Không biết lúc Thẩm Độ gõ ra mấy câu này có biểu cảm gì.
Thẳng thừng đạo văn nịnh hót của fan.
Cô chẳng buồn để ý, lại bắt đầu độc thoại.
Tổng thể lối trang điểm hằng ngày hôm nay đi theo phong cách màu quả mơ kiểu Nhật. Dung Dung chọn kem nền Burberry* tương đối trong suốt và căng mọng, kết hợp với kem lót nắp vàng cùng kiểu dáng vỏ ngoài của hãng đó.
*Kem nền Burberry: Chất kem mỏng nhẹ nhưng rất đậm đặc về độ che phủ, không cần dùng nhiều cũng có độ che phủ như ý. Sau khi apply lên da, chất kem lập tức thẩm thấu và tạo hiệu ứng tương đối lì, mịn màng, không hề cakey mà tự nhiên vô cùng, không hề bóng bẩy. Độ che phủ tốt, sau 8 tiếng thì mới thấy rõ bị xuống tone.
Phong cách vỏ ngoài kim loại cao cấp của Burberry vẫn luôn có tiếng trong giới làm đẹp. Hơn nữa, thân chai làm bằng thủy tinh dày nên cầm rất nặng tay, không giống như một số thương hiệu làm vỏ ngoài cẩu thả. Vỏ ngoài trông chẳng khác gì bản mẫu thống nhất của nhà máy.
Nói một cách hoa mỹ là phong cách nhạt nhẽo.
Bóp hỗn hợp kem lót và kem nền ra mu bàn tay, sau đó dùng cọ đánh kem nền có thể khiến kem nền bám chặt trên da hơn. Hơn nữa, bản thân loại kem lót này có ánh ngọc trai nhẹ, có thể tạo ra hiệu ứng trang điểm căng bóng lấp lánh. Ngoài ra loại kem nền này có kết cấu mỏng nhẹ, độ che khuyết điểm cũng không quá cao, vì vậy lớp trang điểm sẽ hơi mỏng, thích hợp dùng cho đi làm hằng ngày.
Dung Dung chỉ vào mặt mình, “Nếu mặt của tiên nữ nào có khá nhiều khuyết điểm, quầng thâm rất nặng hoặc có vết thâm mụn, bình thường lại không thích dùng kem che khuyết điểm, vậy có lẽ loại kem nền này không phù hợp với bạn, bởi vì độ che khuyết điểm không cao.”
Cô không hề bật công cụ làm đẹp và filter, nhưng ống kính livestream vốn đã có chức năng làm mịn da. Để fan có thể thấy rõ hiệu quả trang điểm, Dung Dung đành phải đưa mặt đến trực diện ống kính.
Phong cách điển hình của trang điểm kiểu Nhật là mắt môi có thể trang điểm nhẹ, nhưng không thể tiết kiệm phấn má hồng.
Phấn má hồng Clinique Daisy 05 Nude Pop* với màu quả mơ có ánh ngọc trai nhẹ, dặm dưới mắt và trên gò má trái táo một chút sẽ càng tinh tế, không quá phô trương so với phấn má hồng tông màu hồng hay dùng trong lối trang điểm “say rượu”.
*Clinique Daisy 05 Nude Pop: Kết cấu dạng phấn nén với hạt phấn nhuyễn mịn, lên da mềm mượt, tạo cảm giác như phấn đang tan và bám đều vào da.
Nhược điểm chung của phấn má hồng nhẹ này là không dễ lên màu. Nhưng vì da của Dung Dung thuộc tông trắng lạnh, dù là màu quả mơ nhạt cũng có thể tô sáng cả khuôn mặt.
Vì hôm nay trang điểm mắt hằng ngày, Dung Dung chỉ dùng kem lót lông mi Ettusais*, cẩn thận uốn cong một chút. Lúc chớp mắt, đôi hàng mi vốn dài mảnh bị một làn gió nhẹ thổi lay động.
*Kem lót lông mi Ettusais: Primer cho lông mi giúp nuôi dưỡng và bảo vệ mi khỏi những tác hại của mascara. Đồng thời, kem giúp kéo dài, làm dày và tới mi một cách tối đa mà không xuất hiện tình trạng dính hay vón cục.
