Vì muốn an ủi cô nhóc đáng thương này, chiếc xe dự định lái thẳng đến nhà Thẩm Độ.
Cô nhóc đáng thương với đôi mắt đỏ hoe nói: “Em không muốn đến nhà anh.” Cô cúi đầu đùa nghịch ngón
tay, bổ sung: “Em muốn tẩy trang.” Muốn biết một cô gái có muốn ngủ qua đêm bên ngoài không, chỉ
cần xem cô ấy có mang theo đồ tẩy trang hay không.
Thẩm Độ không muốn nói ra rất lâu trước đây có lần cô ngủ lại, trong nhà anh đúng là có những thứ
này.
Nhưng rõ ràng Dung Dung đã quên mất.
Thẩm Độ nhìn xa xăm, chậm rãi hỏi: “Em ở nhà một mình không sao chứ?” Dung Dung gật đầu, sau đó khẽ
bổ sung: “Lát nữa em đến cửa hàng thú cưng đón Khả Ái, có nó làm bạn với em.”
Chú Vương và Ngụy Sâm ngồi đằng trước dỏng tai lên nghe lén.
Thẩm Độ im lặng một hồi, nhìn vào đồng hồ đeo tay, “Giờ này chắc cửa hàng thú cưng đã đóng cửa
rồi.”
Dung Dung không kịp phản ứng, ngẩn người hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”
“Đã trễ lắm rồi.” Thẩm Độ không trả lời thẳng, tiếp tục nói: “Anh không yên tâm để em ở một mình.”
Dung Dung bán tín bán nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đuốc bên ngoài sáng choang, dòng người đông
đúc. Hầu hết các bảng hiệu cửa hàng đều mở cửa, không giống như đã trễ lắm rồi.
Cô xem điện thoại, khó hiểu, “Mới bảy giờ rưỡi mà.”
“Vậy à?” Người đàn ông gật đầu không hề chột dạ, có đủ lý do, “Anh xem nhầm giờ.”
Dung Dung liếc nhìn đồng hồ đeo tay của anh.
Patek Philippe Ref 5002P* là đồng hồ cơ thủ công với tần số dao động cao 21600 lần mỗi giờ. Thẩm Độ
đặt làm từ trụ sở chính PP tại Thụy Sĩ vào mấy năm trước. Ở mặt sau của chiếc đồng hồ hai mặt này,
chuyên gia kỹ thuật đã khắc tên viết tắt của Thẩm Độ lên đó. So với mặt đồng hồ màu xanh lam 6002G
mà Thẩm Độ đấu giá vào hai năm trước khi đến khách sạn Four Seasons Bắc Kinh với bố, mặc dù công
nghệ tráng men tinh xảo, đắt tiền hơn, nhưng thiết kế của mặt đồng hồ quá phức tạp nên không thích
hợp để xem giờ.
*Patek Philippe Ref 5002P: xem hình minh họa
Dung Dung tốt bụng nhắc nhở: “Lần sau muốn xem giờ phải đeo mặt đồng hồ đơn giản chút.”
Thẩm Độ kéo dài giọng, đáp lại hời hợt: “Anh biết rồi.” Dung Dung nhận ra anh đang không vui, đảo
mắt hai vòng. Có phải anh muốn ở với mình thêm một lát không?
Dung Dung lặng lẽ nhìn góc mặt của Thẩm Độ, không nhận ra có gì khác biệt.
Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cô chủ động một chút.
Con gái không thể mở lời quá trắng trợn, Dung Dung vặn vẹo ngón tay, giọng ấp úng, “Nhà em có kiểu
dáng mặt đồng hồ nam khá đơn giản, mua
hồi lúc đi Anh vào hai năm trước. Hay là lát nữa anh lên lầu với em, em tặng anh được không?”
Hai năm trước, cô vẫn chưa tốt nghiệp, học đại học ở Paris. Bọn họ vẫn chưa quen biết nhau.
Người đàn ông thờ ơ nhìn lướt qua cô, giọng hơi trầm xuống, “Không cần.” Dung Dung cho rằng anh
không muốn nhận quà của mình, cảm thấy hơi mất mát, “Anh không muốn à?”
Thẩm Độ nhíu chặt mày, sắc mặt lạnh lùng, “Đồng hồ nam kia em vốn định tặng cho ai?”
Dung Dung không kịp phản ứng, lắc đầu theo bản năng, “Em đâu có định tặng cho ai.”
Rõ ràng người đàn ông không tin, nhếch mép mỉa mai, giọng điệu lạnh nhạt, “Anh không cần.”
