Phòng tiệc rất lớn, Dung Dung không vội vàng đi xuống mà đứng trên cầu thang, phóng tầm mắt ra xa tìm người.
Trong đại sảnh huyên náo, khắp nơi đều là trai xinh gái đẹp ăn mặc sang trọng. Hôm nay cô đeo kính áp tròng không độ, không dễ nhìn rõ mặt từng người.
Cô cũng không nhận ra mình đã trở thành tâm điểm mọi ánh nhìn.
Cô gái trẻ với mái tóc đen nhánh lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng, mím môi và hơi nheo đôi mắt hạnh nhân, dáng vẻ vừa trong sáng vừa ngây thơ.
Đầu ngón tay mềm mại gõ nhẹ lên tay vịn cầu thang, nhìn trái nhìn phải một hồi. Hạt ngọc trai trĩu trên tai đung đưa chậm rãi theo hình vòng cung.
Dung Thanh Từ đỡ trán, “Hết thuốc chữa với độ cận của con nhóc này.”
Cô đang định đến đầu cầu thang đón con bé, tổng giám đốc Thẩm bên cạnh cô đã đi về phía Dung Dung trước cô.
Dung Dung nhìn thấy có một bóng dáng quen thuộc đi về phía cô. Càng đến gần, đường nét của anh ta dần dần rõ ràng hơn, trên khuôn mặt điển trai có vẻ không vui.
Bóng dáng cao lớn ngăn cản ánh mắt tò mò của mọi người.
“Đệch, người yêu của tổng giám đốc Thẩm hả?”
“Minh tinh mới vào nghề nổi tiếng nào vậy? Số hưởng thế.”
“Ông đây còn định tới xin WeChat, tiếc ghê.”
“Tôi còn tưởng hôm nay tổng giám đốc Thẩm lại tham dự tiệc một mình cơ đấy, chẳng bao giờ thấy bên cạnh anh ấy có bạn gái.”
“Chẳng trách không cho phóng viên vào chụp hình.”
“Hôm nay bọn săn ảnh không lẻn vào được thật quá đáng tiếc, tin tức quá sốt dẻo.”
Thẩm Độ cúi nhìn cô gái trước mặt, hạ giọng nói: “Ngẩn người ở đây làm gì?”
“Tìm mấy người đó.” Dung Dung ảo não bĩu môi, “Tôi không thấy rõ.”
Anh khẽ thở dài, “Đi theo tôi.”
Dung Dung ngoan ngoãn đáp lại, đi theo sau anh ta xuống dưới lầu.
Dung Thanh Từ kinh ngạc, cứ thế trơ mắt nhìn tổng giám đốc Thẩm cố chấp làm người dẫn đường cho em họ mình.
Cho đến khi Dung Dung đi tới trước mặt cô, cô mới nhếch môi giễu cợt: “Cận bao nhiêu độ?”
“Không cao lắm, lúc chuẩn bị hành lý mang nhầm kính áp tròng.” Dung Dung nhận lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ, đưa lên khóe miệng nhấp một ngụm.
Những người xung quanh thấy cô khá thân thiết với sếp Dung nhỏ của Hoa Uyên, chẳng mấy chốc đoán được thân phận của cô.
“Mẹ bà, tôi còn tưởng là minh tinh quèn nào, cả buổi trời thì ra là cô Hai nhà họ Dung của Hoa Uyên.”
“Ông cụ Dung lại chịu để đứa cháu gái cưng đó lộ diện.”
“Xem ra lời đồn trong giới đều là thật. Cô Hai nhà họ Dung đúng là đẹp như tiên nữ.”
“Sao cô không thử nghĩ năm đó mẹ cô ta đẹp cỡ nào. Ả đào tầm thường được bước vào nhà họ Dung, chẳng phải đều dựa vào khuôn mặt chuyên mồi chài đàn ông sao?”
Tiếng bàn tán rôm rả không hề ảnh hưởng đến những người trong cuộc.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Dung Thanh Từ mỉm cười, chính thức giới thiệu với anh: “Đây là em gái Dung Dung của tôi, cũng là một trong những cổ đông lớn của Hoa Uyên, vừa mới tốt nghiệp trở về nước không lâu. Ông nội cố tình bảo tôi dẫn em ấy đến mở mang tầm mắt, nhưng tôi nghĩ có lẽ tổng giám đốc Thẩm đã quen biết em ấy.”
