tiêu Húc nhún nhún vai nói bâng quơ, “Hoàng huynh nói gì đệ đều đồng ý hết, đừng có hỏi ý kiến của đệ làm gì”
Tiêu Tử Y hơi nhíu mày, có chút không xác định được vị Ngũ hoàng huynh này nhìn vào trong mắt nàng có phải mang theo chút gì đó kỳ lạ không, chắc nàng cũng không đắc tội gì với hắn chứ.
Tiêu Cảnh Dương kiên nhẫn lặp lại, “Tử Y vừa mới nói, mấu chốt giải quyết chuyện Diệp Tri Thu thực ra là ở chỗ phụ hoàng đó”
Tiêu Húc giật nhẹ khoé miệng, ngáp một cái bảo, “Phụ hoàng…Phụ hoàng cũng không có thái độ gì cả mà. Sau khi Diệp Tri Thu đầu hàng, cũng không có nghiêm trị người nhà của ông ta. Ông ta là con trai độc nhất trong nhà, cha mệ ông ấy đã vội vã sợ miệng lưỡi người đời nên đóng cửa từ chối tiếp khách. Ba năm trước cũng đã cùng nhau mất. Lần này ông ấy trở về, phụ hoàng cũng chưa có nói gì đặc biệt mà”
Tiêu Tử Y lẳng lặng lắng nghe, nghĩ vị hoàng đế này coi như không tệ, ít ra cũng không có liên luỵ tới người nhà.
Tiêu Húc nhìn vẻ điềm tĩnh của Tiêu Tử Y lại càng cảm thấy nàng không phải Tiêu Tử Y chân chính.
Tiêu Cảnh Dương giận dữ nói, “Cái loại thái độ không rõ ràng của phụ hoàng này, thực ra thì muốn xem xem ta sẽ xử lý tột cùng chuyện khó giải quyết này như thế nào. Đây là khảo nghiệm nha”
“Vậy thì hoàng huynh định làm thế nào đây?” Tiêu Tử Y nghe hắn nói vậy, cũng quan tâm hỏi.
Khuôn mặt tuấn nhã của Tiêu Cảnh Dương hiện lên đám mây đen, đôi mày cau lại nói không nên lời, cũng không hiểu là nên giải quyết chuyện này như thế nào nữa, vẫn không thể nói chuyện này với Tiêu Tử Y.
Trong lòng Tiêu Tử Y hiểu ra, cụp mắt xuống nói chán nản, “Hoàng huynh à, thực ra không phải Tiêu Tử Y nhiều chuyện đâu, thật sự là bởi vì Diệp Tầm thôi. Bé nghe thấy người ta nói cha mình là phản quốc thì rất khó chịu. Nếu Hoàng huynh không tiện nói với Tiêu Tử Y, có thể tìm lý do giúp cho bé an tâm có được không?” Thế sự quá mức hiểm ác, nàng thà mơ hồ biết chút sự thật nhưng cũng không nguyện việc này liên luỵ tới đứa bé vô tội.
Vừa nghe đến tên Diệp Tầm, Tiêu Húc đã cướp lời hỏi, “Diệp Tầm à? Đúng rồi, đứa nhỏ này bây giờ đang ở trong cung của muội. Gần đây bé thế nào rồi?”
Tiêu Tử Y nhìn về phía Tiêu Húc khẽ mỉm cười nói, “Tiểu TẦm cũng không tệ lắm, ở chung với mọi người khá ổn, chuyện của cha bé giống như một cái xương hóc ngay cổ họng bé. Hôm nay muội vừa cùng lúc nhắc tới mẫu thân của bé, sắc mặt bé trông rất kỳ lạ”
Tiêu Húc nghe vậy cũng không để ý biểu hiện lập tức trở nên ảm đạm hẳn, hạ giọng nói, “Chuyện này bản thân ta cũng biết chút ít”
“Có tiện nói ra không?” Lòng Tiêu Tử Y trầm xuống, vội vàng hỏi.