Người đàn ông mới nãy còn dịu dàng như nước, nói trở mặt là trở mặt ngay. Tâm trạng của Dung Dung
vốn không được tốt, giận dỗi quay ngoắt đầu, “Không cần thì thôi, em cũng không muốn tặng anh.”
Lúc xe chạy đến dưới nhà Dung Dung, cô không nói nhiều lời, thản nhiên mở cửa xuống xe, thậm chí
không thèm chào tạm biệt.
Thẩm Độ đanh mặt lại, cũng không chào tạm biệt cô.
Cô đi vào tòa nhà mà không quay đầu lại. Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của cô, đôi môi
mỏng mím lại.
Dung Dung giận đến nỗi quên mất đến cửa hàng thú cưng, lê bước vào thang máy. Ngay lúc cửa đóng
lại, cô bực bội vò tóc mình.
Thầm mắng Thẩm Độ không hiểu phong tình.
Sau đó, cô lại bỗng tự trách mình, nếu mình nói rõ một chút sẽ tốt hơn.
Dung Dung cũng không phải là kiểu người nhẫn nhục chịu đựng. Không có sự ràng buộc của bố mẹ, ông
nội gần như chiều theo ý cô, tận sâu trong thâm tâm luôn có chút kiêu căng và tùy hứng.
Cô biết mình không thể quá chủ động, cũng không thể luôn nghe lời Thẩm Độ. Đàn ông có được thứ mình
muốn sẽ không biết quý trọng.
Con gái phải luôn dè dặt một chút.
Lúc đầu trên tàu du lịch, Dung Dung không có ý định làm chuyện đó thật với anh.
Nhưng không hiểu tại sao khi anh chống lên người mình, trên trán đầy mồ hôi, chau mày mím môi,
khuôn mặt ửng đỏ, nhìn thôi cũng biết anh rất khó chịu, vẫn kiên nhẫn lựa chọn từ từ tiến vào. Khi
toàn bộ chôn vùi vào cô, Thẩm Độ mới thở dài thỏa mãn bên tai cô. Cả người Dung Dung giống như bị
ngâm trong hủ rượu, say đến mê mang.
Đàn ông lạnh lùng và cấm dục quyến rũ nhất là vào lúc động tình. Cô cứ thế thích anh, hoàn toàn
không thể nói không.
Dung Dung thở dài, lắc đầu gạt đi những suy nghĩ viển vông trong đầu, cảnh cáo mình không được mềm
lòng.
Đến khi vào nhà, cô ôm điện thoại trong tay, do dự cả buổi, soạn vài tin nhắn rồi lại xóa, cuối
cùng không gửi đi cái nào.
Mình không sai mà.
Dung Dung ngầm ra hiệu cho mình, quăng điện thoại xuống quyết định đi tắm.
***
Chiếc xe vẫn đậu dưới nhà Dung Dung, chưa rời đi.
Mặt của Thẩm Độ đanh lại, nếu không vì giữ hình tượng cấp trên, lúc này anh đã bịt chặt tai lại
rồi.
Nhưng không bịt tai lại, cảnh tượng hai tên cấp dưới thay phiên dạy dỗ anh cũng đã khiến cấp trên
như anh mất hết tôn nghiêm.
Ngụy Sâm thở dài, “Sếp Thẩm, anh đúng là ghen tuông, hẹp hòi.”
Chú Vương phụ họa, “Con gái tôi mới học tiểu học thôi, nó nói với tôi rằng trong lớp đã có mấy đứa
bạn lén yêu đương rồi, ngày nào cũng hẹn nhau đến căn tin mua đồ ăn vặt. Năm ngoái cô Dung mới quen
biết cậu, trước đây quen bạn trai chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Cậu tự hại não mình
không phải là tự rước ấm ức sao?”
“Ai mà chẳng có một hai bạn trai cũ.” Ngụy Sâm tặc lưỡi làm ra vẻ từng trải, thấy sếp Thẩm không
phản bác bèn đắc ý vênh váo, không kịp cân nhắc không nên nói cái gì, vẫn cảm thán, “Anh vẫn cho
rằng ai cũng như anh…” Thẩm Độ ngước mắt lên, giọng lạnh lùng, “Như tôi cái gì?”
Ngụy Sâm vội vàng ngậm miệng, thầm tự tát vào mặt mình.
Chú Vương trừng mắt trách móc cậu ta, nói sang chuyện khác: “Cô Dung tặng quà cho cậu, dù cậu không
muốn cũng không cần lạnh nhạt như vậy.” “Cô ấy mua cho bạn trai cũ của mình.” Thẩm Độ tạm dừng vài
giây, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi không lạ gì.”
