Dưới ánh mắt mong đợi của trợ lý, Thẩm Độ nhíu mày, cằm căng cứng, cười bực bội.
“Cậu có chắc đây là WeChat của người phụ trách Hoa Uyên không?” Anh hạ giọng hỏi.
Ngụy Sâm gật đầu, “Chính xác, đó là WeChat mà người phụ trách vừa mới đưa.”
Thẩm Độ nhướng mày, giọng nói khá trầm, “Người phụ trách Hoa Uyên là một cô bé?”
“Dạ?” Ngụy Sâm gãi cằm, cẩn thận nhớ lại, “Nếu xét về chức vị của cô ấy thì đúng là một cô bé.”
Ngụy Sâm nghe thấy sếp nhà mình thở dài nặng nề.
Cậu cho rằng sếp phải xuống nước thêm WeChat nên cũng thở dài theo, giọng điệu có ý khuyên bảo tận tình, “Sếp Thẩm, trải qua bài đánh giá kinh doanh lâu như vậy, chắc hẳn anh cũng đã thấy thái độ của phía Hoa Uyên. Bọn họ đúng là thật lòng muốn hợp tác, nếu anh còn do dự nữa thì quả thật hơi quá đáng. Bọn họ mới giành được miếng đất xây dựng kia, cần khá nhiều vốn lưu động. Đúng lúc lợi nhuận năm nay của dự án The MixC chúng ta đạt mức cao kỷ lục, chuyện này là đôi bên cùng có lợi cho chúng ta.”
Thẩm Độ vẫn nhíu chặt chân mày.
Ngụy Sâm cảm thấy kỳ quặc. Trước giờ sếp Thẩm luôn sát phạt quả quyết, rõ ràng chuyện hợp tác tốt đẹp này không thể kéo dài quá lâu mà vẫn chưa ra tay.
Là vì xuống nước thêm WeChat của người phụ trách?
Thân là trợ lý, cậu phải nghĩ theo những gì sếp nghĩ, giải quyết vấn đề cho sếp, tất cả phải suy tính từ góc độ của sếp.
“Sếp Thẩm, nếu anh không quyết định, lỡ như bên Hoa Uyên đi tìm Gia Nguyên thì sao?” Ngụy Sâm lập luận rõ ràng, giọng điệu hùng hồn.
“Chậc.” Thẩm Độ đè vào ấn đường, xua tay với cậu ta, “Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”
Ngụy Sâm thừa thắng xông lên, “Sếp Thẩm, tạm thời xuống nước không sao cả, làm giàu mới là chân lý. Kinh doanh là phải mặt dày mới đánh đâu thắng đấy. Tiền thưởng cuối năm nay của em đều dựa vào anh! Cố lên!”
Nói xong, cậu còn siết chặt tay, rất có tinh thần cổ vũ.
“Ngụy Sâm.” Thẩm Độ hỏi lạnh nhạt: “Cậu rảnh lắm hả?”
“Không rảnh, không rảnh, em vẫn còn một đống công việc chưa làm xong. Sếp Thẩm gáng lên!” Ngụy Sâm xoay người bỏ chạy.
Cậu là người địa phương, lúc đầu tới công ty nhậm chức trợ lý tổng giám đốc, nghe nói vị tổng giám đốc này là người Quảng Đông. Sợ người ta gặp khó khăn khi trao đổi bằng tiếng Phổ thông nên cậu cố gắng học tiếng Quảng suốt vài ngày.
Kết quả là tiếng Phổ thông của tổng giám đốc rất chuẩn, rõ ràng, hoàn toàn không nghe ra giọng địa phương.
Sau đó cậu mới biết tổng giám đốc từng học ở Bắc Kinh. Sự kết hợp giữa giọng Bắc – Nam đã trở thành tiếng Phổ thông chuẩn nhất.
Cậu học tiếng Quảng thành công cốc, bình thưởng chỉ nói ra để tạo bầu không khí sôi động.
Sau khi trợ lý rời đi, phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình Thẩm Độ.