Tiêu Húc lấy hai tay bưng mặt, xúc động nói giận dữ, “Cũng chẳng có gì mà tiện với không tiện cả. Khả năng hoàng huynh không biết chứ, lần này ta có thể đem Diệp Tri thu về dường như tất cả đều vì người phụ nữ Đột Quyết kia đó”
Tiêu Cảnh Dương thấy thế trầm giọng hỏi, “Chả nhẽ mẫu thân Diệp Tầm vì họ mà qua đời rồi ư?”
Tiêu Húc cười gượng hai tiếng, hừ lạnh nói, “Nếu được như vậy thì tốt quá rồi. Cái vị phụ nữ Đột Quyết kia tên gọi là Ô Vân Tháp Na, lớn lên rất là xinh đẹp. mắt màu xanh da trời thực sự mê người. Nhưng là bà ấy và Diệp tiên sinh căn bản là bằng mặt mà không bằng lòng. Ta nghe những người khác nói lời ra tiếng vào, hình như năm đó là Ô Vân Tháp Na chủ động kê đơn quyến rũ Diệp tiên sinh. Kết quả là sinh ra Diệp Tầm. Ta đoán chừng sau đó hai người cùng không có ngủ chung một phòng lần nào nữa”
Tiêu Tử Y cố nhịn không đặt thêm câu hỏi, cứ lẳng lặng đợi hắn tiếp tục nói tiếp, “Năm đó Khả Hãn Đột Quyết cũng muốn giữ lại Diệp tiên sinh, bởi vậy đoạn này cũng chỉ cạm bẫy màu hồng thôi, đoán chừng cũng không thiếu phần ông ta., dù sao thì Ô Vân Tháp Na là con gái của ông ta. Sau đó Diệp Tầm được sinh ra, mắt hai màu. Vừa đúng lúc đó, bão cát thổi tới trên nửa thảo nguyên, Đột Quyết dường như lao đao mất khoảng ba trăm năm không vui vẻ gì, cho nên rất nhiều người nói Diệp Tầm là bị trời nguyền rủa, vì vậy mới có hai mắt kỳ dị như thế, mới để ông trời trừng phạt Thảo nguyên” Tiêu Húc khinh thường nói, đưa tay ra rót lấy chén trà nhấp nhấp môi.
Tiêu Tử Y yên lặng lắng nghe, chuyện này đều là những chuyện Diệp Tầm đã trải qua, nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi mấy năm nay cậu bé cố gắng chịu đựng tột cùng tới mức độ nào nữa.
Tiêu Húc đặt chén trà xuống, bên môi dính tý nước chè, cười lạnh bảo, “Kỳ thực thì
Ngay từ đầu lúc ta tìm được Diệp tiên sinh, ông ấy rất do dự. Ổng nói ổng sợ sau khi về người khác sẽ coi ổng thế nào, quan sử nội viết ra sao về ổng. Ta phải mài mồm mép lắm cũng chẳng có tiến triển gì cả. Ai ngờ một tối ổng dẫn Diệp Tầm với vẻ mặt đờ đẫn tới tìm ta, bảo ổng sẽ trở về, chẳng qua là muốn cùng Diệp TẦm về.
Sau đó ta mới biết được, tối hôm đó Ô Vân Tháp Na kia định chọc mù mắt Diệp TẦm, cũng bởi vì bà ta cho rằng cặp mắt kia đã bị nguyền rủa! ông trời ơi! Đây là con trai ruột của bà ta đó nha!”
Tiêu Tử Y không rét mà run, quả thực không thể tin được là mình đã nghe thấy, tưởng tượng lúc ấy Diệp Tầm đã tuyệt vọng tới mức độ nào, đến cả đứng cũng không vững nữa. May mắn có Tiêu Cảnh Dương vươn tay ra đỡ eo nàng mới khiến cho nàng không bị xấu mặt.