Thẩm Độ gật đầu, giọng điệu bình thản, “Đúng là đã quen biết.”
Quả nhiên có quen biết.
Dung Thanh Từ nhướng mày, không biết hai người này quen biết nhau tới mức nào.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải lịch sự, cô đụng vào cánh tay của Dung Dung, nhắc nhở: “Lịch sự chút, chào hỏi với tổng giám đốc Thẩm đi.”
Dung Dung lúng túng gật đầu với Thẩm Độ, “Xin chào tổng giám đốc Thẩm.”
Hàng lông mày của Thẩm Độ hơi động đậy, mặt không biến sắc, “Xin chào.”
Ngụy Sâm bên cạnh nhìn thấu mọi chuyện nhưng phải im lặng, liếc mắt sang chỗ khác, sợ mình sẽ bật cười khi lại nhìn cảnh tượng này.
Cố ép không quen nhau, thật ra ở phòng đối diện nhau.
Thua.
“Em gái tôi còn nhỏ, khá tùy hứng. Nếu có làm gì phật lòng tổng giám đốc Thẩm, hy vọng tổng giám đốc Thẩm bỏ qua cho.” Dung Thanh Từ mỉm cười khách sáo, “Xem như là lợi ích hợp tác giữa Trung Nhuận và Hoa Uyên.”
Thẩm Độ vẫn không khách sáo với cô, “Đã bỏ qua rồi.”
Dung Dung: “…”
Bỏ qua cái gì chứ, người đàn ông này thật là sĩ diện.
Ngụy Sâm nhéo đùi, thầm cảnh cáo mình không được cười.
Dung Thanh Từ sửng sốt một hồi, nụ cười trên môi ngày càng rõ rệt.
“Tổng giám đốc Thẩm.”
Lúc đang xã giao, bỗng nhiên có môt giọng nam hùng hồn vang lên từ đằng sau. Mọi người đều quay đầu lại, hai người đàn ông mặc vest đang đi về phía này.
Thẩm Độ khẽ cười, “Luật sư Trần.”
Dung Thanh Từ thì thầm bên tai Dung Dung: “Cố vấn pháp luật của Trung Nhuận, một trong các đối tác của văn phòng luật sư Bắc Thần.”
Hai cô đều quá quen thuộc với người còn lại.
Luật sư Trần cười niềm nở, cụng nhẹ vào ly của Thẩm Độ, sau đó giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh với anh: “Đây là Từ Bắc Dã, một cộng sự khác của văn phòng luật sư chúng tôi. Năm đó nếu cậu ta không đầu tư tiền vào, e rằng văn phòng luật sư của tôi cũng không thể trụ nổi đến ngày hôm nay.”
Từ Bắc Dã chìa tay ra, cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Lại là cố ép không quen biết.
Mọi người bắt đầu xã giao kinh doanh. Dung Dung không có hứng thú lắng nghe, hai tay đùa nghịch ly rượu, ngẩn người nhìn dàn nhạc trong góc phòng tiệc.
Người chơi đàn violin trông thật đẹp trai. Dung Dung vô thức đi tới đó, muốn nhìn rõ mặt mũi của người đó.
Có người giơ tay ra chặn đường cô.
Cô ngước mắt lên, đó là một người đàn ông trẻ tuổi đang cúi đầu cười nhìn cô.
“Cô Hai nhà họ Dung.”
Dung Dung gật đầu, “Xin chào.”
“Tôi đã nghe danh cô Hai nhà họ Dung từ lâu, nhưng trước giờ vẫn chưa gặp qua. Hôm nay hiếm khi cô hai nhà họ Dung tham dự tiệc rượu.” Người đàn ông nhoẻn miệng cười, ôn tồn nói: “Không biết tôi có vinh dự được uống một ly với cô Dung không?”
Không chờ cô đáp lại, người đàn ông đã búng tay, nhân viên phục vụ bưng một ly rượu tới.
Chất lỏng màu đỏ tươi đung đưa trong ly rượu đế cao trong suốt.
Dung Dung cau mày, lạnh nhạt đáp: “Không cần, cảm ơn.”