Anh ấn vào ấn đường, buồn bực thở dài.
Cầm điện thoại trên bàn lên, trước tiên đăng nhập vào WeChat công việc, gửi tin nhắn cho Một cây đa lớn.
【Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đã bị bên kia chặn.】
Thẩm Độ: “…”
Anh mím môi, đổi sang WeChat cá nhân, nhanh chóng gửi yêu cầu kết bạn.
Bên kia đồng ý rất nhanh.
Cộng thêm một câu ẩn ý kỳ quặc.
【Ơ kìa, đây không phải là ngài Thẩm lương thiện, làm từ thiện mà không cần báo đáp đó ư?】
Bên kia, Dung Dung vừa mới về nhà không lâu, đã thay quần áo ở nhà và nằm trên giường đắp mặt nạ. Cô vừa nhận được yêu cầu kết bạn từ Thẩm Độ đã không nhịn được nhún nhảy trên giường vài lần.
Sau khi gửi đi câu này, cô càng cười ngạo nghễ mà cẩn thận dưới lớp mặt nạ.
Thẩm Độ không biết cô ấy vui sướng đến vậy, ấn vào đầu, kìm nén kích động quăng điện thoại đi, nhắn lại một câu “Là tôi”.
【Tôi có thể giúp gì cho ngài Thẩm?】
【Bàn chuyện hợp tác.】
【Bàn chuyện hợp tác nên dùng WeChat công việc chứ. Sao ngài Thẩm lại không nghiêm túc vậy!】
Thẩm Độ: “…”
Đúng là quá phách lối, thậm chí mỗi dấu chấm cũng nằm bên bờ vực ranh giới cuối cùng của anh.
【Bị cô cho vào danh sách đen rồi.】
Nhục, quá nhục.
【À, xin lỗi, tôi quên mất, sorry.】
Chữ tiếng Anh cuối cùng đúng là muốn bị ăn đòn.
Thẩm Độ kìm nén cảm xúc, trực tiếp gọi điện thoại qua. Tiếng bíp nhắc nhở vang lên hai lần, bên kia liền bắt máy.
Đó là giọng nói ngọt ngào của con gái, còn không giấu được sự vui sướng, “Ngài Thẩm.”
“Lần trước cô nói mời tôi đi ăn.” Thẩm Độ dừng lại rồi khẽ nói: “Tôi đồng ý.”
“Chẳng phải ngài nói là làm từ thiện không cần báo đáp sao?” Dung Dung giả vờ kinh ngạc hỏi.
Chống đầu lưỡi vào khoang miệng, Thẩm Độ im lặng một lúc, giọng nói trầm khàn và cuốn hút, “Cô không muốn hợp tác nữa à?”
Bên kia cũng sửng sốt, cuối cùng giọng điệu đã trở lại bình thường, “Không phải, ai bảo anh xóa tài khoản của tôi trước.” Mấy chữ sau nói ra rất nhỏ nhẹ, giống như oán giận nhưng lại không dám.
Thẩm Độ thở dài, “Tôi xin lỗi cô.”
“Không cần anh xin lỗi.” Dung Dung hừ mũi, chuyển sang hỏi: “Tôi vẫn phải mời anh đi ăn, khi nào anh rảnh?”
Sau khi hai người hẹn thời gian xong, Thẩm Độ đợi bên kia cúp máy mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hơi trẻ con, nhưng vẫn biết nguyên tắc.
Dung Dung vừa hẹn được Thẩm Độ xong liền gọi điện thoại cho Dung Thanh Từ.
“Thực sự đã hẹn được?” Dung Thanh Từ kinh ngạc, “Được đó, gương mặt của cô đúng là rất hữu dụng.”
Dung Dung cười hì hì tranh công, “Em có được thưởng gì không?”
“Cống hiến cho công ty là chuyện nên làm.” Dung Thanh Từ đổi giọng, “Thưởng cái gì mà thưởng.”
“…” Dung Dung nhíu mũi, “Làm người phải tốt bụng.”
Giọng điệu của Dung Thanh Từ ngập tràn ghét bỏ và bất lực, “Được rồi, được rồi, đừng tủi thân nữa. Có thể hẹn được nghĩa là phía Trung Nhuận có ý muốn hợp tác. Sau này tôi bận rồi, không đếm xỉa tới cô nữa. Gần đây LV có gọi điện thoại cho tôi, nói kiểu dáng mới của mùa này đã về hàng, cô tự chọn món mình thích đi, viết tên tôi trên hóa đơn. À đúng rồi, tôi có đặt một chiếc chăn cashmere nhưng vẫn chưa đi lấy, cô tiện đường thì đi lấy giúp tôi luôn đi.”
Dung Dung lại hỏi: “Vậy tiền ăn của em và ngài Thẩm thì sao?”
“Tôi mời, hai người chỉ cần ăn thôi.”
Sau khi cúp máy, Dung Dung lột mặt nạ xuống, vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn, căng mọng.
Mày thiệt là lanh trí.
***
Đi ăn với người nhà phải ăn mặc khiêm tốn, giản dị, tốt nhất là không lòe loẹt.
Đi ăn với bạn bè phải ăn mặc lịch sự, chỉnh tề, tốt nhất là không phô trương.
Dung Dung nhìn quần áo trong phòng, bắt đầu băn khoăn.
Ngài Thẩm không phải là người nhà, cũng không phải là bạn bè, càng không phải là đối tượng hẹn hò, mặc thế nào cũng không ổn.
Cô lập tức đi tới phòng khách nhờ chó Lương giúp đỡ.
“Rốt cuộc mặc màu gì thì được?”
Đúng lúc chó Lương được nghỉ làm, rảnh rỗi đến nhà cô chơi, ngồi trên ghế sô pha ăn vặt, đáp ậm ờ: “Mày nói xem là nam hay nữ.”
“Nam.”
“Nam?” Chó Lương bỏ túi đồ ăn vặt xuống, ánh mắt cảnh giác, “Chó Dung, chẳng phải mày nói làm bạn với rượu, sống tự do, thúc ngựa phi nhanh, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống độc thân hả? Mày muốn quăng tao qua một bên để tận hưởng hương vị tình yêu trước hả?”
Dung Dung xua tay, “Chỉ là đi ăn một bữa.”
“À, vậy thì tốt.” Chó Lương lại bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, hai má phồng lên, “Lúc đầu mày nói với tao là mày ế từ trong bụng mẹ, tao đã nghĩ cuối cùng tìm được một sinh vật lạ giống tao, hơn 20 nồi bánh chưng mà vẫn chưa từng hẹn hò.”
Dung Dung hừ lạnh, “Tao tự hào vì ế.”
“Để xem mày có làm được không.” Chó Lương lắc đầu ngao ngán, đi đến trước mặt cô lại hỏi: “Vậy mày thực sự chỉ đi ăn một bữa thôi hả? Không phải hẹn hò?”
Dung Dung lắc đầu, “Không phải.”
“Tao không tin.” Chó Lương khoanh tay trước ngực, híp mắt lại, “Lần trước trong buổi tiệc, mày đã gạt tao bắt chuyện với tổng giám đốc Thẩm, hại tao còn giúp mày vạch ra con đường thoát thân. Kết quả là mày vả mặt đám Thỏ Thỏ Đường bốp bốp rất sướng. Tao chỉ có thể nghe mày kể lại cảnh tượng chất lừ như thế một lần. Hơn nữa mày còn kể rất sơ sài, nghe rất khó chịu.”
Dung Dung sờ mũi, “Chẳng phải bị cắt ngang khi tao muốn kể cho mày nghe sao?”
“Dù sao mày đừng nói với tao là hôm nay mày đi ăn với tổng giám đốc Thẩm.” Chó Lương xoay người lại, ngồi xuống ghế sô pha, “Bằng không hai chúng ta sẽ tuyệt giao.”
“Vậy hai chúng ta có thể tuyệt giao thật.” Dung Dung trả lời nghiêm túc.
“…”
Bầu không khí ngột ngạt một hồi lâu.
Chó Lương chỉ vào chóp mũi của Dung Dung, chửi to: “Đệch mợ! Mày có phải là bạn tao không!”
“Nếu chúng ta tuyệt giao thì không phải.”
Chó Lương xì một tiếng, “Mày thực sự câu được tổng giám đốc Thẩm rồi hả? Chó Dung, tao không ngờ trông mày trong sáng mà lại đầy thủ đoạn đến vậy. Đến cả mặt hàng như tổng giám đốc Thẩm mà mày cũng có thể câu được không cần tốn sức.”
“Tao không có gạ anh ta, tao chỉ cảm ơn anh ta vì lần trước đã giúp tao.”
Chó Lương chỉ vào mặt mình, “Mày nhìn vẻ mặt của tao đi, mày thấy tao tin không?”
“Mày không tin thì đây cũng là sự thật.” Dung Dung chớp mắt vài lần, giọng điệu quả quyết.
Chó Lương quăng miếng khoai tây chiên đi, đẩy vai cô đi tới phòng thay đồ.
“Nếu đối tượng hẹn hò thuộc đẳng cấp như tổng giám đốc Thẩm, mày phải ăn mặc xinh đẹp như tiên nữ cho tao.”
Dung Dung lại giải thích: “Không phải hẹn hò.”
“Chọn đi, hôm nay chúng ta đi theo phong cách tiểu thư.” Chó Lương đi tới trước mặt cô, quan sát tỉ mỉ mặt cô, “Sao da của mày mướt thế? Có phải mày lén dùng Ex-boyfriend không?”
“Không có.” Dung Dung sờ mặt, quay đầu chọn quần áo theo sự căn dặn của chó Lương.
Chó Lương hét to: “Mau đi đắp một miếng Ex-boyfriend*!”
*Ex-boyfriend: Là mặt nạ SK-II Facial Treatment. Với hàm lượng tinh chất Pitera cao, bạn sẽ ngay lập tức cảm nhận thấy được bao phủ trong 1 lớp dưỡng ẩm. Tận hưởng cảm giác thư giãn, làn da của bạn sẽ rạng rỡ trắng sáng như ngọc trai.
Dung Dung: “…”
Nhìn phòng thay đồ sang chảnh trước mặt ngập tràn mùi tiền thối, chó Lương tặc lưỡi, “Mỗi lần tao nhìn phòng thay đồ của mày là muốn thét lên. Thậm chí quần áo, giày dép, túi xách của mày đều được sống thoải mái hơn tao. Sa đọa, quá sa đọa.”
Trước khi gặp mặt Dung Dung, cô đã loáng thoáng nhận ra cô gái này chắc là rất giàu, dù gì đăng vlog đều là chuyến du lịch Dubai.
Sau này chơi thân với cô ấy, tới nhà cô ấy chơi, chó Lương mới ý thức được trí tưởng tượng nghèo nàn, hạn chế của mình.
Dù sao không phải ai cũng thể khoét cả một bức tường để đựng quần áo chỉ vì có quá nhiều đồ.
“Chừng nào mày nói cho fan biết sự thật?” Chó Lương liếc nhìn cô, “Ngày nào fan của mày cũng than gào em Dung nhà chúng tôi nhận quảng cáo ít quá, không đủ tiền mua đồ trang điểm và trả đánh giá cho chúng tôi, thương cho tiền lẻ của em Dung.”
Cô ấy bắt chước y như đúc, ra dáng rất giống.
Dung Dung thờ ơ, “Nói cho fan làm gì?”
Chó Lương thả tay xuống, “Mày có biết gần đây video đập hộp của Thỏ Thỏ Đường cán mốc trăm triệu lượt xem không?”
“Hả?”
“Nó đã mua chiếc BMW, quay một video đập hộp.” Chó Lương duỗi tay ra, chỉ vào tiền trong nhà cô, “Mày quay một video dẫn fan tham quan nhà mày ngay, chắc chắn sẽ đè bẹp nó.”
Dung Dung không chịu, “Sau đó lại lên hot search, tao lại bị ông nội mắng một trận.”
Cô chọn áo cardigan cashmere màu xanh nhạt, phối cùng chiếc đầm voan màu trắng bên trong, không tạo kiểu tóc, chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản.
Chó Lương nhìn chiếc cổ thiên nga của cô ấy lộ ra ngoài, lặng lẽ hộc máu trong lòng.
Cô gái này buộc tóc đuôi ngựa siêu xinh.
Dung Dung ngồi trước gương trang điểm chọn son môi. Chó Lương híp mắt, chọn giúp cô, “Chính nó.”
Màu son cô ấy chọn không phải là đỏ tươi, cũng không phải là đỏ lá phong đang thịnh hành năm nay.
Son tint YSL ống vàng số 12* được người ta gọi là đốn tim trai thẳng. Mặc dù tên gọi nghe rất máu me, nhưng thật ra lại là màu đỏ dâu tây rất đáng yêu.
*Son tint YSL ống vàng số 12: Màu 12 là Corail Acrylin. Lớp texture được nhận xét là mềm mại như nhung và cực kỳ dễ tán. Khi mới đánh lên sẽ có cảm giác hơi bóng và ẩm. Nhưng chỉ sau từ 2 đến 3 phút, lớp matte lì mịn sẽ nhanh chóng lộ diện một cách hoàn hảo.
Dung Dung đang tô son, chó Lương lại sờ cằm, giọng điệu rối rắm, “Nhưng mà mẫu đàn ông như tổng giám đốc Thẩm chắc chắn là có khá nhiều người phụ nữ sẵn sàng dâng đến tận miệng, đốn tim trai thẳng như vậy thì sao có thể đốn được anh ta?”
“Kệ đi. Son tint này lâu trôi, cứ dùng nó.” Dung Dung phớt lờ cô ấy, tiếp tục động tác.
Sau khi cô thay quần áo xong, chó Lương che mắt lại, giọng điệu đau khổ, “Đáng chết! Tại sao người phụ nữ này ăn diện như thế nào đều đẹp chết đi được.”
Hôm nay Dung Dung chọn túi dây xích GUCCI Sylvie Mini*, bề mặt túi màu trắng trang nhã, dây buộc nơ bướm kết hợp ba màu đỏ-trắng-xanh là điểm nhấn của thiết kế. Lúc mua, cô cố tình học cách buộc nơ bướm từ chị bán hàng để buộc bên hông túi. Đó là nơi bắt mắt nhất trong set đồ cô mặc hôm nay.
Chó Lương cũng buồn chán khi ở nhà một mình, vì vậy chủ động xin phép giữ liên lạc WeChat với Dung Dung, có thể kiểm tra tình hình hẹn hò bất cứ lúc nào.
Bị từ chối.
“Đã nói không phải là hẹn hò mà.” Dung Dung lại nhấn mạnh.
“Ừ thì không, mày nói không phải là không phải.” Chó Lương giống như dỗ con, dỗ cô đi ra ngoài.
Vốn dĩ cô đã đến rất sớm, nhưng vẫn không sớm bằng Thẩm Độ.
Lúc nào anh ta cũng duy trì phong thái lịch thiệp hoàn hảo, không chút thô lỗ.
Cô được nhân viên phục vụ dẫn tới bàn đã được đặt trước. Thẩm Độ đang mải mê xem điện thoại ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh hơi nheo mắt lại.
Trong đôi mắt của cô chứa đầy ngôi sao li ti, nụ cười ngọt ngào, “Ngài Thẩm.”
Không biết hôm nay cô ấy dùng son gì, đôi môi như trái dâu tây mọng nước, xinh đẹp hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt.
Giống như trái cây mời người ta đến hái.
Chó Lương đứng cách đó không xa, nhìn hai vị thần tiên này bèn thốt lên tiếng cảm thán.
Thần tiên sánh đôi với thần tiên.
Cô nở nụ cười bí ẩn nơi khóe môi.
Chó Dung, để tao tới buff mày nhé.