“Đây là nguyên nhân mà huynh mới không đuổi theo người đó sao?” Chắc chắn tâm tư kia nháy mắt xộc lên não, Tiêu Tử Y khó khăn lắm mới mở miệng hỏi. Vừa mở miệng mới biết được giọng mình đã thực sự khàn hẳn, môi khô vô cùng.
Nam Cung Sanh nheo mắt nhăn mặt ra suy nghĩ cân nhắc, cười khổ nói, “Cho dù đuổi theo thì sao, chả nhẽ có thể lấy được từ miệng người đó tin tức gì ư? Ta tin tưởng chắc chắn có người muốn mượn đao giết người, không đuổi theo gã là còn muốn lưu lại tính mạng của gã. Gã luôn miệng nói là vì chuyện trước đây của người mà tới báo thù, nhưng ta lại cảm thấy đây chẳng qua là cái cớ mà thôi”
Tiêu Tử Y cả người rét run lên, không biết là mình nghe có hiểu ý tứ trong lời hắn nữa hay không, dù sao thì nàng càng ngày càng cảm thấy lo lắng và sợ hãi đan xen trong lòng, đến mức nàng không thể thở nổi.
“Trước đừng nói nữa, người quyết định nhanh chút đi, rốt cục là định thế nào?” Tai Nam Cung Sanh nghe được tiếng chân muội muội của mình tiến đến gần hỏi lần cuối cùng.
Làm thế nào ư? Nàng còn có năng lực làm thế nào nữa đây? Cứ giả chết như vậy sao? cũng phải xem xem cần phải chuẩn bị gì không đã chứ! Cứ giả chết như vậy rồi, chả nhẽ sau này không gặp nguy hiểm nữa sao? Không khéo nàng còn cảm thấy càng nguy hiểm hơn nữa. Chẳng may đối phương cảm thấy cho dù nàng có rời khỏi hoàng cung vẫn có sự uy hiếp, muốn diệt cỏ tận gốc thì phải làm sao đây?
Tiêu Tử Y quay đầu nhìn hai đứa bé không rõ bên cạnh, lưỡng lự nói, “Bỏ đi, coi như không có chuyện gì. Vị công tử này, thực sự cảm ơn huynh nhiều lắm, xin hỏi huynh là….” Đợi nàng quay đầu lại nhìn về người đàn ông đó thì đã không còn thấy bóng hắn đâu rồi…
“Công chúa! Người làm sao thế?” Cùng lúc đó rốt cục Nam Cung Tranh cũng tìm được tới nơi cất tiếng hỏi. Nhìn thấy cả người Tiêu Tử Y tràn ngập máu tươi, nàng ta sợ tới mức kêu không nổi nữa.
“Không sao. Cô đừng có lên tiếng” Tiêu Tử Y đau cả đầu bảo nàng ta nhỏ giọng chút, ánh mắt vẫn lia về phía rừng cây, cũng không nhìn thấy bóng người đó đâu cả.
Hắn rốt cục là ai chứ?
Không giống như là ngẫu nhiên đi ngang qua đây, cũng không giống như người của hoàng huynh phái tới bảo vệ nàng. Dù sao nếu là người của hoàng huynh, cũng sẽ không khuyên nàng ngất đi, cũng sẽ không chuyên nghiệp như vậy đổ máu thay nàng…
Nam Cung Tranh nhìn ánh mắt đờ đẫn của Tiêu Tử y, sốt ruột hỏi, “Công chúa! Người rốt cục có bị thương không hả? Không bị thường sao lại chảy máu nhiều vậy chứ? Nếu không sao Abe lại cứ cắn chặt lấy làn váy của ta kéo tới đây? Ta cũng không nhìn thấy hai thị vệ bị đánh ngất xỉu nha, sợ tới mức ta đều mang tất cả các thị vệ tới. Nè! Các người nhanh chút đi tìm thích khách đi! Công chúa à, chúng ta về cung trước đi! Độc Cô và Abe cũng đã tìm thấy chưa?”
Tiêu Tử Y thấy Nam Cung Tranh đứng dậy ngay thì vội kéo cổ tay nàng ta khẩn cầu, “Tiểu Tranh à, cô trước hết đừng có hoảng. Giúp ta đi tìm Nhược Trúc tới đây đi, nhớ bảo nàng ấy mang chiếc áo choàng đỏ của ta tới nữa…”
Nam Cung Tranh cảm thấy tay Tiêu Tử Y lạnh toát, hơn thế lại còn run rẩy, nàng ta vôi vàng gật đầu đồng ý bảo, “Được được! Ta sẽ mang theo vài thị vệ đi tìm, người ở chỗ này đợi chút nhé”
Nhìn Nam Cung Tranh chân tay run lẩy bẩy xách váy rời đi, Tiêu Tử Y xoay đầu nhìn Diệp Tầm đứng một bên đưa tay ra định xem vết thương trên cổ của bé thế nào.