Người đàn ông tỏ ý nhắc nhở: “Cô Hai, hôm nay cô tới đây không lẽ chỉ định đứng trong góc xó xỉnh làm búp bê cảnh à? Ông cụ Dung không dạy cô cách xã giao à?”
Cô há miệng, vừa định phản bác thì người đàn ông lại tiếp tục trêu ghẹo: “Cô như thế này, ông cụ sẽ yên tâm giao Hoa Uyên cho cô sao? Chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ Hoa Uyên đều là của chị họ cô.”
“Em ấy không cần xã giao.” Một giọng nữ sắc bén vang lên, cướp lấy ly rượu trong tay người đàn ông, ngửa đầu uống một ngụm.
Người đàn ông hơi xấu hổ, “Sếp Dung nhỏ.”
Dung Thanh Từ nhướng mày, mỉm cười, “Sao vậy? Bình thường tổng giám đốc Lâm uống với tôi trên bàn rượu còn chưa đủ hay sao mà đến đây nhờ cậy em gái tôi vậy?”
“Tôi không dám so tửu lượng với sếp Dung nhỏ.”
Người đàn ông cười cười, kiếm cớ bỏ đi.
“Rượu vang này đúng là thật mạnh.” Dung Thanh Từ giơ ngón cái ra lau rượu còn sót lại bên khóe miệng, nghiêng đầu nhìn Dung Dung với vẻ không vui, “Cô muốn chạy đi đâu?”
Dung Dung thuận miệng bịa chuyện, “Đi dạo một vòng.”
“Đừng đi lung tung, cô không quen biết ai ở đây. Với lại gương mặt đáng chết của cô còn gây chú ý, không ai không chú ý tới cô.” Dung Thanh Từ chép miệng, “Tổng giám đốc Thẩm và luật sư Trần đã qua bên kia trao đổi riêng. Nếu tôi không để ý thì dê vào miệng cọp rồi.”
Dung Dung khẽ hỏi: “Chị thường xuyên uống rượu à?”
Dung Thanh Từ cau mày, “Trên bàn rượu có ai quan tâm cô là đàn ông hay phụ nữ. Cô bớt uống chút, nếu uống say thì tôi không khiêng cô nổi đâu.”
Dung Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, “Ông nội bảo chị dẫn em đi làm quen với mọi người mà, chị dẫn em đi đi.”
“Ha ha.” Dung Thanh Từ chớp mắt, vẻ mặt khó tin, “Công chúa nhỏ muốn ra khỏi tháp ngà* rồi hả? Cô uống rượu được không?”
*Tháp ngà: tháp làm bằng ngà, ví với những thứ cao siêu, xa vời thực tế.
Dung Dung gật đầu, đếm ngón tay, “Lúc ở nước ngoài, em thường xuyên uống rượu với bạn cùng phòng, luyện được tửu lượng rồi.”
“Tiền sinh hoạt mà ông nội đưa cho cô, có phải cô đều cầm đi mua rượu không?” Dung Thanh Từ hừ lạnh, “Xem ra cô cũng chẳng ngoan hiền gì.”
Dung Dung mím môi, hơi ngượng ngùng, “Bia vẫn rẻ hơn.”
Dung Thanh Từ cốc đầu cô, “Tiền cho ít quá hả? Vậy mà lại mua bia uống.”
Cô đi theo sau Dung Thanh Từ, nhỏ tiếng giải thích: “Ở một mình rất thong dong, em không đòi hỏi về rượu.”
“Sống một mình ở nước ngoài không dễ dàng nhỉ.” Dung Thanh Từ dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, “Có hối hận khi ra nước ngoài không?”
Dung Dung nhanh chóng lắc đầu, gần như không suy xét.
Dung Thanh Từ cười nhạt.
Hai chị em đi gặp mặt vài người. Dung Dung lễ phép chào hỏi từng người theo lời chị, để lại ấn tượng tốt trước.
Dung Thanh Từ vẫn cản rượu cho con bé. Những người gặp mặt đã rời đi, Dung Dung vẫn chưa uống hết ly rượu, thế nhưng chị ấy đã cầm lấy vài ly từ nhân viên phục vụ.
Cho đến khi tình cờ gặp luật sư Trần và Từ Bắc Dã quay trở về.
Từ Bắc Dã gần như nhíu mày khi thấy ly rượu của Dung Dung đã vơi đi hơn phân nửa. Anh đi đến bên cạnh cô và cầm lấy ly rượu, vẻ mặt bình tĩnh, “Em uống rượu được không?”
