Một giờ chiều.
Ở cổng Tây của trung tâm Mercedes – Benz có một đoàn người đang đứng xếp hàng dài.
Các thanh niên mặc đủ loại áo thun, quần đùi, váy ngắn phong cách Nhật Bản đứng chật cả lối đi.
Sự kiện offline của ngày cuối cùng được chia thành show diễn ban ngày và ban đêm. Show diễn ban
ngày chủ yếu là các hoạt động được phát sóng trực tiếp trong hội trường và buổi gặp mặt fan, chủ
đăng của khu trò chơi sẽ là người dẫn đầu.
Nhiệt độ ngoài trời lên đến 39 độ. Các ô dù che nắng đủ màu sắc như đám mây hình nấm kết thành
mảng, xếp hàng dài từ cổng vào cho đến gian hàng Trung Quốc của Hội Chợ Thế Giới kế bên.
Những năm trước, phòng livestream sôi động nhất luôn là khu trò chơi. Thật ra fan nữ của các chủ
đăng nam khu trò chơi không hề ít. Tỷ lệ fan đến tham gia là 50-50.
Năm nay, dãy hàng dài của nhà rạp kế bên còn kinh khủng hơn.
Hầu hết đều là các nữ sinh trẻ tuổi, ôm tấm vé vào cổng và tụm năm tụm ba nói chuyện rất rôm rả.
“Chủ đăng của nhà rạp kế bên có nhiều fan nữ thế, khu nào vậy?” “Khu âm nhạc à?”
“Buổi tối khu âm nhạc mới có concert mà?”
“Số lượng fan nữ như vậy chắc chắn là một chủ đăng nam, hoặc là một người siêu đẹp trai.”
Cùng cực thì đẩy nhau, bọn họ cùng nhau cười xùy, nhưng thật ra trong lòng lại thầm gato.
Hai fan nam xì xào đoán già đoán non với nhau, cuối cùng có một người không chịu nổi, dặn người kia
đứng xếp hàng giúp mình. Sau khi cậu ta âm thầm cổ vũ mình bèn đi tới bắt chuyện, định bụng hỏi
thẳng.
“Em gái à.” Cậu con trai gãi đầu, cười ngại ngùng, “Anh muốn hỏi một chút, nhà rạp mà em đang đứng
xếp hàng là của chủ đăng nào vậy?”
Cô gái trẻ cười nói: “Em Dung đó!”
Cậu con trai không hiểu, hỏi tiếp: “Khu nào thế?” “Khu làm đẹp.”
Fan nam hiểu ra, “Thì ra là khu làm đẹp.” Chẳng trách đều là các cô gái đứng xếp hàng.
Sau đó, cậu lại chợt phát hiện có vài chấm xanh giữa hàng nghìn bông hoa.
Tuy không nhiều, nhưng nếu chia tỷ lệ với số lượng người đứng xếp hàng, fan nam của chủ đăng khu
làm đẹp này quả là khủng khiếp.
Mặc dù ngày nay nam nữ bình đẳng, con gái có thể trang điểm thành tiên nữ, tất nhiên con trai cũng
có thể chưng diện thành tiên nam.
Nhưng mà nhìn những fan nam đó không giống với một boy tinh tế biết tự trang điểm, nhìn bọn họ
chẳng khác gì những cậu con trai bình thường trong khu trò chơi.
Cậu con trai liếc nhìn dãy hàng dài sắp ngang ngửa với khu trò chơi, tò mò hỏi: “Chủ đăng này hot
lắm sao?”
“Anh không biết à?” Cô gái mím môi, vừa hiểu nhưng lại hơi khó hiểu, “Em nghĩ nếu ai đóng cọc trên
Bilibili chắc đều biết đến em Dung của tụi em chứ.”
Cô ấy khẽ lầm bầm.
Vậy thì không đúng lắm. Trong thời đại Big Data ngày nay, việc đẩy máy chủ* hàng ngày của trang web
đều được lựa chọn thông minh dựa theo thuật toán người dùng. Bạn lướt dạng video nào nhiều nhất,
máy chủ sẽ đẩy chủ yếu các dạng đó. Cho dù chưa bao giờ truy cập vào một khu nào đó, cho dù khu đó
có nổi tiếng rầm rộ, người khác cũng chưa chắc biết tới.