Ánh mắt Tiêu Húc nhắm ngay vào bàn tay của Tiêu Cảnh Dương đang đặt trên eo Tiêu Tử Y thản nhiên nói tiếp, “Dọc đường đi, ta đã nghĩ đủ cách để dấu Diệp TẦm, không muốn để nó bị làm trò cười, tốt xấu gì cũng để mặt ngoài của bé được khôi phục bình thường. Nhưng tổn thương tận đáy lòng thì không dễ dàng như vậy”
Tiêu Cảnh Dương thấy vẻ hoảng hốt của Tiêu Tử Y thì trầm giọng khuyên nhủ, “Tử Y à, đừng có nghĩ nhiều làm gì, có một số việc có thể làm được thì làm đi, nếu không làm được thì cũng đừng có miễn cưỡng bản thân mình. Loại chuyện này cũng đã xảy ra rồi, vậy muội cố gắng bồi đắp nhiều hơn cho Diệp Tầm, hoặc là lần khác để ta cho Diệp tiên sinh đi gặp bé nhiều hơn đi”
Tiêu Tử Y còn chưa kịp trả lời, Tiêu Húc đã cười lạnh trước, “Coi như xong nhé, hoàng huynh huynh không phát hiện ra mấy ngày nay Diệp Tiên sinh căn bản là cũng chẳng nói một câu đề cập tới chuyện đi xem con mình kìa? Đừng có nói mấy ngày nhé, cũng đừng có nói trước kia đệ không biết chút năm đó nhé. Cứ dọc theo đường đi hai cha con nói chuyện cộng lại cũng chẳng vượt quá mười câu. Hừ hừ, có thể nghĩ Diệp Tầm trong lòng Diệp Tri Thu có vị trí gì rồi. NHưng mà cũng xem như không tệ, lúc trở về còn biết mang Diệp TẦm về, ổng không vứt lại cho người đàn bà phát rồ kia”
Tiêu Cảnh Dương nghe xong im lặng không nói gì, cảm thấy đau xót vô cùng.
“Abe là giống chó săn” Tiêu Tử Y nói khe khẽ. Nàng đẩy tay Tiêu Cảnh Dương ra, cố gắng chống đỡ thân thể của mình, Tiêu CẢnh Dương kinh ngạc không biết nàng đột nhiên nói cái gì, nhưng mà Tiêu Húc thì lại biết, ánh mắt sáng lên.
“Abe là bạn chơi của Diệp TẦm, cha Abe…..là một con sói trắng, còn mẹ thì lại là…một con chó rất đẹp. Nhưng mà mặc kệ là sói hay là chó…thì đều không cần nó” Tiêu Tử Y nhớ lại lúc Diệp TẦm dùng giọng đứt quãng giới thiệu Abe, cũng nói đứt quãng từng chút một.
Thật sự không biết rốt cục là đang nói Abe hay đang nói tới chính bé đây.
Tiêu Cảnh Dương lôi tay lạnh lẽo của Tiêu Tử Y tới trước bàn đọc sách, khẽ thở dài, “Tử Y à, đừng có nghĩ nhiều nữa, uống chén trà trước để bình tĩnh nào”
“Không cần đâu hoàng huynh, huynh nói cho muội biết, rốt cục là Diệp Tri Thu làm sao lại thế. Cho dù chỉ lấy cớ cũng cho muội biết đi” Tiêu Tử Y yên lặng nhìn Tiêu Cảnh Dương kiên nhẫn bảo.
Tiêu Cảnh Dương thở dài nói, “Tử Y à, ta làm sao có thể lấy lý do bừa bãi để lừa muội chứ. Thực sự là không muốn cho muội liên luỵ vào thôi”
Tiêu Tử Y đón nhận ánh mắt hắn, nói thản nhiên, “Cứ nói cho muội biết đi”
Tiêu Cảnh Dương cụp mắt xuống, xem tấu chương trên bàn, khẽ nói, “Quả Thực Diệp Tiên Sinh không phản quốc, thực ra năm đó phản quốc là một người khác hoàn toàn"