Chú Vương và Ngụy Sâm đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy sếp đúng là hết thuốc chữa.
“Cô Dung cũng chưa nói tặng cho bạn trai cũ mà, anh tưởng tượng vớ vẩn gì vậy?” Ngụy Sâm dở khóc dở
cười.
Thẩm Độ nhướng mắt lên, sắc mặt dần dịu đi.
Ngụy Sâm lắc đầu ngao ngán, “Đáng thương cho cô Dung thành tâm thành ý tặng quà cho người ta, chẳng
những không được ghi nhận lòng tốt mà còn bị tạt gáo nước lạnh vào mặt.”
“Sếp Thẩm của chúng ta không cần, tự nhiên sẽ có nhiều người đàn ông cần quà của cô Dung.”
“Đúng vậy, cô Dung đâu thiếu người theo đuổi.”
“Cô Dung vừa trẻ vừa xinh đẹp, gia đình khá giả, chắc chắn có rất nhiều người đứng xếp hàng theo
đuổi.”
Hai người chú một câu tôi một câu, thành công khiến Thẩm Độ xoắn não. Thẩm Độ đè vào ấn đường, mở
cửa xe, “Tôi đi xin lỗi cô ấy, hai người ở đây đợi tôi.”
Hai người vội vàng đồng ý.
Kết quả là chân của Thẩm Độ vừa chạm đất đã nghe thấy tiếng máy xe vang lên. Chú Vương đạp chân ga,
vứt bỏ sếp ở đó mà không thèm quay đầu lại. Ngụy Sâm ló nửa cái đầu ra, hét lên: “Sếp Thẩm tiến
lên!”
Trong màn đêm lành lạnh, đèn hậu xe hơi càng lúc càng xa. Thẩm Độ: “…”
Cấp dưới đi theo anh đã lâu, khả năng dạy bảo ngày càng khó hơn. Đã đến lúc phải sa thải một loạt
nhân viên.
***
Dung Dung vừa mới tẩy trang xong, đang chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ thì chuông cửa vang
lên.
Cô khó hiểu đi tới cửa, nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo. Thẩm Độ.
Dung Dung thầm nghĩ cần phải giữ ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không được để anh vào.
Ranh giới cuối cùng giữ chưa được năm giây. Dung Dung hắng giọng, mở cửa ra.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, giọng điệu cứng rắn, “Chuyện gì?” Sắc mặt của Thẩm Độ cũng
không tốt hơn mấy, miễn cưỡng hỏi: “Không phải muốn tặng đồng hồ cho anh sao?”
Ở trong mắt Dung Dung chính là nói theo kiểu mồm nhanh hơn não “Giao nộp đồng hồ cho ông”.
Dung Dung quay đầu đi vào nhà, “Quá trễ rồi, không tặng nữa.” Đi được hai bước đã không đi được
nữa.
Thẩm Độ ôm cô từ đằng sau, hai tay ôm eo cô, lòng bàn tay nóng rực. Bỗng chốc Dung Dung cảm thấy
tim mình đập loạn xạ.
Người đàn ông cúi đầu, thổi hơi vào tai cô, “Anh cần.”
Dung Dung nhắm mắt lại, thầm cảnh cáo mình không được để người đàn ông này lừa, phải giữ lòng tự
trọng cuối cùng của mình.
Lòng tự trọng giữ được khoảng năm giây.
Thẩm Độ ngồi trên ghế sô pha, Dung Dung đưa hộp đồng hồ đến trước mặt anh, “Nè.”
Thẩm Độ mở hộp ra, mặt đồng hồ Patek Philippe 6104R Geneva bầu trời đầy sao* màu đen tinh xảo, trên
vành đồng hồ có 38 viên kim cương hình thang làm nổi bật khung cảnh trời sao, trang nhã hơn nhiều
so với cái của anh.
*Patek Philippe 6104R Geneva bầu trời đầy sao: xem hình minh họa
“Đẹp không?” Dung Dung lấy đồng hồ ra và ngồi xuống bên cạnh anh, ngập tràn thích thú, “Em đeo giúp
anh.”
Thẩm Độ nghe lời đưa tay ra, Dung Dung tháo đồng hồ của anh xuống.
Cô vừa đeo cho anh vừa nói: “Nó không đắt bằng cái của anh, nhưng đây là tấm lòng của em, anh phải
giữ thật kỹ.” Sau khi đeo xong, Dung Dung chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt tươi cười, “Thích không?”
