Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 67: Maison Blanche



Người đàn ông trung niên bên cạnh Tô An nói một câu tiếng Anh “Congratulation” với cô, còn cô chỉ
có thể nở nụ cười miễn cưỡng.
Mới đầu tưởng rằng cho dù tranh của Yinel có giá trị, nhưng cũng không thể nào bán với giá cao hơn
một trăm nghìn.

Buổi đấu giá từ thiện vẫn còn đang diễn ra. Đã có món đồ đấu giá cao hơn bức tranh kia, nhưng đó là
chiếc đồng hồ đeo tay giới hạn phối màu độc quyền với đội bóng.

Xét về giá trị kinh tế, trong một khoảng thời gian ngắn, tranh của Yinel không thể nào lên tới mức
giá cao ngất ngưởng 135 nghìn Euro.

Ban đầu lúc đấu giá, những người khác chỉ đấu giá theo mức tăng tiêu chuẩn thấp nhất. Dần dần không
biết tại sao mức giá ban đầu đã tăng lên gấp đôi.

Đến cuối cùng, cô gần như chỉ muốn nhanh chóng chốt được bức tranh này, gặp mặt Yinel, không có tâm
trạng suy nghĩ có phải có người đang cố gắng tăng giá hay không.



Yinel ra mắt được hai năm, giá cao nhất của bức tranh được bán tại triển lãm tranh cũng chỉ có 30
nghìn Euro. Cô ấy vừa mới bộc lộ tài năng, chưa được giới nghệ thuật khai sáng hoàn toàn, đang
trong quá trình mài nhẵn và trưởng thành. 30 nghìn Euro cho một họa sĩ trường phái ấn tượng ngoại
quốc đã là một giao dịch cao ngất trời.
Tâm trạng của Tô An rất phức tạp.

Hơn một triệu Nhân Dân Tệ đã đi tong, nhưng cô đã giật được bức tranh này từ rất nhiều nhà sưu tập
nghệ thuật, rất đáng đồng tiền. Thế nhưng cô lại không có cách nào thừa nhận giá trị đấu thầu họa
sĩ mình thích đạt đến một triệu tệ.
Xuyên Nam bên cạnh hồn nhiên vô tư, vẫn luôn chúc mừng cô, giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ, “An Ninh!
Cô có thể gặp Yinel rồi.”
Sau khi kết thúc buổi đấu giá từ thiện, Quỹ đã đặc biệt chuẩn bị buổi dạ tiệc từ thiện cho tất cả
khách mời.
Vì ngày diễn ra gần với Liên hoan phim Cannes, có khá nhiều khách mời điện ảnh và truyền hình đều
đến tham dự dạ tiệc.
Trong đó cũng có khách mời Trung Quốc.
Vì vậy cũng có rất nhiều giới truyền thông Trung Quốc xuất hiện.
Tô An đã tự tay đưa Yinel lên hot search Trung Quốc bằng 135 nghìn Euro.
【Tin vui Paris! Tác phẩm của họa sĩ Yinel trường phái ấn tượng đã được đấu giá thành công với mức
giá 135 nghìn Euro.】
【Một bức tranh về một ngôi nhà tại thành phố hạng ba, gato quá.】
【Mị không hiểu nổi thế giới của người giàu *chào thân ái*.】
【Họa sĩ nước ta không hề thua kém ai *vỗ tay*.】

【Hình như họa sĩ này đã ra mắt rồi đó. Cả đời này có bao nhiêu họa sĩ bán được tranh, số tiền cộng
lại đều chưa đến được con số này.】
【Đã tìm kiếm thử, họa sĩ này mới ra mắt hai năm. Nhưng mà người mua bức tranh này đúng là rất
giàu.】
Một số khách nước ngoài lúc nãy đấu giá chung với cô cầm ly rượu sâm banh đến chúc mừng cô.
Người phụ trách buổi đấu giá lần này cũng cố tình đến cảm ơn cô.


Yinel là một viên ngọc thô chưa được mài giũa hoàn chỉnh. Người phụ trách cảm ơn cô đã đấu thầu và
thành công đưa Yinel đến với công chúng. Cô sinh viên nghệ thuật đến từ Học viện mỹ thuật Paris đầy
tài năng, tương lai xán lạn. Qua lần đấu giá cao này, sau này giá trị tác phẩm của cô ấy cũng sẽ
phất lên như diều gặp gió.