【Ánh sáng chói lóa phía trước! Xin tắt mưa bình luận!】
【Tim sắp nổ tung, cả đội chuẩn bị!】
【Nhan sắc trí mạng!!!】
【Tui muốn đu đưa trên lông mi của em Dung!!!!】
【Aaaaaaa mị chết thật rồi.】
【Em Dung sắp hôn tui rồi!!!】
【Tắt mưa bình luận, chuẩn bị chụp ảnh màn hình!!!】
Đôi mắt màu hổ phách đảo hai vòng, Dung Dung bỗng chu môi, nháy mắt trước ống kính, sau đó bản thân không khỏi cảm thấy mắc cỡ nên lại bật cười.
【Ai chịu cho nổi!!】
【Cô gái, em đang muốn giết tôi đó!!!】
【Sắc đẹp tuyệt trần của em Dung bị mị bao thầu rồi!!!】
【Em xin cái nháy mắt của em Dung!!!!】
【Hôm nay mày chết không có gì hối tiếc.】
【Chụp ảnh màn hình làm gì, cứ ngắm đê!】
Bảo là muốn tắt mưa bình luận, nhưng thật ra nhiều người đều tận hưởng thú vui ngắm nhan sắc tiên nữ trong kẽ hở mưa bình luận.
Kể từ sau khi mưa bình luận trên Bilibili được cải thiện, lúc chạy lướt qua ảnh người sẽ tự động bị che đi, vì vậy không có ảnh hưởng gì.
Ngoại trừ quà livestream.
Đại Dung Dung đã nói rõ không cần tặng quà cho mình. Cho dù tặng cũng sẽ được quy ra thành Nhân Dân Tệ và quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Rất nhiều chủ đăng đều nói như vậy, nhưng thật ra không ai biết rốt cuộc có quyên góp hay không. Nói chung nói như vậy có thể tạo chút thiện cảm, hình tượng không màng phú quý cũng có thể tăng thêm một bậc.
Nhưng trên thực tế, nếu có người tặng quà, chắc chắn họ vẫn sẽ nói một tràng “Cảm ơn quà xxx do bạn xxx tặng, yêu bạn.”
Trước giờ những lời cảm ơn của Đại Dung Dung luôn khá thô, bình thường đều là “Cảm ơn tấm lòng của bạn fan này dành cho Hội Chữ Thập Đỏ”.
Linh vật 22 và 33 ngồi trên phi thuyền khổng lồ vụt qua màn hình, che mất mặt của tiên nữ.
【ĐỘ đã gửi “Phi thuyền x1” cho chủ livestream Đại Dung Dung.】
…
Bác fan đại gia này chiếm màn hình gần hai phút, fan đều phát rồ.
【Đại gia à, tặng lúc nào không tặng mà cứ phải tặng ngay lúc này?!】
【Tắt mưa bình luận rồi. 】
【Quà ơi, mày không thể che mất em Dung của taoooooooo.】
【Tự dưng muốn ghim chết mấy bác đại gia trên bảng xếp hạng quà tặng.】
Dung Dung không vui, “Bạn fan kia, mình không cần đồng tiền thối của bạn.”
Mưa bình luận vốn đang ca cẩm, thấy Đại Dung Dung vừa nói vậy lại bắt đầu chuyển sang spam bình luận “ahaha” ào ào để giãi bày nỗi đau.
【Thảm án bảng xếp hạng quà tặng hôm nay.】
【Định gây sự chú ý với em Dung nhưng thất bại.】
【Ha ha ha ha, tôi cười vô mặt bác fan đại gia bị ghét bỏ. 】
【Em Dung là phú bà, không thèm đồng tiền dơ bẩn!!! Yêu em Dung quá đi!!】
【Phú bà lên giường với fan không!! Em sẵn sàng nằm dưới!!】
Sau khi nói ra câu đó, cô cũng không nhịn được cười, nói vài câu kết rồi tắt livestream.
Không hiểu tại sao trong lòng bỗng nhộn nhạo.
Cô cười ngây ngô, tính tiền rồi chuyển cho Thẩm Độ.
Như mọi khi, người đàn ông vẫn không muốn nhận: 【Chi vậy?】
Cô rất liêm chính: 【Không cần đồng tiền thối của anh, mau nhận tiền.】
【Không nhận. 】
Cô chạy lon ton đến phòng thay đồ, ngón tay lướt qua vài bộ quần áo treo trên giá tạo cảm giác nhột. Sau khi lấy ngón chân vẽ một vòng trên mặt đất, cô gửi đi một biểu tượng cảm xúc cầm dao uy hiếp.
Thẩm Đỗ Đỗ: 【Sắp khóc rồi.jpg】
Đi chết đây.