Trên mặt đồng hồ đầy sao, những mảnh kim cương nhỏ tạo thành một dải ngân hà. Thẩm Độ nhìn cô, yết
hầu khẽ chuyển động.
Hình ảnh bầu trời đầy sao của Bắc bán cầu chuyển động quanh mặt đồng hồ cũng không sáng chói bằng
đôi mắt của cô.
Làm sao anh có thể không để ý cô từng có bạn trai? Thẩm Độ thở dài, nghiêng người ôm lấy cô.
Dung Dung không hiểu, “Sao vậy?”
“Dung Dung.” Thẩm Độ hôn nhẹ lên trán cô, “Anh tức giận.” Dung Dung ngỡ ngàng há hốc mồm, “Hả?”
Miệng anh nói giận, nhưng vẻ mặt lại không có vẻ đang giận.
Thẩm Độ khựng lại, chau mày, do dự hỏi: “Ban đầu em muốn tặng đồng hồ này cho ai?”
“Em mua cho em mà.” Dung Dung chìa cổ tay ra, so sánh kích cỡ cho anh xem, “Lúc mua, em cảm thấy
mặt đồng hồ rất đẹp, nghĩ ngợi dù to chút cũng
chẳng sao. Nhưng cổ tay của em quá nhỏ, đeo rất cồng kềnh nên vẫn cất ở đó.”
Anh thoáng sững người.
Dung Dung ôm cổ anh, bất ngờ hôn lên mũi anh, “Bây giờ em có bạn trai rồi, cuối cùng chiếc đồng hồ
này đã thoát khỏi số kiếp bị lãng phí.”
Thẩm Độ chần chừ chốc lát mới chậm rãi hỏi cô: “Trước đây em không có bạn trai à?”
Dung Dung lắc đầu, “Không có, anh là mối tình đầu của em.” Cô nói xong liền cảm thấy hơi xấu hổ,
che miệng anh lại trước, lầm bầm: “Không được cười em.”
Thẩm Độ hôn nhẹ lên bàn tay của cô, tựa vào trán cô, bật cười, “Chúng ta đừng ai cười ai.”
“Tại sao em phải cười anh?” Dung Dung không hiểu. Anh xoa đầu Dung Dung, “Cô bé ngốc.”
Dung Dung cảm thấy mắc cỡ, lúc nãy còn thề thốt tuyệt đối không được mềm lòng, bây giờ Thẩm Độ đã
đeo đồng hồ cô tặng, nhất thời lại bám dính nhau trên ghế sô pha.
Cô đẩy vai của Thẩm Độ ra, “Em muốn đi tắm.”
Thẩm Độ cười khẽ, trong mắt lóe lên sự ranh mãnh, “Anh tắm giúp em.” “Không cần.” Dung Dung õng ẹo
cả buổi, đỏ mặt giải thích: “Bồn tắm có nhiều chức năng, không cần phiền đến anh.”
“Nhiều chức năng?” Anh bế cô lên, “Khỏi cần, anh cũng có chức năng như nó.”
Chẳng hạn như chức năng xả nước, chức năng mát-xa, rồi chẳng hạn như chức năng điều chỉnh nhiệt độ.
Tắm là một chuyện rất khoan khoái.
Dung Dung nhìn Thẩm Độ đổ sữa tắm vào lòng bàn tay tạo bọt, trợn mắt há hốc mồm, “Em không phải là
đứa con nít.”
Ngón tay chà xát xà bông của Thẩm Độ vẫn không dừng lại.
“Anh làm vậy khiến em có cảm giác mình là công chúa trong cung, tắm cũng phải có người phục vụ.”
Dung Dung tự sướng nói giỡn, thấy anh đi tới
lại vội vàng xua tay, “Không cần, em không mời nổi cung nữ chuyên nghiệp tắm rửa như anh.”
Thẩm Độ ngồm xổm bên bồn tắm, trên ngón tay dính bọt, khều nhẹ chóp mũi cô một cái, khẽ khàng mê
hoặc, “Công chúa đại nhân, để tôi hầu hạ người.”
“…” Cái người này đúng là ngày càng đi đúng quỹ đạo.
Thật vậy, nếu bàn về cosplay, có lẽ kỹ năng của Thẩm Độ còn cao hơn cô.
Lời của tác giả:
Patek Phlippe: Đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ, đây không phải là giới thiệu sản phẩm. Mị không giới
thiệu nổi hàng của Đỗ Đỗ.