Dung Dung lại lấy ly rượu về, “Được chứ.”
“Em ở nước ngoài lại học được khá nhiều thứ nhỉ.” Từ Bắc Dã nhoẻn miệng cười, nhìn sang Dung Thanh Từ, “Đừng để Tiểu Dung Tử uống say.”
Dung Thanh Từ cười khẩy, đôi mắt nhìn vào cậu ta không có chút độ ấm, “Nó cũng phải học xã giao chứ. Chẳng lẽ trốn trong tòa lâu đài làm công chúa cả đời?”
Từ Bắc Dã thở dài, chỉ nói: “Ý tôi là bảo em ấy uống ít lại.”
“Nếu cậu nghĩ tôi chuốc say nó thì cậu dẫn nó đi làm quen với mọi người đi.” Dung Thanh Từ hất đầu, mím chặt môi, nói lạnh nhạt: “Tôi không phục vụ nổi công chúa.”
“Thanh Từ.” Từ Bắc Dã đỡ trán, hạ giọng hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Dù gì tôi làm gì cũng sai, chẳng thà sai rồi sai luôn.” Giọng điệu của Dung Thanh Từ bất mãn, dứt khoát phủi trách nhiệm.
Dung Dung định vươn tay kéo lấy tay chị ấy thì lại bị chị ấy nhanh chóng hất ra, “Đừng đụng vào tôi.”
Chị ấy giống như con thiên nga đen kiêu ngạo. Cho dù rất tức tối vẫn ngẩng cao đầu, xoay người bước đi chậm rãi và thong thả.
Trong đôi mắt dưới cặp mắt kính của Từ Bắc Dã tràn ngập cảm xúc u uất và khó hiểu, nhíu chặt lông mày rồi thở dài nặng nề, “Tôi mới là làm gì cũng sai.”
Trong phòng tiệc, tất cả mọi người đều giữ nụ cười khéo léo.
Bầu không khí có vẻ thoải mái.
Dung Dung chán nản buông thõng tay, im lặng không nói câu nào.
Từ Bắc Dã uống một ngụm rượu, nở nụ cười khổ sở, thờ ơ hỏi: “Tiểu Dung Tử, anh không thích chị em là sai à?”
Dung Dung vẫn im lặng.
“Vậy nếu anh thực sự thích em thì có phải sai hoàn toàn không?” Anh lại hỏi.
Dung Dung không nhìn anh, nhưng lại gật đầu kiên định.
“Em đúng là vô lương tâm.” Từ Bắc Dã bỗng bật cười rồi lại thở dài, “Hồi còn nhỏ, chị em bị quản thúc rất nghiêm, không có nhiều thời gian cho em. Mỗi tuần người đưa em đến lớp học đàn piano là anh, dạy em chơi cờ caro và cờ máy bay* cũng là anh, dùng hết tiền tiêu vặt gắp hụt máy gắp thú để dỗ em vui cũng là anh, em quên hết rồi hả?”
*Cờ máy bay: cách chơi như cờ cá ngựa.
Cuối cùng Dung Dung ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh không chút sợ sệt, “Vậy anh muốn em phải làm sao?”
Từ Bắc Dã chợt ngây người.
Cô chỉ vào lồng ngực của mình, cười khổ nói: “Thà bố mẹ em vẫn chưa mất, cho dù sống chung với mẹ, bị người ta giễu cợt cũng không sao, chỉ cần đừng để em làm gì cũng khiến người ta không vui là được.”
“Là anh sai.” Từ Bắc Dã đến gần cô, giơ tay ra muốn chạm vào khóe mắt cô.
Nhưng lại dừng giữa không trung.
Dung Dung cười gượng, “Anh Tiểu Bắc, em mới đúng là làm gì cũng sai.”
Từ Bắc Dã rút ngón tay về, lại cầm lấy ly rượu trên tay cô, “Đi thôi, anh bảo ông Trần dẫn em đi làm quen với những người khác, anh uống rượu giúp em. Con gái không được để người khác nhìn ra mình biết uống rượu, sẽ chịu thiệt.”
“Em muốn uống rượu.” Cô cố chấp nói.
“Vậy lát nữa sau khi chào hỏi mọi người xong, anh lấy vài chai rượu cho em, em về phòng từ từ uống được không?” Từ Bắc Dã mỉm cười, “Ngoan nào.”
Hầu hết những người muốn gặp đều đã được Dung Thanh Từ giới thiệu gặp mặt.
Có một số người chủ động tới chào hỏi Dung Dung vì tò mò.
Hai cô gái trẻ ăn mặc lịch sự, thướt tha cầm ly rượu đi tới.
Một cô gái trong số họ nâng ly rượu lên, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Cô Hai nhà họ Dung xinh đẹp quá.”
Dung Dung lịch sự nói cảm ơn.
Cô gái kia liếc nhìn Từ Bắc Dã bên cạnh, đùa giỡn: “Trước đó có tổng giám đốc Thẩm dẫn đường, sau đó có cậu Ba chịu trách nhiệm đỡ rượu. Lần đầu tiên cô Hai xuất hiện đã có hai sứ giả bảo vệ cao cấp hộ tống, đúng là có số đào hoa. Chúng tôi ghen tị và ao ước quá đi thôi.”
Lời nói không mấy thân thiện, hiển nhiên Dung Dung có thể hiểu được ý nghĩa.
Chẳng qua sự im lặng của cô làm bọn họ có cơ hội nói tiếp.
“Nghe nói cô Hai vừa mới trở về từ nước ngoài phải không? Vậy nên phương diện này cởi mở cũng dễ hiểu thôi.”
Cô gái kia cười nói hi hi, “Sao một thiên kim đại tiểu thư có thể tùy tiện như vậy? Đừng nói bậy bạ.”
Từ Bắc Dã cau mày, đang định lên tiếng lại bị Dung Dung ngắt lời trước.
Cô chỉ cười nhạt, “Tôi vừa đẹp vừa có tiền, tùy tiện chút đã sao?”
Nụ cười của hai cô gái sượng cứng.
Từ Bắc Dã bật cười.
Cô em gái thanh mai trúc mã của anh quả đúng là mài dũa được tính khí nóng nảy khi ở nước ngoài.
“Đi thôi, vẫn còn người chưa đến chào hỏi đấy.” Dung Dung xoay người, chẳng buồn để ý đến hai cô gái đó.
Từ Bắc Dã đứng bên cạnh cô, luôn đỡ rượu cho cô, cho đến khi bản thân đã ngà ngà say.
Dung Dung vô thức nhìn quanh phòng tiệc, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Thẩm Độ.
“Cô Hai tìm ai vậy?” Luật sư Trần nhạy bén phát hiện cô đang nhìn trái phải bèn hỏi nhỏ.
Cô mím môi, hơi thẹn thùng, “Tìm tổng giám đốc Thẩm.”
“Tổng giám đốc Thẩm vừa mới đi tiếp vài người khách từ Hồng Kông tới, đó là bạn làm ăn của bố cậu ta.” Luật sư Trần cười ha ha, “Chắc đã uống nhiều, về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Thẩm Độ có thể đứng vững tại thành phố Thanh Hà chỉ trong vài năm hẳn là có liên quan tới người bố giàu có của anh.
Trên đời này vốn dĩ không có sự công bằng tuyệt đối.
Anh ta có tất cả mọi thứ, bản thân lại còn ưu tú.
Bỗng dưng Dung Dung rất ngưỡng mộ anh ta.
Lúc cô đang thất thần, Từ Bắc Dã ấn vào thái dương và nói với cô: “Em về phòng trước đi, lát nữa anh bảo người đưa rượu đến phòng em. Nói cho anh biết số phòng của em.”
Dung Dung nói ra số phòng, Từ Bắc Dã cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không kịp suy ngẫm, chỉ gật đầu nói: “Anh biết rồi, về đi.”
“Anh uống ít lại.” Dung Dung không nhịn được cau mày, nhắc nhở anh ấy.
Từ Bắc Dã lắc đầu, nở nụ cười trên khuôn mặt điển trai và nhã nhặn, giọng điệu biếng nhác, “Anh còn phải đi ứng phó với mấy ông sếp lớn vì tương lai của văn phòng luật sư.”
Dung Dung đã rời đi.
Đôi mắt của anh bỗng tối sầm.
Anh vỗ vai ông Trần, “Tôi đi tìm người tính sổ, lát nữa đến tìm ông.”
Từ Bắc Dã nhanh chóng tìm được hai cô gái kia.
Hai cô đang mải mê xem điện thoại, thầm thì trao đổi tin gì đó, lâu lâu còn bật cười.
“Hai người đẹp đang nói chuyện gì vậy? Vui vẻ thế.” Từ Bắc Dã đã đổi sang dáng vẻ thờ ơ, chậm rãi đi tới trước mặt hai cô.
Hai cô gái cùng ngẩng đầu lên, chột dạ giấu điện thoại ra sau lưng, “Cậu Ba Từ.”
“Người anh trai tôi đây dẫn em gái đi uống rượu mà tại sao bị hai cô hiểu nhầm thành như vậy thế?” Từ Bắc Dã cười khẩy, giễu cợt: “Có phải làm tình nhân của người khác đã lâu nên nhìn cái gì cũng bẩn thỉu không?”
Sắc mặt của hai cô gái bỗng chốc trở nên tái nhợt.
Lúc hai cô gái này vừa tới, ông Trần đã thì thầm bên tai anh nhắc nhở.
Hai cô bạn gái nhỏ vừa mới quen của một ông sếp không có trong danh sách khách mời tham gia. Chẳng qua ông sếp đó không dẫn theo vợ và con gái, vì vậy để hai cô gái này thay thế họ.
Anh liền giơ tay ra, “Đưa điện thoại cho tôi.”
Hai cô gái chần chừ cả buổi, Từ Bắc Dã lại khẽ cười, “Muốn biến mất trong giới này?”
Sau khi lấy được điện thoại, Từ Bắc Dã đã xóa những tấm hình chụp lén kia.
“Còn dám chụp hình nữa, định đăng lên mạng hả?” Từ Bắc Dã nhướng mày, huơ huơ chiếc điện thoại với vẻ cà lơ phất phơ, “Không vào được giới thượng lưu, chẳng lẽ không muốn lăn lộn trong giới tình nhân luôn hả? Chưa từng nghĩ tại sao đến bây giờ trên mạng vẫn không có hình em gái tôi hả?”
Nói xong, anh vứt hai chiếc điện thoại xuống đất, tiện thể giẫm đạp chúng.
“Bảo bố nuôi của hai cô mua cho mẫu mới nhất đi.”
***
Dung Dung đang lặng lẽ đợi rượu của mình trong phòng.
Thật ra cô đã không muốn uống nữa.
Chẳng qua lúc nãy không vui nên đột nhiên muốn uống thôi.
Cô nằm trên giường, buồn chán lướt điện thoại.
Lúc này đi dạo Weibo, đi dạo diễn đàn là thú vui giết thời gian tốt nhất.
Trên diễn đàn có một bài viết thu hút sự chú ý của cô.
【Cuối cùng hôm nay đã thấy được cái gọi là sao hạng A trắng-giàu-đẹp.】
“Chủ thớt may mắn được đi tham dự lễ kỉ niệm thành lập một tập đoàn lớn với sếp. Khắp nơi đều là các sếp lớn, hôm nay còn may mắn gặp được thiên kim tiểu thư chưa từng lộ diện. Tôi chỉ có thể nói rằng thiên kim trong phim thần tượng đều là cmn giả trân. Hotgirl trắng-giàu-đẹp chân chính đứng ở đó thôi đã khiến người ta cảm nhận được thần thái khác biệt, đều được nuôi bằng mấy xấp Nhân Dân Tệ đó, mặc dù chủ thớt đứng ở xa, không nhìn thấy mặt *quỳ lạy*.”
【Không có hình ảnh, nói cái vẹo gì chả được.】
Chủ thớt trả lời: 【Không dám chụp = =】
【Thật sự đẹp lắm hả?】
Chủ thớt trả lời: 【Dưới góc nhìn của con gái như tôi, khí chất không thể chê vào đâu.】
【Bây giờ không còn thịnh hành giới trẻ nhà giàu bước vào giới giải trí nữa. Có lẽ hôm nào đó sẽ thấy trên TV.】
Chủ thớt trả lời: 【Có lẽ vậy, ha ha ha ha.】
Trong bài đăng, có người suy đoán một số sao nữ mới vào nghề đông fan dựa vào mô tả khuôn mặt của chủ thớt, cho đến khi có người nhắc tới tên ID của Dung Dung.
【Nghe chủ thớt miêu tả, tôi cảm thấy rất giống Đại Dung Dung trên Bilibili.】
Sau đó liền đăng ảnh chụp màn hình của một video lên.
Chủ thớt thẳng thừng bác bỏ: 【Chắc là không phải đâu. Cô nàng trắng-giàu-đẹp này không thể nào đi làm hotgirl mạng ~】
Người kia trả lời: 【Đại Dung Dung cũng được xem là hotgirl trắng-giàu-đẹp mà.】
【Có giàu đi chăng nữa cũng không thể giàu đến vậy. Đây chính là hotgirl trắng-giàu-đẹp xuất sắc nhất trong giới thượng lưu.】
Sau đó, chủ đề được đưa ra mổ xẻ.
Dung Dung thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này có tiếng gõ cửa phòng, Dung Dung mang dép ra mở cửa.
Từ Bắc Dã đã chọn mấy chai rượu ngon cho cô.
Cô làm ổ trong phòng, rót đầy rượu ra ly thủy tinh, uống cạn một hơi.
Rượu vang có chút vị ngọt, uống vào có cảm giác nóng rát khó tả trong cổ họng.
Không giống như bia.
Cô không kìm được lòng, bản thân cũng không biết thưởng thức rượu, rót hết ly này đến ly khác.
Dung Dung lắc đầu, cố gắng để mình tỉnh táo lại.
Cô cầm ly rượu đến trước gương, nhìn cô gái với khuôn mặt ửng đỏ trong gương, nhíu mày chán ghét.
Cô ngửi mùi trên người mình, nhíu mũi, “Mùi rượu thật nồng.”
Dung Dung nhảy chân sáo đến trước bàn trang điểm, cầm một chai nước hoa lên rồi xịt lên người.
TF White Suede* tâm hồn xạ hương đen.
*TF White Suede: Mang trong mình một mùi hương hoa và gỗ nồng nàn dành cho những người phụ nữ sang trọng, hiện đại, với hương thơm của hổ phách thêm phần cay nồng quyến rũ.
Đó không phải là mùi nước hoa cô thích ngửi, nhưng đủ làm cô say mê.
Xạ hương xen lẫn với hương da lộn*, trầm lắng và ấm áp, nhưng lại khiến con tim người ta nóng ran.
*Hương da lộn: Da lộn là một loại da được làm chủ yếu từ lớp da dưới của loài cừu. Hương thơm tổng hợp tạo nên hương da lộn khá gợi cảm, mang lại cảm giác mềm mại như nhung công thêm một chút mùi nồng hăng của da thuộc.
Đột nhiên cửa phòng lại có tiếng động. Dung Dung nghĩ chẳng lẽ Từ Bắc Dã lại bảo người đến đưa rượu cho cô, vì vậy liền đi chân trần tới cửa phòng.
Vừa mở cửa ra đã thấy một người đàn ông ngà ngà say đang dựa vào cạnh cửa, ngón tay thon dài xoa mạnh vùng thái dương, vắt áo khoác vest lên cánh tay, cà vạt méo mó, áo sơ mi hơi nhàu, quần áo xốc xếch hiếm thấy.
Cô trợn to hai mắt, thốt lên: “Thẩm…”
Đột nhiên có một bàn tay to che miệng cô lại, mùi hương nam tính thoáng chốc bao trùm lấy cô.
Cánh tay vững chắc ôm lấy eo cô, ôm cô vào phòng.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng đã bị khóa.
Dung Dung ngửi thấy mùi rượu dễ chịu trên người đàn ông, tim đập xốn xang lạ thường.
Ngoài cửa vang lên tiếng ầm ĩ, “Cháu trai, lẩn trốn không phải là đàn ông đích thực đâu nhé!”
Thẩm Độ thở hổn hển, tựa người vào cửa, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, bàn tay to lớn vẫn đang che miệng cô.
Anh đã say mèm, lúc này trong cặp mắt trong veo thường ngày đều là hơi men say.
Vừa buông cô ra, anh chỉ thấy cô mở miệng định gọi mình.
Thẩm Độ hơi cau mày, đặt ngón trỏ lên môi cô, hạ giọng thốt ra một chữ.
“Suỵt.”