Giới nghệ thuật chính là như vậy. Bạn tự cho mình là thanh cao, nhưng lại rất nóng lòng khao khát
nhận được sự công nhận từ bên ngoài.
Tô An hỏi có được gặp mặt Yinel một lần không.
Người phụ trách vui vẻ đồng ý, nói rằng mình sẽ liên lạc với quản lý của Yinel.

Không lâu sau, người phụ trách mời cô đến phòng khách riêng gặp mặt Yinel. Nhưng bên kia nói rằng
không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn từ giới truyền thông.
Cô hỏi tại sao, người phụ trách chỉ nhún vai và nói một câu “Không tiện”.

Sau khi đối phương rời đi, Xuyên Nam vẫn luôn đứng đằng sau lên tiếng nhắc nhở cô: “An Ninh, cô
thật sự không định gọi giới truyền thông đến quay phim à?”

“Yinel nói không chấp nhận quay phim truyền thông, lúc nãy cô cũng đã nghe thấy.” Tô An cau mày,
lạnh nhạt nói: “Cô ấy chưa bao giờ gặp người mua. Lần này nếu không phải do tôi mua tranh của cô ấy
với giá cao cũng chưa chắc gặp được cô ấy.”

“Cô đã bỏ ra nhiều tiền mua tranh của cô ấy chẳng phải là vì để công chúng thấy được tài năng của
cô ấy sao? Cô để giới truyền thông quay cô ấy cũng là cho cô ấy cơ hội lộ diện mà, như vậy sau này
cô ấy sẽ phát triển thuận lợi ở trong nước hơn.” Xuyên Nam thử thuyết phục cô, “Với lại chẳng phải
cô muốn nói với cô ấy chuyện tác phẩm của cô ấy bị sao chép sao? Đúng lúc có giới truyền thông bên
cạnh, cô ấy chỉ cần công nhận bị sao chép, Đại Dung

Dung sẽ lập tức xong đời, muốn tẩy trắng cũng đã muộn, số tiền mà cô bỏ ra mới xem như đáng giá.”
Tô An liếc nhìn cô ta, “Hình như cô rất ghét Đại Dung Dung.”

Xuyên Nam sửng sốt, kiềm chế giọng điệu gấp gáp của mình, nắm tay cô và nhỏ giọng giải thích: “Cô
cũng biết trước đây tôi chơi rất thân với Thỏ Thỏ Đường, Đại Dung Dung làm hại cô ấy rút khỏi giới.
Tôi không phủ nhận đúng là mình hơi ghét cô ta, nhưng lần này tôi thật sự không chịu nổi. Rõ ràng
trên người cô ta đầy vết nhơ mà vẫn được nhiều fan não tàn bảo vệ. Tôi muốn để mọi người sớm nhìn
rõ con người của cô ta.”

“Những chuyện này không liên quan đến tôi.” Tô An lạnh lùng nhìn cô ta, nhẹ nhàng đặt ly rượu trên
tay xuống, “Tôi chỉ là không thích cô ta sao chép họa sĩ mà tôi thích. Cho dù không có cô ta, tôi
vẫn sẽ mua tranh của Yinel. Mấy trăm nghìn này bỏ ra không phải là vì lòng chính nghĩa mà cô nói,
mà tôi bỏ ra là vì Yinel.”
Xuyên Nam ngượng ngùng gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Rồi sau đó bĩu môi, khẽ xì một tiếng về phía ly rượu sâm banh.
Đôi mắt của Tô An tĩnh lặng, “Chỉ cần được gặp mặt Yinel, số tiền này không bị xem là uổng phí.”

Cô tự thuyết phục mình rằng với tài năng của Yinel, cho dù không có buổi đấu giá này, sớm muộn gì
giá trị con người của cô ấy sẽ là hàng triệu, sau này nhất định sẽ góp mặt vào hàng ngũ tác giả nổi
tiếng.
Còn về Đại Dung Dung, nếu như không có Thẩm Độ, cô sẽ chẳng thèm để mắt tới người phụ nữ đó.
Hoắc Thanh Thuần luôn im lặng nghe hai cô gái nói chuyện, cắn ly rượu và lẩm bẩm: “Đây đúng là fan
chân chính.”

“Đâu chỉ là fan chân chính, chẳng khác gì fan não tàn.” Xuyên Nam ghé vào tai cậu ta khẽ xỉa xói:
“Rốt cuộc Yinel đó có chỗ nào tốt? Tôi thấy tranh của cô ấy cũng chả có gì đặc biệt.”