*Đẩy máy chủ (Công nghệ đẩy): Phân phối thông tin tự động tới khách hàng bằng máy chủ thông tin chứ
không phải bởi người sử dụng thông tin hoặc máy khách.
Cậu con trai hỏi xong rồi quay trở về.
Người bạn đi cùng tò mò hỏi cậu ta: “Vậy trong nhà rạp đó là ai? Đã hỏi được chưa?”
Cậu con trai ngơ ngác gật đầu, “Là Đại Dung Dung, nhưng chưa từng nghe qua.”
“Tìm kiếm thử là được chứ gì.” Người bạn đi cùng lấy điện thoại ra, cất vé vào cổng vào túi quần,
nhanh chóng gõ ba chữ vào khung tìm kiếm.
Đại Dung Dung, chủ đăng nổi tiếng của khu làm đẹp, lọt top 100 chủ đăng Bilibili của năm ngoái,
3.152 triệu fan.
Độ dài của mỗi video không vượt quá 15 phút, toàn bộ lượt xem đều trên một triệu, lượt mưa bình
luận chủ yếu đều từ 15 nghìn trở lên.
Cậu con trai và người bạn đi cùng kinh ngạc, “Trời đựu, hiện tại khu làm đẹp đã nổi như vậy rồi
hả?”
Tìm khắp cả Bilibili cũng không có mấy người có hơn 3 triệu fan.
Còn nhớ năm đó khi Bilibili vừa ra mắt kênh làm đẹp, chẳng có bao nhiêu người ngó ngàng tới khu
này. Trước đây có Youtube, sau này có Youku và Meipai, mảnh đất này trên Bilibili chỉ có thể được
xem là mảnh đất cằn cỗi, chưa khai phá, khiến người ta không thể xem nổi. Thỉnh thoảng xuất hiện
một chủ đăng hơn một trăm nghìn fan đã là đỉnh của chóp rồi.
Hồi đó đa số các chủ đăng đều là dân nghiệp dư vừa mới tiếp xúc với việc đăng video, không biết
biên tập, không biết thêm nhạc nền, không biết thêm phụ đề. Chất lượng video không bằng một nửa các
bậc thầy của khu khác.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, khu làm đẹp lại phát triển nhanh đến chóng mặt.
Hồi đó đâu ai nghĩ các blogger làm đẹp của Bilibili thật sự có thể nắm giữ cả bầu trời của nghề
trang điểm trực tuyến trong nước.
Hai cậu con trai nhấp ngẫu nhiên vào một video mới đăng.
Vừa mới nhấp vào đã bị mưa bình luận phủ kín màn hình làm mù mắt.
【Top một trăm!】
【Top mười nghìn!】
【Bao thầu em Dung!】
【Em Dung, mị tới đâyyyyyy.】
Một cô gái trẻ trang điểm nhẹ nhàng, thanh lịch ngồi trên thảm, mỉm cười trước màn hình, “Xin chào
mọi người, chào mừng mọi người ghé thăm kênh
của mình. Hôm nay là chủ đề chia sẻ hàng đã mua ở Paris, cùng xem thử mình đã mua gì ở Paris nhé.”
Ngay sau đó, khung hình thay đổi cùng với nhạc nền vui vẻ, cô gái trẻ bắt đầu giới thiệu.
Biên tập mượt mà, tiết tấu tươi vui, được quay dưới ánh sáng tự nhiên, không có tiếng ồn và filter,
kết hợp với tiếng nhạc nền guitar không chói tai, phụ đề và biểu tượng cảm xúc luôn xuất hiện ở góc
dưới bên trái. Tiến độ của video hơn mười mấy phút, thong thả giống như uống hết một ly trà sữa có
độ ngọt vừa phải.
Hơn nữa, cô gái trẻ trong video cũng xinh đẹp, đôi mắt nai trong veo, giọng nói điềm đạm, nói rõ
ràng từng chữ, còn thêm tiếng thì thầm êm dịu đặc trưng của người miền Nam.
Thỉnh thoảng còn có một em mèo ragdoll lọt vào ống kính, kêu meo meo vài tiếng đã được cô gái ôm
vào lòng.
Cô ấy mặc áo thun đơn giản, gương mặt xinh xắn và thanh tú, làn da trắng nõn, trên môi luôn nở nụ
cười.
Đó là gương mặt và tính cách mà trai thẳng thích nhất, trang điểm vừa phải, không trang điểm đậm,
không có làm lố, cũng không có õng ẹo, mà là sự tươi tắn vừa đủ.
Kết thúc video, dường như cô gái còn nói chuyện với khán giả xem video một hồi.
Lời kết cuối cùng là: “Hẹn gặp lại các bạn ở BML Thượng Hải vào tuần sau.”
【Hu hu hu hu, tui muốn đến Thượng Hải!!!】
【Dân Thượng Hải chào đón em Dung!!!】
【Cảm ơn các anti, cuối cùng em Dung của chúng tôi bắt đầu xã giao rồi!】
【Gần đây em Dung càng ngày càng tham gia nhiều sự kiện công chúng, hạnh phúc quá. Lại có thể gặp em
Dung rồi.】
Hai cậu con trai lặng lẽ nhấn theo dõi.
Rồi sau đó cùng lên tiếng: “Thích chị gái này quá.” “Không biết người thật có xinh như vậy không.”
Sau nửa phút im lặng, bọn họ tuyệt tình rời khỏi khu trò chơi, thay đổi hàng ngũ khác.
Sau khi bọn họ vào hội trường, bên trong nhà rạp sáng sủa, các chủ đăng của khu làm đẹp đang ngồi
trên ghế bar cao.
Chiếc bàn bên cạnh chất đầy mỹ phẩm.
Quả nhiên không giống với phòng livestream của khu trò chơi. Người ở giữa chính là Đại Dung Dung.
Fans ngồi vào chỗ theo sự hướng dẫn của nhân viên. Có một số fan cố gắng vẫy tay với các chủ đăng.
Đại Dung Dung cười nháy mắt với các cô ấy. Các fan nữ dưới sân khấu rần rần.
“Em Dung nháy mắt với tui kìa!” “Em Dung đẹp quá trời!”
“Hai tiếng xếp hàng không uổng phí.”
Hai fan nam vừa mới xem xong video đã gặp được người thật ôm lấy tim, thở không ra hơi.
Một lần nữa trở về khoảng thời gian hạnh phúc theo đuổi AKB48 năm đó. “Nhan sắc bất chấp camera có
thật.” Cậu con trai tặc lưỡi, “Quả nhiên trên đời này thực sự có tiên nữ.”
“Xem mấy ông tướng chơi game làm gì sướng bằng ngắm chị gái.”
Hoạt động phát sóng trực tiếp của khu làm đẹp giống như phỏng vấn hơn. Có một chủ đăng nói rất
nhiều về toàn bộ hành trình với vai trò là MC, hầu hết các câu hỏi đặt ra đều là cuộc sống hằng
ngày.
Em Dung là một trong những chủ đăng có nhiều fan nhất, hiển nhiên cũng được nhắc đến nhiều nhất.
MC đọc câu hỏi mà khán giả trong phòng livestream đặt ra: “Em Dung, tại sao bạn vẫn luôn che giấu
chuyện mình làm họa sĩ?”
“Thật ra trong khu làm đẹp cũng có rất nhiều chủ đăng không phải làm toàn thời gian. Các cô ấy cũng
không có nói công việc của họ là gì mà.” Dung Dung mỉm cười, thản nhiên đá vấn đề này ngược trở
lại, “Muốn nói sẽ nói, không muốn nói sẽ giữ bí mật thôi.”
Một chủ đăng buộc tóc hai đuôi tiếp lời: “Nếu ban đầu cô nói mình là Yinel, nói không chừng sau này
doanh số xuất bản bộ sưu tập tranh còn cao hơn hiện tại.”
Dung Dung nhún vai, “Trước khi chưa nói ra đã bán rất chạy, tất cả đều nhờ phúc của Tô An.”
MC ngạc nhiên, “Bạn tha thứ cho Tô An rồi à?”
“Dù gì cũng là fan của mình mà.” Dung Dung nghiêng đầu cười nói: “Những người khác không nói xin
lỗi sẽ không tha thứ.”
Khán giả trong phòng livestream và có mặt ở đây đều hiểu.
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.】
【Đặt cược 50 xu là Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần.】
【Biệt đội chính nghĩa Paris, mị có thể cười cả năm với trò hề này.】
【Để mị kể cho mà nghe một câu chuyện cười: Đại Dung Dung sao chép Yinel.】
【Gieo gió gặt bão, ông trời đâu bỏ qua cho ai ha ha ha ha ha.】
Chính Tô An là người đầu tiên khơi mào chuyện Dung Dung sao chép thiết kế bảng phấn mắt, lần này cô
ấy không đến BML, thật ra hầu hết mọi người đều khá thất vọng.
Vả mặt ngay tại chỗ thú vị hơn nhiều. Chắc chắn sẽ nằm trên hot search cả ngày.
Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần cũng không tới, 80% là không còn mặt mũi.
MC chuyển sang câu hỏi tiếp theo.
“Rốt cuộc nhà em Dung cỏ mỏ không vậy? Trước giờ chưa từng nghe em Dung nói qua về gia đình mình.
Tôi cảm thấy em Dung là một đại tiểu thư có học thức, tính cách cũng rất tốt.”
Dung Dung im lặng một lúc mới trả lời: “Mình có nhà trong mỏ.”
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, bằng chứng hotgirl trắng-giàu-đẹp rõ ràng.】
【Cho dù trong nhà chế có mỏ hay không, em đều thích chế.】
【Vậy rốt cuộc có mỏ hay là không?】
【Rõ ràng không muốn trả lời rồi, bỏ qua chủ đề này đi.】
【Gia thế của em Dung chắc chắn không bần. Học phí một năm của Học viện mỹ thuật Paris là bốn trăm
nghìn Euro, thấp nhất cũng phải thuộc tầng lớp trung lưu.】
【Sao lúc nào cũng có người tò mò trong nhà có mỏ không vậy? Em Dung làm chủ đăng kiếm tiền, công
việc của cô ấy cũng kiếm tiền, lẽ nào nhất thiết phải tiêu tiền trong nhà?】
Sau khi kết thúc câu hỏi livestream, các chủ đăng bàn về chuyến du lịch Nhật Bản sau khi BML kết
thúc.
Hoạt động đi du lịch Nhật Bản tập thể lần này do một chủ đăng với ID là “Kiều Bảo” khởi xướng, là
một trong những cựu chị đại của khu làm đẹp. Kể từ sau khi khu làm đẹp nổi lên, mỗi năm các blogger
làm đẹp luôn muốn tìm những cơ hội như vậy để đi chơi.
Kiều Bảo cười nói: “Chúng tôi nhất định sẽ livestream chuyến du lịch Nhật Bản lần này cho mọi
người. Năm nay chúng tôi cố tình bỏ ra rất nhiều tiền thuê một chiếc tàu du lịch nhỏ. Đến lúc đó,
chúng tôi có thể quay thoải mái mà không sợ làm phiền các khách du lịch khác.”
Cô gái tóc hai đuôi tràn đầy khao khát, “Trên tàu du lịch chắc chắn có rất nhiều hải sản để ăn.”
Chó Lương và Kiều Bảo ký hợp đồng cùng một công ty, mối quan hệ giữa hai người khá tốt, lúc này cô
ấy chắp tay, “Chị đại Kiều quá giỏi, không hổ là lãnh đạo tinh anh của công ty Thượng Hải.”
Các fan dưới sân khấu đều thốt lên tiếng ngưỡng mộ.
Thuê tàu du lịch không phải là hành động khoe giàu bình thường.
Dù đó là tàu du lịch nhỏ, chỉ có thể ngồi được vài người, số tiền thuê mỗi tiếng đã đủ nhức đầu
rồi.
Huống hồ còn là loại tàu du lịch nhiều tầng có nhà hàng và phòng ở.
【Blogger làm đẹp đúng là kiếm ra tiền. Tiền thuê tàu du lịch này ít nhất cũng phải một trăm nghìn
tệ trở lên, chia đều cũng đủ xa xỉ rồi.】
【Đừng bao giờ tin các hotgirl mạng than nghèo, bởi vì mỗi lượt truy cập cũng có thể giúp mấy ẻm
kiếm tiền.】
【Gato, thuê tàu du lịch đó.】
【Tui tưởng chỉ có công ty tổ chức dạ tiệc mới có thể thuê tàu du lịch, không ngờ du lịch cá nhân
cũng có thể thuê.】
【Bạn trên à, có tiền mua tiên cũng được. Chỉ cần chịu bỏ tiền ra, thuê tàu vũ trụ còn được.】
Kiều Bảo mím môi cười mếu, “Chẳng qua chị có một người bạn ở Thượng Hải, đúng lúc nhà cậu ấy kinh
doanh tàu du lịch nên bán ân tình cho chị thôi. Mọi người chia đều tiền, chị chỉ là người trung
gian thôi.”
Tóc hai đuôi vội vàng ôm lấy Kiều Bảo, “Ôm chặt đùi đại gia của em!”
Dung Dung cũng không hề kiểu cách. Mới đầu cô không muốn đi, cô đã bị Thẩm Độ chiều hư sở thích đi
máy bay tư nhân rồi, cảm thấy quá trình ngồi máy bay quá phiền phức.
Sau đó, cô nghe nói thuê tàu du lịch để đi nên đã đồng ý.
Lần đầu đi du lịch tập thể, nếu thực sự lợi dụng người khác, dĩ nhiên cần phải nói cảm ơn.
“Cảm ơn Bảo Bảo.”
Kiều An là người lớn tuổi nhất trong số các chủ đăng, kết hôn đã lâu, nhìn ai cũng như em gái, bao
gồm cả Dung Dung.
“Hai năm trước vẫn luôn mời em mà em đều từ chối, không ngờ rốt cuộc năm nay em đã chịu tham gia.”
Kiều Bảo nở nụ cười trìu mến, nháy mắt với cô, “Không cần để ý đến những người khác, em cứ chơi tự
nhiên. Nếu thấy chỗ nào khó chịu thì nói cho chị biết, chị sẽ phân xử giúp em.”
Trong mưa bình luận, fan của Đại Dung Dung đều đang cảm ơn Kiều Bảo.
【Cảm ơn Kiều Bảo chăm sóc em Dung nhà tụi em.】
【Không cần để ý đến những người khác, em Dung và chó Lương chơi với nhau là được.】
【Vừa nghĩ tới hai người kia cũng sẽ đi là thấy ghét.】
【Nếu thật sự nghĩ cho em Dung thì đừng mời hai người kia được không?】
【Đồng ý với bác trên.】
***
Sau khi kết thúc đêm hội BML, các chị đại của khu làm đẹp chuẩn bị lên đường thẳng từ Thượng Hải.
Cảnh đêm ở bến tàu Ngô Tùng không đẹp bằng bến Thượng Hải, không có nhiều đèn neon trang trí, nhưng
tiếng còi bến thuyền rất to. Gió biển mát rượi thổi qua làm xua đi một ít nỗi phiền muộn của mùa
hè.
Bọn họ đã hẹn nhau đến bến tàu lúc sáu giờ chiều. Ban đầu Kiều Bảo nói đi bằng đường cao tốc,
khoảng nửa tiếng sau là có thể qua hải quan và lên tàu. Kết quả là bây giờ đã gần tám giờ, một nhóm
người còn kéo vali đứng hóng gió ở bến tàu.
“Chẳng phải nói ít nhất tầm cỡ Silversea* sao?”
*Silvesea: Là một chuỗi tàu du lịch hạng sang có trụ sở chính tại Monaco và thuộc sở hữu của tập
đoàn Royal Caribbean.
Silversea (hình minh họa)
Trước đó Kiều Bảo nói với mọi người rằng đây là tàu du lịch hàng đầu trong nước. Phòng thượng hạng
được bố trí thêm phòng thay đồ, còn có cả dịch vụ quản gia. Spa cao cấp và cửa hàng miễn thuế chỉ
là chuyện nhỏ, có thể tận hưởng đầy đủ dịch vụ cao cấp có sẵn trên tàu du lịch.
Vì vậy cho dù ăn đồng chia đủ, giá thuê vẫn cao khủng khiếp.
Kết quả là bây giờ nghe nói con tàu đang đợi bọn họ ở bến tàu có kích thước như tàu viễn dương.
Trông còn rất mới, nhưng mà quá khác biệt so với những gì tưởng tượng. Chỉ có thể nói miếng bánh mà
Kiều Bảo vẽ cho bọn họ quá lớn.
Nhìn vào kích thước, có lẽ nhiều người phải ở chung một phòng đây.
Kiều Bảo xấu hổ, đứng cách xa mười mét gọi điện thoại.
Có người cười xùy, tỏ vẻ khinh thường, “Muốn lừa chúng ta nên mới chém gió đây mà. Hại tôi còn thật
sự cho rằng có thể thuê được tàu du lịch tầm cỡ Silversea.”
Những người khác phụ họa: “Nói không chừng đã bàn bạc với bạn chị ta rồi.”
“Ai biết được có phải là bạn bè thật hay không. Thời nay có cái gì mà chả khoe khoang được vì mặt
mũi?” Người đó châm chọc: “Tôi còn chưa từng gặp Jack Ma nữa kìa. Tôi nói Jack Ma là bạn của tôi,
các cô có tin không?” Tiếng cười chế nhạo khe khẽ vang lên trong nhóm người, chỉ nghe được loáng
thoáng.
Chó Lương đập con muỗi trên đùi, tỏ vẻ bất lực, “Chúng ta còn phải đứng đây đợi bao lâu đây?”
Dung Dung mờ mịt lắc đầu.
Tiếng phà vọng lại từ đằng xa, còn cả đám bọn họ vẫn đứng đây để muỗi đốt.
Cô chưa bao giờ đi du lịch tập thể như thế này, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Dung Dung thầm nghĩ chắc 80 – 90% Kiều Bảo bị người ta cho leo cây.
Những năm trước luôn đi máy bay, năm nay khó khăn lắm mới được ngồi tàu du lịch xịn sò, kết quả lại
rước phải chuyện bực mình này.
“Giải quyết xong rồi, giải quyết xong rồi.” Xuyên Nam la lên từ trong nhóm người.
Ban đầu lúc cô ta và Hoắc Thanh Thuần đến đây, sắc mặt của mọi người đều vô cùng phức tạp, nguyên
nhân là vì sự kiện sao chép lần trước quá xấu hổ.
Kết quả là người trong cuộc lại mặt dày tới, những người khác thầm mỉa móc vài câu trong bụng,
ngoài mặt vẫn phải giả vờ hòa thuận.
Xuyên Nam đắc chí huơ điện thoại, “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho cô Tô, cô ấy đã thuê Silversea
giúp chúng ta rồi, nửa tiếng sau là có thể lên tàu.” Cả chục người lặng người tại chỗ.
Trời má.
Thuê Silversea rồi.
Khi Kiều Bảo quay trở lại sau khi nói chuyện điện thoại xong, Xuyên Nam kể sơ cho chị ấy nghe đầu
đuôi câu chuyện, cuối cùng nhướng mày thở dài, “Lần sau chị đừng nói những chuyện chưa chắc chắn
như vậy nữa, làm hại tụi em đứng đây làm thức ăn cho muỗi cả buổi.”
Kiều Bảo im lặng một hồi rồi niềm nở nắm lấy tay Xuyên Nam, “Xuyên Nam, cảm ơn em nhiều lắm. Nếu
như không có em, chị thật sự không biết phải giải thích với mọi người như thế nào.”
“Muốn cảm ơn thì chị cảm ơn cô Tô đi.” Xuyên Nam huơ điện thoại trên tay, “May mà em chơi thân với
cô Tô, cô ấy chịu cho em chút thể diện này.”
“Ừ, chị cũng cảm ơn cô Tô.” Kiều Bảo thân thiết ôm lấy cô ấy, “May mà chị mời em đến đây bất chấp
những người khác phản đối. Em đúng là vị cứu tinh.”
“Sự thật chứng minh, sự lựa chọn của chị không sai.”
Hoắc Thanh Thuần bên cạnh nói với vẻ không vui: “Này, tôi cũng là bạn của cô Tô đấy.”
“Đúng đúng đúng, mời hai người đến đây rất chính xác.” Kiều Bảo cũng cười với cậu ta, giọng điệu
chân thành, “Hai người cứ chơi tự nhiên, đừng để ý đến những người khác.”
Nửa tiếng sau, mọi người đã có thể lên tàu.
Mặc dù kích thước của Silversea không bằng The Quantum, nhưng về mặt phục vụ chắc chắn không hề
thua kém.
Vừa tìm được lối thoát, mọi người lại trở nên hào hứng.
Lúc lên tàu, một số người vây quanh Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần hỏi han, thật ra đa số câu hỏi
đều tập trung vào Tô An.
Kiều Bảo khoác lấy mỗi cánh tay, đi giữa hai người, “Cô Tô thật sự thuê con tàu này à?”
Xuyên Nam mất kiên nhẫn, “Có cần bây giờ em gọi điện thoại cho cô ấy không? Thuê đã thuê rồi, hỏi
nhiều như thế làm gì?”
“Cô Tô tốt bụng quá đi, người thì không đến nhưng lại làm bà chủ.” Kiều Bảo cười tít mắt, “Vậy có
thể cho chị số điện thoại riêng của cô ấy được không? Chị muốn gọi điện thoại trực tiếp nói cảm ơn
với cô ấy.”
Hoắc Thanh Thuần trêu đùa, “Sao có thể tùy tiện đưa số điện thoại riêng cho người không quen biết
chứ? Tụi em chuyển lời giúp chị là được.”
Kiều Bảo cười gượng, “Nói cũng phải.” Dung Dung và chó Lương đi phía sau.
“Đệch mợ, đúng là quá thâm.” Chó Lương cắn răng nghiến lợi, “Con mẹ nó, hướng gió xoay chuyển quá
nhanh, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Trước đó bêu xấu sao chép, nhân phẩm rẻ rách, mời bọn họ chỉ là vì ân tình thôi.
Đứng trước tàu du lịch sang trọng đều chẳng là cái thá gì. Chỉ cần có tiền, ngay cả mặt mũi cũng có
thể không cần. Chẳng ai thèm quan tâm ai sao chép, ai bêu xấu.
Đứng trước lợi ích thật sự, tất cả lời đàm tiếu không liên quan đến mình đều có thể bị quên sạch
trong chớp mắt.
Chó Lương tặc lưỡi, “Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần cho Tô An uống bùa mê thuốc lú chăng? Vì bọn họ
mà nói thuê tàu du lịch là thuê, thật sự xem tiền của mình là rớt từ trên trời xuống hả?”
Dung Dung bên cạnh vẫn im lặng.
Chó Lương thấy cô không đáp lại bèn xoay người đứng chặn trước mặt cô, “Nghĩ gì vậy?”
Dung Dung chợt ngẩng đầu lên, cất điện thoại vào, “Không có gì.”
Chó Lương lẹ mắt liếc nhìn màn hình điện thoại trước khi khóa màn hình, “Mày tám chuyện với ai vậy?
Tổng giám đốc Thẩm hả?”
“Không phải.” “Chị mày?”
“Không phải.”
“Tao còn tưởng bọn họ đau lòng mày phải ngồi trên con tàu viễn dương tồi tàn đó, muốn chuẩn bị tàu
du lịch cho mày.”
Chó Lương xua tay, đứng trên boong tàu thưởng thức cảnh biển.
Cô ấy thở dài và nói: “Được rồi, dù sao cũng không tốn tiền, đợi lát nữa còn có thể thấy dãy tòa
nhà kiến trúc thế giới. Mày nhớ chụp cho tao một tấm, tao đăng lên Instagram.”
Dung Dung gật đầu qua loa. WeChat lại rung lên.
Cô lấy điện thoại ra, Tô An gửi tới một meme đơn giản.
【Hất đầu qua trái.jpg】
Nhật ký trò chuyện trước đó vẫn còn đó.
【Có đó không?】
【Đây, có chuyện gì không?】
【Nghe nói hiện giờ cô vẫn chưa lên tàu?】
【Sao cô biết?】
【Nghe người ta nói. Thật hay giả?】
【Thật.】
Năm phút sau.
【Tôi đã thuê tàu rồi.】
Lúc đó Dung Dung còn chưa kịp phản ứng, giọng nói của Xuyên Nam đã vang lên.
Cô do dự rất lâu, hỏi cô ấy: 【Cô không tới mà tại sao phải thuê thuyền?】
Sau đó là meme hất đầu qua trái của cô ấy. “…”
Suýt nữa Dung Dung cho rằng mình là hồ ly tinh ngàn năm chuyển kiếp.
Lời của tác giả:
BML: Rất đông người tham gia, năm nay vẫn chưa tổ chức. Nội dung sự kiện đều do mị tưởng tượng viết
ra dựa theo BML năm ngoái, đừng tưởng thật.
Silversea: Silver Expoler đến từ Ý. Thật ra các chuyến du ngoạn bằng tàu du lịch đều giống nhau.
Nếu không say sóng, đi đến một nơi trong lành cũng khá tốt.