Dung Dung vội vàng thoát ra khỏi giao diện WeChat, lướt xem sơ tin nhắn riêng trên Bilibili và Weibo.
Hiện giờ cô đã từ từ tham gia các sự kiện công chúng có chọn lọc. Dù sao có chó Lương đi cùng, cô cũng không cảm thấy cô đơn.
Gần đây cô không mặn mà lắm với lời mời của một số thương hiệu, hầu hết đều ở Thượng Hải và Bắc Kinh. Cô ngại ngồi máy bay, cũng lười chuẩn bị hành lý.
Mỗi lần blogger làm đẹp đi chơi xa, mỹ phẩm mang theo có thể chất đầy nửa cái vali nhỏ.
Tốt nhất là các sự kiện diễn ra trong tỉnh, các tỉnh lân cận cũng có thể dàn xếp, nếu quá xa sẽ trực tiếp từ chối khéo léo.
Cô cũng không cố gắng che giấu chỗ ở của mình, hầu hết các fan đều biết sau khi cô về nước đã định cư tại thành phố Thanh Hà. May mà thành phố Thanh Hà cũng được xem là thu hút, các sự kiện thường ngày vẫn tương đối phong phú.
Gầy đây chỉ có một lời mời sự kiện của thành phố.
Lễ hội hoa.
“Thần hoa dâng phúc, cầu phúc hội hoa.”
Hầu hết mỗi năm các thành phố sẽ tổ chức một sự kiện, nhưng sự nổi lên cụ thể bắt đầu từ văn hóa Hán phục dần dần thâm nhập vào cuộc sống hằng ngày của mọi người.
Trước đây khi có một chị gái mặc Hán phục đi trên đường, hầu hết mọi người sẽ đứng lại xem. Bây giờ đi vài vòng trên đường đều bắt gặp rất nhiều chị gái và anh trai mặc Hán phục.
Có ba hố mà các cô gái trẻ không thể lọt vào.
Lolita, JK*, Hán phục. Một hố nghèo một đời, ba hố nghèo đến mạt kiếp.
*JK: Là từ tiếng Nhật dùng để chỉ nữ sinh cấp Ba.
Dung Dung không lọt hố, nhưng từng mua vài bộ theo trào lưu, treo ở nhà ngắm mỗi ngày cũng sung sướng.
Ban tổ chức mời cô làm khách mời đặc biệt của thành phố. Lúc đi diễu hành Hán phục, cô sẽ đứng hàng trước với các cô gái mặc Hán phục nổi tiếng khác trong giới của thành phố, sau đó sẽ lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ và quảng bá một chút về lễ hội văn hóa truyền thống này.
Cô hỏi thẳng chó Lương.
Chó Lương đang trốn việc, trả lời rất nhanh: 【Mịa, tao còn định hỏi mày có đi hay không.】
Dường như hai người đang so tay ai nhanh hơn, gần như gửi đi đồng thời cùng một câu.
【Mày đi tao sẽ đi.】
【Mày đi tao sẽ đi.】
Chó Lương tỏ thái độ cứng rắn: 【Chỉ cần mày không mặc Minh Hoa Đường* thì vô tư. Bà đây không muốn đi chung với phú bà thời Minh.】
Thái độ của Dung Dung rất tốt: 【Không thành vấn đề.】
Vài giây sau, cô lại nhắn: 【Tao mua bộ mới.】
【Chính thức tuyệt giao. Đừng nói chuyện với tao, đánh rắm cũng chặn.】
Trong thời gian tuyệt giao, Dung Dung tiện tay tìm kiếm thử các cửa hàng Hán phục gần đây có thể nhận tiền cọc.
Phú bà không phải là người để ý đến mấy đồng lẻ đó. Thậm chí cô rất hào sảng thanh toán ba khoản tiền cọc, lặng lẽ đợi đến khoản thanh toán cuối cùng.
Cô mở tủ quần áo trong góc ra, đó là tủ chuyên dùng để cất những bộ quần áo không thường mặc. Bình thường khi nhớ tới chúng, cô sẽ mở tủ ra ngắm nhìn một chút cho thỏa con mắt.
Các loại áo khoác tay rộng cổ chữ U, nhu quần*, áo khoác váy*, váy mã diện* đủ màu sắc được xếp gọn vào một chỗ.
*Nhu quần: Chiếc áo vạt ngắn được gọi là nhu (襦), khi đi chung với váy sẽ được gọi là nhu quần (襦裙) – tức áo ngắn và váy.
*Áo khoác váy: là một thuật ngữ chung để chỉ phụ nữ Trung Quốc cổ đại mặc áo khoác ở trên và váy ở dưới.
*Váy mã diện: thuần Việt hơn là váy mặt ngựa, nhưng nó không có liên quan gì với mặt ngựa hết. Váy mã diện khác với những váy khác chính là nó được ghép từ hai mảnh vải với nhau, và giữa đầu hai mảnh vải đó, một phần chồng lại nhau may phần đầu, phần còn lại nối liền với dây buộc eo. Sự xuất hiện có nó chỉ là để cưỡi ngựa tiện hơn mà thôi.
Tất cả đều là nhìn hình thấy đẹp nên mua. Dù gì cô không rành về mấy thứ này, mua đại cũng thấy vui.
Đến khi ra ngoài đợi thang máy, Dung Dung vẫn còn suy nghĩ nếu thực sự muốn đi, cô có nên tìm một thợ làm trâm cài đặt làm một bộ phụ kiện không.
Sau khi lên xe, cô mới nhớ ra mình đã cho Thẩm Độ “ăn bơ” rất lâu.
Kết quả là người đàn ông kia cũng rất bình thản, không thèm nhắn lại cho cô.
Cô tặc lưỡi, bỏ điện thoại vào túi xách, đeo kính râm bản to cá tính vào, chuẩn bị lên đường.
***
Ba tuần Chủ nhật vắng mặt buổi sum họp gia đình, sau khi Dung Dung lái xe vào khu vườn ngay cổng vào nhà mới phát hiện một số bông hoa trong vườn đã hé nụ, chắc chắn sẽ nở rộ.
Có một vài cây anh đào được trồng gần hàng rào. Bây giờ đang là mùa nở hoa, cánh hoa trắng hồng rung rinh như muốn rụng. Khi bị làn gió xuân mát lạnh thổi qua, chúng rơi lả tả xuống sân cỏ dày được cắt tỉa gọn gàng.
Hầu hết những bông hoa trong vườn mà ông nội trồng đều mảnh mai, đến mùa sẽ có một thợ làm vườn chuyên nghiệp đến chăm sóc. Vì vậy nụ hoa có mảnh mai đi chăng nữa vẫn có thể sinh trưởng khỏe mạnh trên thế giới này.
Đúng lúc gần đây khu vườn đang được sửa sang lại, vài công nhân đang bắt đầu thi công.
Dung Dung bị cảnh tượng mới lạ này thu hút, sau khi đậu xe đã đứng trên con đường rải sỏi nhìn một hồi.
“Nhóc con! Ngẩn người ra đó làm gì!”
Giọng nói hùng hồn, chất phác kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Dung Dung quay đầu lại, ông nội đang đứng nhìn cô cách đó không xa, vẻ mặt không vui.
Đứng bên cạnh là một cô gái trẻ xinh đẹp, mặc đầm chữ A.
Lạ mặt, chưa từng gặp qua. Dung Dung chậm rãi đi tới, thân thiết nắm lấy tay ông nội, “Con đang xem cách trang trí, trông đẹp hơn trước đây rất nhiều.”
Ông nội khịt mũi, “Chỉ có con tinh mắt!” Sau đó chỉ vào cô gái trẻ bên cạnh, “Đây là cô Ôn Tri Lê, ông cố tình mời đến từ thành phố lân cận. Cô ấy là người phụ trách thiết kế cải tạo lại cả khu vườn, mau chào hỏi với người ta đi.”
Dung Dung ngoan ngoãn nghe lời, “Chào cô Ôn.”
Cô Ôn mỉm cười, giọng nói êm dịu, “Chào cô Dung. Ông cụ nói không sai, cháu gái của ông xinh như tiên nữ.”
Dung Dung ngạc nhiên nhìn ông nội.
Ông nội tằng hắng, “Chỉ nói là rất xinh thôi, giống như tiên nữ là cô Ôn tự nói.”
Cô Ôn bật cười, gật đầu, “Là do cháu tưởng tượng.”
“Người ta không lớn hơn con bao nhiêu tuổi mà đã là nhà thiết kế đứng đầu viện thiết kế rồi, con nhìn lại mình đi.” Ông nội nghiêm mặt, giọng điệu chê trách, “Cái thằng oắt con họ Tạ kia còn nói gì mà không cho đi. Khó khăn lắm cô Ôn mới lén ngồi tàu điện siêu tốc đến đây.”
Dung Dung đã quen với bài ca cẩm này, nghe tai này lọt tai kia, lè lưỡi với cô Ôn.
Sau khi kiểm tra xong tiến độ công trình, Dung Dung tiễn cô ấy ra cửa.
Trước khi đi, cô Ôn nháy mắt khẽ nói: “Tôi cứ luôn cảm thấy đã từng gặp cô ở đâu đó, nhưng lại không nhớ nổi.”
Dung Dung cười toe toét, “Có thể trong mơ chăng?”
“Có lẽ vậy, dù gì cô rất xinh đẹp mà.” Cô Ôn lên xe, hạ cửa kính xe xuống vẫy chào cô, “Có duyên gặp lại.”
Sau khi tiễn người ta về, Dung Dung đứng trước cửa ngẩn người một hồi mới đi vào.
Lúc này mới thật sự được xem là vào nhà.
Không hiểu tại sao ngôi nhà thường ngày luôn trống trải mà hôm nay lại có vẻ náo nhiệt.
Cô mở tủ giày bên cạnh ra, quả nhiên có rất nhiều giày.
Đều là của đàn ông.
Dì giúp việc cầm lấy túi xách của cô, cười nói: “Hôm nay trong nhà rất náo nhiệt, ba cậu chủ nhà họ Từ đều tới. Ông cụ còn mời thêm một người khách quý.”
“Khách quý?” Dung Dung thay dép, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Là một cậu thanh niên trẻ đẹp trai.” Dì giúp việc trả lời rồi nhún vai, “Còn lại thì dì không biết, cô Hai vào xem thử là biết.”
Đi qua hành lang dài tới phòng ăn, hầu hết mọi người cùng vai lứa đều đã ngồi vào bàn.
Dung Thanh Từ thở dài, “Thỉnh thoảng cô đến sớm chút được không?”
Dung Dung cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn, là do mọi người đến quá sớm.”
Dung Thanh Từ xua tay, “Được rồi, nói không lại cô.”
Cô nhìn lướt qua bàn ăn, ba anh em nhà họ Từ ngồi cùng một hàng, tất cả đều ngước mắt nhìn cô.
Chỉ có Từ Bắc Dã liếc nhanh một cái, không hề dừng lại.
Từ Đông Dã vẫn lạnh lùng như mọi khi, Dung Dung chỉ chào hỏi chứ không dám nhìn anh ấy. Chỉ có Từ Nam Diệp vẫn nở nụ cười hờ hững.
Giọng nói của người đàn ông rõ ràng, vẻ mặt dịu dàng, “Dung Dung, đã lâu không gặp.”
“Sao anh Hai lại đột nhiên quay về?” Dung Dung tỏ vẻ nghi ngờ, “Nghỉ phép ngoài khu đóng quân à?”
Từ Nam Diệp cười lắc đầu, “Không phải, anh xin về nước.”
Dung Dung càng nghi ngờ hơn, “Ở ngoài chịu uất ức?”
Từ Nam Diệp bật cười, “Không phải, anh về kết hôn.”
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn anh ấy. Dung Dung cảm thán thì ra cô không phải là người đầu tiên biết chuyện.
Mọi người ngày nay đúng là rất cởi mở, thậm chí nhà ngoại giao đều bắt đầu kết hôn chớp nhoáng.
Dung Dung lấy cớ đi rửa tay, rời xa chốn thị phi này.
Kỳ là là cửa nhà vệ sinh bị khóa.
Ông nội ở trên tầng hai, chú Hai và thím Hai vẫn chưa tới, dì giúp việc đang bận làm đồ ăn trong bếp, chẳng lẽ cửa bị hư?
Cô vặn mạnh tay nắm hai lần, phát hiện không thể mở ra.
Dung Dung chợt nhớ tới dì giúp việc bảo hôm nay còn có khách.
Cô rút tay về như bị phỏng tay, muốn chạy mau để tránh lúng túng.
Nhà vệ sinh bất ngờ bị mở ra từ bên trong.
Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
Thẩm Độ vốn đang cau mày, sau khi cúi đầu phát hiện là Dung Dung thì vẻ mặt khó chịu bỗng chốc biến mất, ga lăng lách người qua.
Dung Dung nuốt nước miếng, “Xin hỏi anh đã dùng xong chưa?”
“Vừa định dùng.” Lông mày của Thẩm Độ hơi nhúc nhích, giọng nói trầm khàn, “Nếu em vội thì có muốn đi chung không?”
Dung Dung: “…”
Cô nghi ngờ Thẩm Độ đang gạ tình, nhưng cô không có bằng chứng.