NHưng tay vừa đưa lên thì thấy tay mình đã dính đầy máu, trơn bóng, nhơn nhớt, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng phải thôi, chả trách mà Nam Cung Tranh có bộ dạng như thế, khi nhìn thấy cổ tay ai đó dính đầy máu đều có cảm giác vô cùng kinh khủng.
“Con không sao, đã sớm cầm máu rồi” Diệp Tầm ôm Abe, nhìn Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ bé, thì biết nàng đang lo lắng cái gì. Abe từ trên tay cậu bò tới bả vai, thò chiếc lưỡi ra liếm liếm vết thương trên cổ cậu. Diệp Tầm cũng nghiêng cổ cho nó liếm láp, lại còn lo lắng cho Tiêu Tử Y nữa, “Công chúa à, miệng vết thương của người không sao đó chứ? Cháy máu nhiều như vậy…”
Tiêu Tử Y nắm chặt hai tay lại, sau đó từ từ duỗi ra, lau vào quần áo trên người, “Yên tâm đi, đó cũng không phải là máu của ta mà, ta không sao”
“Wow! Công chúa người cũng biết doạ người khác nữa nha” Độc Cô Huyền thở phào một cái, dường như lúc trước không dám thở vậy.
“Nếu không doạ người chả nhẽ còn có thể cứu được các con hay sao?” Tiêu Tử Y tức giận nói luôn, xác nhận máu trên tay mình đã được lau sạch chút, mới đưa tay ra nắm lấy hai tay của các cậu bé, trong lòng còn thấy sợ hãi bảo, “May mắn các con cũng không sao cả, nếu không….Ta thực không biết phải làm cái gì bây giờ nữa”
Độc Cô Huyền cười ngượng ngùng lấy tay kia gãi gãi đầu, nói giọng suy sụp, “Đều tại con không tốt, nếu mà con ngoan ngoãn không chạy lung tung, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy”
Tiêu Tử Y cười khổ bảo, “Không trách con được, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, chỉ là ta sơ xuất thôi” Nếu vừa rồi không có người đó giúp sức nàng thực sự không biết nên làm cái gì nữa.
Lấy đứa bé để uy hiếp nàng, được lắm, loại chuyện này thế mà cũng làm ra được ha.
Độc Cô Huyền liếc trộm khuôn mặt không đổi của người đứng cạnh là Diệp Tầm, mắt thấy máu trên cổ cậu vẫn còn chảy, không khỏi bội phục bảo, “Nè, Diệp Tầm, cảm ơn ngươi đã cứu ta nha”
Diệp Tầm nhìn không chớp mắt thản nhiên nói, “Không cần cảm tạ, ta chỉ muốn cứu Abe thôi, cũng không phải muốn cứu ngươi mà”
Độc Cô Huyền cười hì hì lấy cúi chỏ huých huých cậu một cái nói, “Đừng có ngượng mà! Sau này ngươi làm tiểu đệ của ta đi, làm tiểu đệ của ta được đãi ngộ rất tốt đó nha! Sau này có ta bảo vệ ngươi không sợ bị ai bắt nạt ngươi nữa!”
Diệp Tầm quay đầu, dùng con mắt màu xanh nhìn từ trên xuống dưới người Độc Cô Huyền, cứ như là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta vậy. Chẳng còn cách nào, cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy người mặt dày như thế, người bình thường hay bắt nạt cậu không phải là cậu ta hay sao? Còn có người thứ hai nữa ư?
Độc Cô Huyền coi như không có chuyện gì, nghênh mặt, đưa tay tay ra sờ Abe trên vai Diệp Tầm.
Abe dĩ nhiên là vẫn chưa thích cậu cho lắm nên nhe nanh định cắn cậu. Diệp Tầm thì luống cuống chân tay chỉ sợ Abe ngã xuống. Hai người và một chó bỗng dưng lại hoà hợp tới mức dị thường.
Tiêu Tử Y lặng lẽ thở dài, lần du xuân này tuy vô cùng mạo hiểm nhưng cũng đạt tới mục đích ban đầu của nàng. Ít nhất thì thái độ của Độc Cô Huyền đã chuyển biến đối với Diệp Tầm.
Lúc này Nhược Trúc và Nam Cung Tranh đã trở lại, người trước chắc hẳn đã báo cho biết chuyện gì xảy ra nên vừa nhìn thấy Tiêu Tử Y cả ngừơi đầy máu thì sắc mặt chỉ hơi thay đổi chút, cũng không có phản ứng quá lớn. Nhược Trúc ngồi xuống đỡ Tiêu Tử Y lên, hạ giọng hỏi, “Công chúa à, là sao bây giờ?”
Tiêu Tử Y thấy máu ngấm vào ngực đã thấm lạnh tới tận xương, đưa tay ra cầm lấy áo choàng Nhược Trúc mang tới khoác vào che cả người, giấu đi những vết máu. Nàng nhặt chiếc Trâm Phượng hoàng rơi trên đất lên cùng quả đào còn xanh đặt cẩn thận vào trong người, giấu thật kỹ.
“Còn làm sao gì nữa? Hãy coi như không có chuyện gì xảy ra. Chúng ta về cung trước đi” Tiêu Tử Y thản nhiên nói