“Bà hỏi tôi? Tôi còn chẳng phân biệt được sự khác nhau giữa một bức ký họa cơ thể người 20 tệ trên
đường phố và bức tranh trong bảo tàng mỹ thuật được mạ vàng khung tranh.” Hoắc Thanh Thuần nhấp một
ngụm rượu, chậm rãi nói: “Nhưng mà tôi biết nhắc tới trường phái ấn tượng, hầu hết mọi người đều
nhớ tới một số họa sĩ nam, họa sĩ nữ tài năng rất ít. Lúc còn ở Học viện mỹ thuật, Yinel này được
gọi là Berthe Morisot của học viện nghệ thuật, vừa mới tốt nghiệp đã tổ chức triển lãm tranh lưu
động với Học viện mỹ thuật.
Trải qua lần này được lộ diện, bức tranh này có thể tồn tại tối đa 5 – 6 năm. An Ninh có thể kiếm
lại hơn một triệu tệ.”
Ngoài sở thích, giá trị của việc sưu tầm còn nằm ở sự trân trọng với chính tác phẩm.
Xuyên Nam nhếch mép, “Vậy còn muốn khuyên cô ấy không?”

Không đợi hai người bàn bạc thêm, cuối cùng Tô An lạnh nhạt lên tiếng: “Hai người đi liên lạc với
các nhà truyền thông trong nước đi.”
Hoắc Thanh Thuần và Xuyên Nam nhìn nhau cười.
Xuyên Nam cười hỏi: “Vậy bây giờ tôi đăng bài Weibo nhé?” Tô An chỉ “Ừ” một tiếng đơn giản.
Nhận được câu trả lời, Xuyên Nam lấy điện thoại ra, thong thả đăng một bài Weibo.

Nhà tôi nằm ở phía nam Tứ Xuyên: Chúc mừng cô Tô @Tô An Lemon đã chốt được tranh của Yinel, lát nữa
sẽ gặp mặt Yinel. Trong lòng mình cũng rạo rực theo *phấn khích* *phấn khích* *phấn khích*.
【Cái đệch???? Bức tranh đó là do cô Tô chốt???】
【Làm từ thiện hơn một triệu tệ, hotgirl trắng-giàu-đẹp số một của khu làm đẹp là đây *gato*.】
【Em biết nhà cô Tô giàu, nhưng em thật sự không ngờ chị ấy giàu đến vậy!!】

【Tui đã nói rồi mà, cô Tô chính là Hotgirl! Trắng! Giàu! Đẹp! hàng thật. Sao mỗi lần nói đến
hotgirl trắng-giàu-đẹp là sẽ có người nghĩ đến chó đạo nhái nào đó vậy? *thắc mắc*】

【Aaaa Nam Nam, các cô có hỏi Yinel về chuyện liên quan tới vụ Đại Dung Dung đạo tranh không? Tui
thực sự không chịu nổi đám fan đổ vỏ giùm cô ả
*cười ra nước mắt*.】
Xuyên Nam trả lời: 【Có chứ. Tụi mình cố tình đến Paris là vì chuyện này mà.】
【Huhuhuhu, thiên sứ chính nghĩa bé bỏng Nam của em! Yêu chị chết đi được!】
【Cuối cùng Đại Dung Dung sắp ngã rồi, để tui cười trước một hồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.】
【Cô Tô và Nam Nam tốt quá đi, tam quan* ngay thẳng, cả đời này không thể thoát khỏi hố *khóc
ròng*.】

*Tam quan: Bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan. Khi tam quan không hợp thì hai
người không thể hiểu nhau, cũng không thể bao dung và đồng cảm cho nhau.
Cô vừa đăng bài, hot search đã sắp xếp lên đầu ngay lập tức. #Tô An là người mua tranh của Yinel#

Trong chủ đề đều là khen ngợi Tô An là người đẹp tốt bụng, đúng chuẩn hotgirl trắng-giàu-đẹp, cùng
với cầu xin livestream cuộc gặp mặt.
Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần đã sớm tìm được nhà truyền thông, có thể gửi tin tức về nước bất cứ
lúc nào.
Yinel hẹn gặp Tô An tại phòng tiếp khách riêng ở sảnh sau, không cho Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần
đi theo.
Nhưng các nhà truyền thông trong nước đều đi vào chung.

Cô nhìn lướt qua những người đang vác theo máy quay phim, “Nếu Yinel nói rõ không muốn bị quay
phim, các anh phải nhanh chóng đi ra ngoài.” “Hiểu rồi. Cô có chắc sẽ hỏi về chuyện tác phẩm của cô
ấy bị sao chép không?” Chuyên viên quay phim nóng lòng hỏi cô.
Cô nhướng mày, “Tất nhiên.”
Nói xong, cô cũng ngồi xuống ghế sô pha dài giữa phòng tiếp khách. Cánh cửa lớn bên kia nối thẳng
đến hậu trường phòng đấu giá. Đến lúc đó, Yinel sẽ đi ra từ đó.
Tô An căng thẳng nắm lấy ngón tay.



Cô luôn rất thích trường phái ấn tượng, đã sưu tập không ít bức tranh nổi tiếng. Cô bắt đầu yêu
thích Yinel là từ bức tranh 《Young Girl》 kia.

Rõ ràng trong tranh không có bóng dáng thiếu nữ. Nhưng từ góc nhìn của bức tranh, cô lại có thể
thấy được một thiếu nữ đang ngồi ngẩn người bên cạnh cửa sổ.
Vì vậy cô đã dứt khoát mua nó, thậm chí còn treo trong nhà hàng của mình.

Tô An đã nhiều lần tưởng tượng rốt cuộc Yinel trông như thế nào. Cô ấy vừa mới tốt nghiệp không
lâu, chắc chắn còn rất trẻ. Cô ấy có tài năng xuất chúng, chắc chắn rất có khí chất.
Cô ấy là Berthe Morisot của Học viện mỹ thuật Paris, chắc chắn cũng rất xinh đẹp.
Trước giờ Tô An vẫn luôn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên luống cuống như vậy.
Thậm chí còn căng thẳng hơn khi đối mặt với Thẩm Độ hồi còn trẻ. Tâm trạng hiện giờ của cô chính là
fan được gặp idol.
Cánh cửa đối diện ghế sô pha từ từ được mở ra, Tô An vội vàng đứng lên. Chuyên viên quay phim nhắm
ống kính về phía cánh cửa.
Một cô gái trẻ mặc đầm đen ngắn hai dây cổ điển Maison Blanche đi vào phòng tiếp khách.

Mái tóc xoăn đen dài ngang lưng, lối trang điểm hợp với lễ phục, đôi môi đỏ mọng quyến rũ làm tôn
lên làn da trắng ngần của cô gái.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc.

Dung Dung tưởng mình vào nhầm phòng tiếp khách, nghĩ lại thì nhớ rằng quản lý đã nói đúng là căn
phòng này. Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô An và những máy quay phim chỉ ước gì nhắm vào khuôn
mặt cô, ngỡ ngàng chớp mắt.
Sau một hồi im lặng, cô mới khẽ ngập ngừng hỏi một câu: “Người mua tranh là cô?”

Lúc cô hỏi câu này, không ngờ hình ảnh của khoảnh khắc này đã được phát sóng trực tiếp về nước.
Hot search bùng nổ.
#Yinel Đại Dung Dung# lên vị trí đầu tiên.
Các bài viết hot theo thời gian thực trên diễn đàn được cập nhật theo tin tức mới nhất từ Paris.
【Có ai đang xem livestream khôngggg? Mịa nó, Đại Dung Dung chính là Yinel!!! Sóng chuyển hướng rồi,
tui quỳ lạy.】

【Khốn nạn, tui hóng drama đạo tranh này đã lâu, kết quả là nói cho tôi biết người đạo nhái và bị
đạo nhái là cùng một người??? Drama này thâm quá.】
【Cùng một người??? Cùng một người???】
【Cốt truyện ma huyễn gì vậy trời???】
【Đại Dung Dung cầm kịch bản tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi gì đây???】
【Đỉnh của chóp, lần đầu hóng biến đạo nhái mà kết quả lại là như vậy.】
【Lạy hồn, trước đây có một thớt đoán Đại Dung Dung là Yinel bị cười cợt tận ba trang. Kết quả chủ
thớt đó là tiên tri, ê mặt.】
【Lạc đề tí, hôm nay Đại Dung Dung đẹp quá xá. Phong cách chị ngầu, đẹp sang chảnh lạnh lùng, đẹp
đến nỗi mị sắp cong rồi nè.】
Xuyên Nam đứng trước cửa phòng tiếp khách làm mới livestream theo thời gian thực.

Cho đến khi thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong khung hình, cô lắc đầu và liên tục phủ
nhận sự thật mà mình nhìn thấy, “Đại Dung Dung và Yinel là cùng một người? Bọn họ thật sự là cùng
một người? Chuyện này không thể nào, không thể nào.”
Sắc mặt của Hoắc Thanh Thuần trắng bệch, sức chịu đựng tâm lý còn yếu hơn cô ấy, mím môi không nói
được câu nào.
“Là cùng một người đó.” Bỗng dưng sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ. Mộc Lương Cầm thân thiết ôm
lấy vai bọn họ bằng một tay, giọng điệu đồng cảm, “Hai người lại đứng sai đội rồi, mặt có đau
không?”

Xuyên Nam xoay người lại, hung hăng trợn mắt nhìn cô. Sự không cam lòng và chật vật trong mắt cô ta
đều bị Mộc Lương Cầm thấy hết.



“Thật sự cho rằng đổi chỗ dựa khác là có thể làm Dung Dung rớt đài hả?” Mộc Lương Cầm tặc lưỡi,
duỗi ngón trỏ lắc qua lắc lại hai lần vô cùng đắc ý, “Thay vì mỗi ngày nghĩ cách xếp đội hình tương
tác với người khác, tại sao không thử nghiền ngẫm trình độ video của mình, đẩy mạnh quảng cáo để
nhanh chóng đuổi kịp Dung Dung chúng tôi đi?”
Xuyên Nam lên cao giọng: “Cô đắc ý cái gì?”

“Còn không cho phép tôi đắc ý nữa, có cần nhỏ mọn đến vậy không?” Mộc Lương Cầm chống nạnh, nhìn
sắc mặt vô cùng khó coi của bọn họ, “Tôi nói cho mấy người biết, bây giờ cách tẩy trắng tốt nhất là
mau chóng đăng bài xin lỗi vì đã bêu xấu Dung Dung chúng tôi đi, nếu không fan của cô sẽ bỏ chạy
hết đó.”
Nói xong câu đó, cô đến từ đâu thì ung dung rời đi từ đó. Xuyên Nam giận đến nỗi chửi to vài câu
đệch mợ.
Hoắc Thanh Thuần trợn trắng mắt, “Bây giờ bà mắng chửi có ích gì? Mặt đã bị vả sưng rồi, mau xóa
bài viết đi.”
Tuy nhiên, bài viết lúc nãy của cô được một đống fan bảo vệ, tâng bốc đủ điều, trong chớp mắt đã bị
xóa sạch.
Hành động của những fan bị vả mặt sưng vù như đầu heo còn nhanh hơn cô. Dưới bình luận đã bị fan
của Đại Dung Dung đánh chiếm.
【Vệ sĩ chính nghĩa bé bỏng bị vả mặt có đau không?】

【Ha ha ha ha ha ha, bình luận bỗng chốc biến mất một nửa. Fan tiếp tục xóa đi, dù sao chúng tôi đã
chụp màn hình rồi *ngoáy mũi*.】
【Cười ẻ, hiện trường vả mặt siêu to.】
【Tự tiện cộp mác em Dung chúng tôi sao chép mà còn không xin lỗi hả?】
【Pha quay xe này quá xá đã, ha ha ha ha.】
Xuyên Nam thở hồng hộc, đôi tay suýt nữa không cầm chắc điện thoại. Cô nhanh chóng xóa bài viết
kia, tắt bình luận.
Lúc này nhất định phải giả chết.

Còn ở trong phòng tiếp khách, lúc này khóe môi của Tô An như sắp bị mình cắn ra máu, cả người run
rẩy không thể kiểm soát. Cô nhìn chằm chằm vào

người phụ nữ trước mặt vài phút mới hỏi rõ từng chữ về sự thật đã quá rõ ràng, “Cô là Yinel?”

Dung Dung gật đầu với vẻ khó hiểu, sau đó chỉ vào những máy quay phim kia, lạnh lùng nói: “Chẳng
phải tôi đã nói là không chấp nhận quay phim và phỏng vấn sao?”
Chuyên viên quay phim luống cuống nhìn sang Tô An.

Khung hình kịch tích như vậy không quay thì quá tiếc, nhưng lại không thể không tuân theo đạo đức
nghề nghiệp. Dù sao bọn họ là nhà truyền thông chính quy, không phải là đám chó săn quay lén.
Tô An vô cùng nhục nhã, tay run lẩy bẩy, khẽ quát: “Tất cả đi ra ngoài!” Chuyên viên quay phim rụt
vai, trên mặt có vẻ trách móc, nhưng vẫn biết điều rời đi.
Dù gì cũng đã quay được hình rồi, phần soạn nội dung còn lại là chuyện của biên tập, nhiệm vụ của
bọn họ đã hoàn thành.

Dung Dung cũng không biết tại sao sắc mặt của Tô An lại khó coi đến vậy, chỉ cho rằng cô ấy không
chấp nhận nổi sự thật này. Cô nghĩ đến lúc nãy ống kính đã nhắm vào mặt mình, có lẽ ngày mai tất cả
mọi người đều biết Yinel là cô.
Ngoại trừ lại lên hot search và bị ông nội mắng một trận, còn lại không hề có gì nguy hại đến cô.
Cô cũng không giả bộ, trực tiếp nói cảm ơn với Tô An: “Cảm ơn cô đã tán thưởng tranh của tôi, tôi
rất vui.”
Nào ngờ những lời này lọt vào tai Tô An lại là lời mỉa mai rõ rệt.
“Tôi đã xem thường cô.” Tô An bỗng dưng cười giễu, “Chẳng trách cô luôn giả chết là để khiến tôi
nhục nhã đúng không?”
“Hả?” Dung Dung nhất thời cảm thấy kỳ lạ, giọng điệu khó hiểu, “Tôi không biết người mua tranh sẽ
là cô.”

Tô An lạnh lùng nhìn cô, “Cô giả vờ ngây thơ trước mặt Thẩm Độ đã đủ rồi, cần gì phải giả vờ với
tôi tại đây? Tôi tốn biết bao nhiêu tiền mua tranh của cô, bị cô làm nhục nhã. Cô bắn một mũi tên
trúng hai con chim, tôi chịu thua rồi, vì vậy cô không cần giả vờ nữa.”

Dung Dung khó hiểu nhìn vẻ mặt chịu nhục nhã của Tô An, không biết lại xảy ra chuyện gì với mình.
Bị ép buộc cầm lấy kịch bản nữ phụ độc ác.
Cô cau mày, chân thành hỏi một câu: “Có phải cô đang bị hội chứng hoang tưởng bị hại không?”

Tô An không bình tĩnh được nữa, vứt bỏ lý trí còn sót lại, suy sụp chỉ tay vào cô và hét lớn: “Cô
đừng nhìn tôi bằng bộ dạng ngớ ngẩn đó được không? Cô đã đạt được mục đích rồi, có cần thiết phải
giả vờ nữa không?” “…”
Dung Dung nhìn người phụ nữ trước mặt như kẻ tâm thần. Quả thật khác hẳn so với lần đầu gặp nhau.
Là không thể chấp nhận nổi sự thật cô là Yinel sao?

“Nếu cô hối hận không muốn mua tranh của tôi, tôi có thể trả tiền lại cho cô.” Dung Dung thỏa hiệp,
vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại nổi điên, “Cho dù cô không chấp nhận nổi sự thật này thì tôi vẫn
là Yinel, không thay đổi được.”
Tô An hoàn toàn sụp đổ, chửi ầm lên: “Cái đồ đàn bà ác độc!”
Dung Dung sững người, “Lúc thì cô chửi tôi ngớ ngẩn, lúc thì cô chửi tôi ác độc, cô có bị tâm thần
phân liệt không vậy?”

Tô An vò rối kiểu tóc hoàn mỹ, cho đến khi kiểu tóc bị vò giống như Tô Khất Nhi* mới không cam lòng
hỏi Dung Dung với đôi mắt đỏ hoe: “Rốt cuộc Thẩm Độ thích cô ở điểm nào? Anh ấy thích gì ở cô?”
*Tô Khất Nhi: Trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung, Tô Khất Nhi là bang chủ Cái Bang đời 45.
Cái đệch, khóc rồi.
Dung Dung bỗng chốc cảm thấy mình là đồ khốn nạn, không phải là con người.
Cô thử chọc cho Tô An cười.
Thế là cô hoang mang tiếp lời: “Thích tôi lớn tuổi, thích tôi không tắm rửa?”

Tô An vẫn luôn giữ hình tượng chị ngầu, lạnh lùng xa cách đã hoàn toàn sụp đổ, bất chấp hình tượng
mà hét to lên trần nhà: “Aaaaaa!”

“…”
Quá trình chuyển từ anti-fan thành fan only* đau khổ đến vậy à?
*Fan only: Fan chỉ thích duy nhất một thành viên trong nhóm.

Lời của tác giả:
Tô Đại Dung: Tôi là người sao Hỏa, chuyện gì xảy ra vậy? Người phụ nữ đang yên đang lành nói điên
là điên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv