Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 12: Kem chống nắng Pola



Có lẽ gần đây bị dính sao Thủy nghịch hành*, buổi sáng dậy trễ đuổi theo tàu điện siêu tốc, bây giờ lại đuổi theo Thẩm Độ.

*Sao Thủy nghịch hành: Các hành tinh sẽ có hiện tượng chuyển động lùi so với quỹ đạo định hướng thông thường của chúng. Theo Chiêm tinh học, sao Thủy nghịch hành sẽ tác động tiêu cực lên rất nhiều phương diện trong cuộc sống của bạn, khiến mọi việc diễn ra không được suôn sẻ, dễ gặp rắc rối, hỏng việc…

Không cần soi gương, Dung Dung cũng biết dáng vẻ hiện giờ của mình nhếch nhác cỡ nào.

Tóc đuôi ngựa bị tuột ra, mũ áo thể thao lật mép cụp ra sau, trên trán lấm tấm mồ hôi, luống cuống đứng trong đồn cảnh sát.

“Điền thông tin cá nhân của cô vào đây, chúng tôi sẽ thông báo với cô khi bắt được tên đó.”

Cảnh sát cho trích xuất camera giám sát, thấy rõ lúc tay của Dung Dung vừa rời khỏi tay cầm vali, chiếc túi nhỏ đặt trên vali của cô đã nhanh chóng bị một người mặc đồ đen lấy trộm.

Tên đó giật được đồ liền nhanh chóng ra khỏi nhà ga, bước chân rất nhanh, ngóng nhìn xung quanh, chắc không phải là kẻ trộm chuyên nghiệp.

“Nếu trong túi xách có đồ quý giá phải giữ cẩn thận chứ, sao lại quăng trên vali như vậy?” Cảnh sát thở dài nặng nề, “Đã nhắc nhở biết bao nhiêu lần mà vẫn không chú ý.”

Dung Dung xấu hổ, nhận lấy bản khai, cầm bút nước trên bàn lên điền họ tên trước, lúc đến phần số điện thoại thì đầu bút dừng lại trên giấy.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Độ bên cạnh.

Thẩm Độ thở dài, đọc số điện thoại của mình.

Dung Dung lo lắng anh ta sẽ không nghe máy, “Không phải số công việc chứ?”

“Không phải.” Thẩm Độ gõ lên mặt bàn, nhắc nhở cô: “Điền tiếp đi.”

Tỷ lệ tìm được đồ bị mất trộm ở trạm tàu điện siêu tốc khá mong manh.

Trước hết Dung Dung mượn điện thoại của Thẩm Độ báo mất giấy tờ, khóa chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng, sau đó còn sẵn tiện đăng nhập vào Apple ID của mình, thiết lập điện thoại ở chế độ bị mất, đợi mua điện thoại mới sẽ thay đổi lại các mật khẩu quan trọng.

Lúc hai người quay về xe, tài xế đang lướt TikTok trên điện thoại.

Thấy bọn họ quay lại, ông cất điện thoại vào, quan sát cô bé xa lạ đó từ kính chiếu hậu.

Có lẽ vẫn chưa bình tĩnh lại từ lúc xảy ra chuyện, cô bé thẫn thờ nhìn chằm chằm về phía trước, hai chân chụm lại, tay nắm lấy đầu gối, vẻ mặt như hiểu ra đời chỉ là mơ.

Nhưng vẫn xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt, môi hồng răng trắng, xinh đẹp rạng ngời.

Nghĩ tới lúc nãy cô bé ổn định lại hơi thở, ngẩng đầu nhìn cậu chủ bằng đôi mắt mịt mờ, giọng nói như khóc thút thít, tủi thân nói ví tiền và điện thoại của mình đều đã bị trộm rồi.

Cậu chủ chau mày, chỉ nói đơn giản một câu: Tôi dẫn cô đến đồn cảnh sát trước.

Tài xế lại nhìn sang Thẩm Độ.

Vẻ mặt dửng dưng, nhưng giọng điệu có chút quở trách, “Ra khỏi ga có rất nhiều người, sao cô không chú ý một chút?”

Cô bé khẽ đáp: “Tôi cũng không ngờ diễn ra trong nháy mắt.”

“Tôi sẽ nhờ người tìm giúp cô.” Thẩm Độ dừng một lát rồi lại hỏi: “Đã nhớ bài học chưa?”

Cô bé gật đầu, “Sau này chỉ đi máy bay thôi.”

Tài xế đang lắng nghe cuộc đối thoại người lớn dạy dỗ con nít, véo đùi tự nhắc nhở không được cười thành tiếng. Cho đến khi cô bé nói ra câu cuối, ông không nhịn được đã bật cười.

Đây rõ ràng là bất mãn với sự dạy dỗ, tranh cãi với người lớn.

Hiển nhiên Thẩm Độ cũng nhận ra, hơi hạ giọng, “Còn dám cãi?”

Dung Dung bất mãn lẩm bẩm: “Vừa nãy trên tàu điện siêu tốc, anh cũng không nhét ví tiền vào trong túi áo khoác. Tôi còn là người tìm lại giúp anh, anh cũng phải nhớ kỹ bài học.”

Càng về sau, câu nói đó càng nhỏ dần. Câu cuối cùng chẳng khác gì tiếng muỗi kêu, nhưng Thẩm Độ vẫn nghe thấy.

Thẩm Độ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô, “Có phải cô muốn xuống xe ngay bây giờ không?”

Ẩn ý là không ngoan ngoãn sẽ quăng cô ra ngoài.

Dung Dung đã biết điều, “Không muốn, tôi sai rồi.”

Ẩn ý là để không bị quăng ra ngoài nên miễn cưỡng nhận sai.

Hai người ngồi đằng sau đều không nói chuyện, tài xế mở miệng đúng lúc: “Cậu chủ, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Mua điện thoại.” Sau khi ra lệnh ngắn gọn, Thẩm Độ lại hạ giọng hỏi Dung Dung: “Mua hiệu gì?”

Dung Dung chớp mắt, có cảm giác không giống như bị mất điện thoại và muốn mua cái mới gấp, mà là đổi luôn chiếc điện thoại mới.

Có điều cô vẫn chọn, “Apple.”

Mặc dù bây giờ “ném đá” Apple mới là đúng về mặt chính trị, nhưng quả thật cô đã quen dùng hệ điều hành iOS nên lười đổi.

“Tìm một chuỗi cửa hàng.”

Tài xế tìm kiếm một chuỗi cửa hàng gần đây bằng máy dẫn đường.

Khi đến chuỗi cửa hàng, Dung Dung dẫn đầu xuống xe trước. Cảm giác ủ rũ ban đầu vì bị mất túi xách đã vơi bớt một cách thần kỳ vì sẽ mua điện thoại mới, thậm chí còn hơi vui sướng.

Thẩm Độ đi vào cửa hàng với cô. Nhân viên còn chưa tới chào đón, anh đã chỉ thẳng vào những chiếc điện thoại trên quầy trưng bày và hỏi cô: “Mua cái nào?”

Nhân viên âm thầm siết chặt tay. Bạn trai tặng điện thoại cho bạn gái, nhưng lại dụ dỗ anh ta mua cho mẫu xịn nhất.

Kết quả là còn chưa nói ra hai chữ “Xin chào”, Dung Dung đã chọn xong, “Cái này.”

Thẩm Độ lại hỏi: “Không mua max à?”

Nhân viên quá ghen tị, bạn gái đã chủ động hạ thấp yêu cầu, anh ta không xuôi theo mà lại khăng khăng tặng cho bạn gái cái tốt nhất.

Dung Dung cầm cái Max lên, so sánh cho anh xem, “Tay tôi cầm không được.”

Xương tay của cô hơi nhỏ, mặc dù thon dài nhưng lòng bàn tay không lớn, cầm cái 6.5 inch hơi khó khăn.

“Dung lượng thì sao?”

Nhân viên vừa mới há miệng, Dung Dung lại quyết định, “256, tôi phải lưu trữ hình ảnh.”

Quá trình từ đầu đến cuối chỉ có hai phút, thậm chí nhân viên chưa kịp trổ tài mời chào.

Là một nhân viên bán hàng, cô thấy hơi chạnh lòng.

Cặp tình nhân này thiệt là dứt khoát.

Lúc thanh toán, Dung Dung lại thốt lên: “Tai nghe trong túi xách cũng bị mất rồi, đúng lúc ra đời 2 nên mua một cái nhé.”

Thẩm Độ “Ừ” một tiếng, “Có muốn mua laptop không?”

Nhân viên: “…” Đại vậy à?

Dung Dung cười nói: “Laptop ở trong vali, không bị mất.”

Nhân viên: “…” Quý cô à, cô đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời đổi laptop mới!

Cặp tình nhân này đã rời đi.

Nhân viên thu ngân cười khen ngợi nhân viên bán hàng, “Được đấy, gặp phải khách hàng quá dứt khoát.”

Nhân viên bán hàng cắn ngón tay với vẻ mặt phức tạp, “Hôm nay tui là một con mắm gato.”

Thẩm Độ lại dẫn cô đi làm sim mới.

Dung Dung trực tiếp kích hoạt điện thoại trên xe. Vì không có điện thoại cũ bên người, cài đặt lại cái mới khá phiền phức. Đã gần sắp năm giờ, Thẩm Độ liếc nhìn Dung Dung đang cúi đầu chăm chú cài đặt điện thoại, bảo tài xế tìm một nhà hàng, đi ăn cơm trước.

Tài xế khó hiểu, “Không về nhà sao?”

Thẩm Độ cau mày, “Dẫn cô ấy theo thì sao tôi về nhà?”

Giọng điệu vô cùng chán ghét.

Tài xế khựng lại, dở khóc dở cười, “Vậy sắp xếp cho cô gái này như thế nào đây?”

“Đưa cô ấy đến khách sạn.” Thẩm Độ nghiêng đầu hỏi cô: “Cô đã đặt khách sạn chưa?”

“Bên phía sự kiện đã đặt giúp tôi.” Dung Dung ngẩng đầu lên, nét mặt chột dạ, “Nhưng mà…”

Thẩm Độ nhướng mày, chờ câu nhưng mà sau đó của cô.

Tài xế rất thông minh, “Cô gái này không có chứng minh nhân dân.”

Trong thời đại này, không có điện thoại sẽ không thể đi đâu, không có chứng minh nhân dân sẽ không có hộ khẩu.

“… Đi ăn trước đi.” Thẩm Độ đè vào ấn đường, nhàn nhạt hỏi: “Muốn ăn gì?”

Dung Dung nghĩ ngợi, “Có thể đi ăn gần The MixC không? Sự kiện tôi sẽ tham gia là ở đó.”

“Được.”

Dung Dung thấy anh ta dễ thương lượng bèn lấn lướt hơn, “Vậy tôi có thể đến check-in cửa hàng nổi tiếng trên mạng không?”

Thẩm Độ phớt lờ cô, trực tiếp ra lệnh cho tài xế: “Đến The MixC.”

Sự kiện lễ hội mùa thu của Shiseido lần này diễn ra tại The MixC ở vịnh Thâm Quyến, Dung Dung được mời tới. Ban tổ chức sự kiện đã sắp xếp cho Dung Dung và các blogger làm đẹp khác nghỉ ngơi tại khách sạn Kapok gần The MixC.

Thẩm Độ là người địa phương, biết The MixC, biết Kapok, nhưng không biết những cửa hàng nổi tiếng trên mạng mà Dung Dung nói tới.

Anh không ăn đồ ngọt, vì vậy lúc Dung Dung chỉ vào cửa hàng Lady M* cho anh xem, anh rất ngu ngơ.

Nội thất chủ yếu là màu trắng tinh khôi, mái nhà theo kiểu cung điện. Tất cả thiết kế gương kính là nét trang trí đặc sắc của cửa hàng này, rất thích hợp với giấc mơ công chúa trong lòng các cô gái trẻ.

Bây giờ vẫn chưa đến giờ cao điểm tan làm, không có nhiều người đứng xếp hàng. Dung Dung quyết định đứng cuối hàng, vẫy gọi Thẩm Độ, “Xếp hàng nè.”

Thẩm Độ cau mày, “Tôi không ăn.”

“Ngon lắm, trước đây tôi đã ăn một lần ở Thượng Hải.” Dung Dung rất tận tâm giới thiệu cho anh.

Thẩm Độ bất lực, “Vậy cô mua đi.”

Bỏ đi, coi như là làm trọn bổn phận chủ nhà.

Sau khi mua xong, Thẩm Độ miễn cưỡng ăn một miếng. Anh chỉ không ăn đồ ngọt, chứ không phải bài xích đồ ngọt. Thế nhưng rõ ràng độ ngọt của miếng bánh phô mai bí đỏ này đã vượt qua phạm vi chấp nhận của anh.

“Không ăn à?” Dung Dung nhìn anh với ánh mắt lãng phí thức ăn sẽ bị trời phạt, “Nó không rẻ đâu.”

Thẩm Độ: “…”

Sau khi cô ăn xong lại đứng yên.

Thẩm Độ biết rõ lý do cô đứng yên, nguyên nhân nằm ở các cửa hàng lớn nhỏ trong The MixC này.

Tiền của phụ nữ thật dễ moi.

“Tôi luôn muốn thử kem chống nắng đen BA Pola*.” Dung Dung hào hứng nói một số câu mà Thẩm Độ không hiểu: “Mặc dù tôi là fan não tàn của Shiseido, vẫn luôn dùng kem chống nắng bé mập màu xanh, nhưng làm người phải luôn thử cái mới. Tôi đi mua được không? Rất nhanh thôi.”

*Kem chống nắng đen BA Pola: Không chỉ tập trung vào việc chống các tia cực tím từ mặt trời, Pola tập trung ngăn cản các tia hồng ngoại gần với nguồn từ máy tính, bóng đèn… mà mọi người thường bỏ qua. Do công nghệ nghiên cứu “Cắt” ánh sáng chứ không phải chống tia sáng như các kem chống nắng thông thường nên sau khi sử dụng kem, người dùng có thể ra nắng ngay lập tức không cần chờ 15′-20′ như các kem chống nắng khác.

Nghe không hiểu, Thẩm Độ nói thẳng: “Đi mua đi.”

Sợ làm trễ nãi thời gian của Thẩm Độ, Dung Dung đã không làm bài khảo sát làn da. Nhưng cô chỉ định mua kem chống nắng, không biết tại sao lại bị dụ dỗ mua luôn essence.

Lúc bỏ vào túi, Thẩm Độ liếc nhìn chai essence đó, đủ các màu sắc giống như kính vạn hoa.

Chị gái bán hàng nhìn Dung Dung với vẻ ngưỡng mộ, “Bạn trai của em tốt với em quá.”

Dung Dung xua tay, “Em tự bỏ tiền đấy.”

Trong chớp mắt, ánh mắt mà chị gái bán hàng nhìn Thẩm Độ khác hẳn.

Tất cả đồ trên người đều là hàng đặt làm, thậm chí đồng hồ đeo tay cũng là phiên bản giới hạn toàn cầu của Montblanc, tại sao mua một chai mỹ phẩm cũng để bạn gái mình trả tiền?

Lúc lên xe, tài xế thấy vẻ mặt Dung Dung đầy thỏa mãn. Nhìn sang khuôn mặt vô cảm của cậu chủ nhà mình, ông cảm thấy năng lực của cậu chủ vẫn không ổn, điển hình của người chưa từng đi mua sắm với phụ nữ.

Lúc ông đi mua sắm với vợ mình rất điệu nghệ, đến trung tâm mua sắm là sẽ đưa túi cho ông, anh ngồi ở chỗ nào đó đợi em, gọi anh thanh toán tiền.

Sau đó có thể yên tâm chơi điện thoại.

Dung Dung đã cài đặt điện thoại xong, định chuyển tiền cho Thẩm Độ.

Màn hình điện thoại của Thẩm Độ sáng lên, là tin nhắn chuyển khoản của cô.

“Mau nhận tiền.” Dung Dung thúc giục anh.

Thẩm Độ cảm thấy cô luôn tích cực quá mức trong việc trả lại tiền.

“Cô gấp gáp như vậy là khiến tôi cảm thấy tôi mới là người thiếu nợ à?”

Dung Dung có đầy đủ lý do, “Tôi cũng không thể không trả lại, không thể tiêu tiền phung phí của anh.”

Thẩm Độ khẽ cười, đảo nhẹ mắt, giọng nói hiếm khi có chút đùa cợt, “Bạn gái xài tiền của bạn trai không được xem là tiêu tiền phung phí.”

Lúc này xe chợt xốc mạnh, Thẩm Độ nhướng mày nhìn tài xế ngồi đằng trước.

Tài xế rụt vai, “Gờ giảm tốc, quên chạy chậm lại.”

Thẩm Độ rời mắt, liếc nhìn sang Dung Dung.

Đèn neon ngoài cửa sổ xe chiếu vào mặt cô, phản chiếu sắc mặt hơi ửng đỏ và sự ngại ngùng trong đôi mắt cô.

Một lúc sau, cô mới khôi phục tinh thần.

Dung Dung ôm túi đồ mình mua, oán trách: “Bây giờ không cần diễn nữa.”

Thẩm Độ nhíu mày, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi vẫn chưa biến mất.

Khách sạn rất gần với khu mua sắm, Dung Dung ảo não nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt. Rõ ràng trong danh sách đặt phòng có tên cô, vậy mà cô lại không thể vào ở.

“Đi thôi.” Thẩm Độ đứng bên cạnh cô, khẽ nói: “Đặt một phòng cho cô bằng chứng minh nhân dân của tôi.”

Dung Dung nhất thời cảm thấy hình tượng của Thẩm Độ tăng thêm một bậc.

Cho đến khi nhân viên lễ tân mỉm cười niềm nở, phổ cập kiến thức cho bọn họ: “Nếu không mang theo chứng minh nhân dân, anh chị hãy tải ứng dụng Kho Tàng Chứng Thực trên điện thoại, có thể dùng chứng minh thư điện tử để xác minh danh tính.”

Dung Dung: “…”

Thẩm Độ: “…”

Hai người chưa từng quên mang theo chứng minh nhân dân khi đến khách sạn nên rất lạc hậu.

Ban tổ chức đã đặt phòng hai giường sang trọng cho Dung Dung, cô và chó Lương ở một phòng. Nhưng bây giờ cô vẫn còn giận chó Lương nên quyết định nâng cấp phòng.

Dung Dung không thiếu tiền hỏi thẳng: “Ở đây có phòng nào hướng ra biển không?”

Nụ cười của nhân viên lễ tân càng thân thiện hơn lúc nãy, “Dạ có.”

“Vậy phòng đó đi.”

Thẩm Độ thấy cô làm thủ tục nhận phòng xong, dặn dò cô vài câu rồi rời đi.

Dung Dung dõi theo xe của anh ta rời đi mới quay vào khách sạn, định về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi mua một ít quần áo mới và thay đổi hết phụ kiện.

Lúc này thang máy đã xuống đến lầu một, cửa vẫn chưa mở ra đã nghe thấy có tiếng cười đùa bên trong.

Dung Dung cảm thấy cô không chỉ có duyên phận thần thánh với Thẩm Độ, mà còn dây dưa mãi với Thỏ Thỏ Đường.

Thỏ Thỏ Đường và hội chị em của cô ta trong thang máy đều ngẩn người nhìn cô.

Xuyên Nam vẫn là người bật cười trước, “Đại Dung Dung, cô vừa mới chạy marathon hả?”

Dung Dung mặc đồ thể thao đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, kéo vali nhỏ, thậm chí không mang theo túi xách nào.

Thỏ Thỏ Đường nhướng mày, lo lắng hỏi: “Chuyện này là sao vậy? Trông thật nhếch nhác, nếu ban đầu đi với chúng tôi là tốt rồi.”

Dung Dung chỉ cười nhạt, trả lời: “Xui xẻo thôi, ví tiền bị mất.”

Cả đám người cùng phát ra tiếng thở dài đồng cảm.

“Thiệt hại rất lớn nhỉ. Lần này ban tổ chức chỉ bao tiền thuê khách sạn, chi phí vui chơi còn lại phải tự bỏ tiền ra, hay là…” Thỏ Thỏ Đường tạm dừng, nở nụ cười vui vẻ, “Tôi tìm giúp cô một khách sạn bình dân ở gần đây nhé?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv