Từ con hẻm nhỏ cạnh cửa hàng quần áo đi về phía đông sẽ tới nhà bà lão, cũng tức là nhà của Mary và Anne.
Từ nhà bà lão đi hướng bắc, là chỗ ở của A Gia và Thụy Y.
Nhà bà lão ở phía nam, đi tiếp sẽ tới nhà Tịch Phi.
Bởi vậy hướng đi của Minh Thiên và Ôn Như Ngọc ngược đường với Đoạn Dịch.
Dưới cơn mưa nhỏ, trên đường như cũ không một bóng người, hạt mưa mảnh như sợi tơ rơi tí tách trên mặt đất lát đá. Cả con hẻm nhỏ cũ xưa bị hơi nước phủ một lớp filter xám xịt.
Minh Thiên mặc trang phục thuần đen, thân thể thon dài băng qua hẻm nhỏ, giày da màu đen bị nước mưa lẫn bùn đất bắn lên có hơi dơ, nhưng thoạt nhìn hắn không để ý chút nào.
Nghe Ôn Như Ngọc hỏi, hắn tạm dừng chân, quay đầu nhìn cô ta: "Không thì cô tìm đại một chỗ mà trốn, khỏi đi. Cô có thể quay đầu về thẳng cửa hàng quần áo. Nơi đó tương đối an toàn. Tịch Phi đi từ nhà mình đến nhà A Gia, không cần đi đường vòng qua cửa hàng. Một mình tôi tới nhà Tịch Phi canh chừng, theo dõi thời gian cô ta ra cửa là đủ."
Ôn Như Ngọc nuốt ngụm nước bọt. "Được, nơi đó rất an toàn... Cũng không nghe nói trong vụ án giết người hàng loạt ngoài gái điếm có ai khác bị giết. Đúng là Tịch Phi không có lý do để giết chủ cửa hàng quần áo... Nhưng mà, nếu chỉ để các anh làm..."
"Không sao. Mọi việc lượng sức mà làm. Tôi từng học võ mấy năm, anh Tiểu Dịch từng đi lính. Cô chỉ là một sinh viên, cứ trốn đi. Một mình tôi theo dõi Tịch Phi ngược lại không dễ lộ."
Minh Thiên nói, "Với lại, chúng ta vốn suy đoán hung thủ chính là Tịch Phi. Chúng ta không cần ngăn cô ta giết A Gia, tất cả việc hôm nay cần làm là mắt thấy tai nghe, tránh cho sau này suy đoán gặp sai lầm."
Nghe đến đó, Ôn Như Ngọc nói cảm ơn Minh Thiên, rồi xoay người đi về cửa hàng quần áo.
Minh Thiên không trực tiếp tới nhà Tịch Phi, nửa đường hắn rẽ hướng, lẻn vào một nhà dân, sau đó phóng hỏa.
Dưới ánh lửa thấp thoáng, Minh Thiên như không có chuyện gì mà trở lại lối cũ, đi vào một hẻm nhỏ khác.
... Đây là đường tắt ngắn nhất để đi từ nhà Tịch Phi đến nhà A Gia. Vắng người, cũng dễ che giấu tai mắt người khác.
Nửa đường con hẻm có đặt một bốt điện thoại công cộng.
Minh Thiên đi vào, nhét tiền xu, nhấc ống nghe, gọi cho chủ cửa hàng quần áo. "A lô? Nhà ông bị cháy."
Cúp máy, Minh Thiên đè thấp vành nón, che khuất gương mặt bản thân, sau đó nghiêng người, giấu nửa người trong con hẻm.
Hắn lại cầm ống nghe lên, nhưng không gọi cho ai.
Cửa kính bốt điện thoại công cộng không đóng kín, âm thanh nước mưa tí tách va đập không ngừng lọt vào trong bốt điện thoại nhỏ hẹp.
Một lúc sau, Minh Thiên chờ được người hắn đang chờ... Tịch Phi mặc váy, mở dù đi ngang qua. Trên vai cô đeo một cái túi, tay phải luôn đặt trong túi. Không khó để tưởng tượng, trong túi có một khẩu súng.
Minh Thiên kịp thời xoay người, không để cô ả thấy mặt mình.
Tay cầm ống nghe, hắn lớn giọng nói: "Được, cục cưng A Gia, mười phút sau hẹn em ở cửa hàng quần áo xa hoa. Anh sẽ mua cho em một chiếc váy xinh đẹp. Tất nhiên rồi, kim cương cũng mua luôn."
Cách con hẻm nhỏ không xa, giày cao gót dưới chân váy Tịch Phi hơi dừng lại, rồi tiếp tục đi.
Chậm rãi buông ống nghe xuống, Minh Thiên đặt tay trên vành nón xoay người, lẳng lặng nhìn bóng lưng Tịch Phi.
Dưới bóng đen vành nón là khuôn mặt lạnh lùng không chút huyết sắc, hòa vào cơn mưa bụi mông lung trong con hẻm nhỏ.
·
Bên kia.
Ôn Như Ngọc đã trở lại cửa hàng quần áo, thay quần áo mặc từ khách sạn.
Bọn họ không thể trộm tiền bà chủ khách sạn Lisa một cách không tiết chế, vậy nên trong điều kiện ngân sách có giới hạn, Ôn Như Ngọc không mua thêm váy. Cô ta vào phòng thay quần áo thay chiếc váy vừa mua ra, trả lại đưa ông chủ, nói rằng phần eo cần sửa lại nhỏ hơn một chút.
Dựa vào lý do này, Ôn Như Ngọc cảm thấy mình có thể ở chỗ này thật lâu cho đến khi các đồng đội quay lại.
Đa số quần áo trong cửa hàng là do ông chủ tự may, sửa kích thước đương nhiên dễ như chơi, nên ông chủ thoải mái đồng ý. Nhưng ông chưa kịp bắt tay vào làm thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo chuông.
Nghe điện thoại xong, ông chủ lo lắng đuổi Ôn Như Ngọc ra khỏi cửa hàng, bảo rằng nhà bị cháy, ông ta phải chạy về nhà. Giải thích qua loa, ông chủ khóa cửa liền chạy đi.
Ôn Như Ngọc sửng sốt đứng tại chỗ một lát, có hơi không biết làm sao, cũng hơi hoảng.
Xung quanh yên lặng, vẫn không thấy bóng người như cũ.
Trong thời điểm vụ án giết người hàng loạt còn chưa được phá, ngoại trừ cửa hàng quần áo này, xung quanh không có cửa hàng nào khác mở cửa. Ôn Như Ngọc không thể trốn vào cửa hàng khác, cũng không dám đi xa chỗ này. Nếu rời khỏi đồng đội quá xa, đến lúc cô ta gặp nguy hiểm gì, kêu cứu chưa chắc sẽ có người nghe thấy.
Tự hỏi một lát, Ôn Như Ngọc đi vào con đường đối diện xéo cửa hàng quần áo.
Nơi này có mấy căn nhà cũ không người ở. Cô ta chọn một chỗ có vị trí quan sát tốt nhất chui vào, đi dọc theo cầu thang lên lầu hai, tới chỗ ban công lầu hai rồi ngồi xổm xuống.
Đối với cô ta, cô ta cảm thấy bản thân đã tìm được một nơi trốn rất lý tưởng.
... Trốn ở đây, cô ta có thể tránh bị NPC nhìn thấy, lại có quan sát rõ ràng tình hình chỗ cửa hàng quần áo, nếu lát nữa Minh Thiên hoặc đồng đội khác tới đây, cô ta liếc một cái là thấy, sau đấy chạy ra tụ họp với họ.
Ước chừng 10 phút sau.
Ôn Như Ngọc trăm triệu không ngờ mình không chờ được bất cứ đồng đội nào, mà lại thấy Tịch Phi xuất hiện trước cửa hàng quần áo.
Cô ta vốn không thấy mặt Tịch Phi, vì Tịch Phi cầm dù, phần mặt bị dù che lại.
Nhưng sau khi đứng trước cửa hàng quần áo nhìn trái nhìn phải, Tịch Phi lại đi tới gần chỗ Ôn Như Ngọc phía đường đối diện.
Cô nghiêng dù về sau, ngửa đầu nhìn về phía nhà lầu nơi Ôn Như Ngọc đang trốn.
Cũng trong nháy mắt này, xuyên qua ban công chạm rỗng, Ôn Như Ngọc thấy rõ mặt cô, nhận ra cô là ai.
Ôn Như Ngọc gần như ngừng thở.
Cô ta dùng hết toàn lực mới kìm được bản thân sợ hãi kêu ra tiếng.
Cô ta thở ra một hơi thật sâu, tạm thời thả lỏng, vì cô ta phát hiện Tịch Phi nhìn sang đây không phải do phát hiện ra mình, mà giống như đang quan sát dãy nhà đối diện.
Rất nhanh Ôn Như Ngọc lại hít mạnh một hơi... Tịch Phi vậy mà khép dù lại, đi vào dãy nhà này!
Làm, làm thế nào bây giờ?
Dãy nhà này không có người ở, sao ả lại vào đây?
Có phải ả đã phát hiện mình trốn ở ban công không?
Lầu hai không cao, hay là... Mình nhảy xuống?
Tiếng giày cao gót của Tịch Phi vang khắp hành lang, tựa như đếm ngược từng giây đến tử vong khiến lòng người sợ hãi.
Mặc dù biết có thể Tịch Phi sẽ không tới lầu hai, nhưng Ôn Như Ngọc vẫn lo lắng quá mức.
Vậy nên cô ta cởi giày cao gót, đứng trên ban công, mắt nhắm nhảy xuống đất.
Lầu hai không cao, không khiến người nhảy xuống ngã chết hoặc tàn phế, nhưng đầu gối Ôn Như Ngọc đập vào bậc thang cạnh đường, người cũng bị thương không nhẹ.
Máu tươi từ đầu gối chảy dọc cẳng chân, đau đến mức cô ta không nhịn được rên rỉ.
Ngay lúc này, gần như trong tích tắc, cô ta nghe thấy tiếng súng lên đạn.
Ôn Như Ngọc quay phắt đầu nhìn về phía chỗ cũ, bất ngờ chạm mắt với Tịch Phi đang đứng trên ban công lầu hai.
Gần như theo bản năng, lấy tốc độ cực nhanh, Ôn Như Ngọc mở cây dù đen có thể ngăn một đòn tấn công chí mạng.
Một tiếng "Bằng" lớn vang lên, viên đạn va phải dù đen. Dù đen hoàn thành sứ mệnh, tan biến vào không khí.
Ôn Như Ngọc lập tức lấy ra một cây dù đen khác. Cô ta hoảng sợ trợn to mắt, bốn mắt nhìn nhau với Tịch Phi.
"Vốn không nhìn thấy cô, ai mà biết cô tự bại lộ. Ai bảo cô... Nhìn vào mắt tôi."
Tịch Phi khẽ cười, ánh mắt lạnh băng âm độc hung hăng trừng Ôn Như Ngọc, nhanh chóng bắn phát thứ hai.
"Bằng", dù đen kịp thời bung ra, giúp Ôn Như Ngọc chặn đạn lần thứ hai.
Ôn Như Ngọc không dám ở lâu, vừa bò dậy liền bỏ chạy, trong lúc đó cô ta lấy thêm dù đen, phòng ngừa Tịch Phi tấn công lần thứ ba. Viên đạn thứ ba quả nhiên đúng hẹn mà tới, bắn cho cây dù đen thứ ba biến mất.
Run rẩy rũ tay, Ôn Như Ngọc bung mở cây dù đen thứ tư, đồng thời cô ta ý thức được, cứ chạy mãi không phải giải pháp, nên cô ta dừng chân liều một phen, quay đầu nhìn về phía Tịch Phi. "Từ từ! Tôi có chuyện muốn nói!"
Hai chân run bần bật, giọng nói cũng bất giác run rẩy, nhưng cô ta gắng gượng nói lời muốn nói.
"Cô không nên lãng phí thời gian ở chỗ này. Cô đã bắn ba phát súng rồi. Cô sẽ dẫn những người khác tới! Đến lúc đó bọn họ sẽ biết cô là hung thủ!"
"Cô nên tranh thủ thời gian đi giết A Gia. Cô giết tôi làm cái gì? Cô nên giữ đạn lại. Tôi, đồng đội của tôi đang ở nhà A Gia bảo vệ cô ấy! Anh ta tên Đoạn Dịch! Cô đi tìm anh ta đi!"
"Cô giết tôi cũng vô ích. Tôi rất ngu, tôi không biết cách phá giải phó bản này như thế nào. Mấy phó bản lúc trước, đều là nhờ Đoạn Dịch phá giải. Hôm nay anh ta trốn trong nhà A Gia chờ cô tới cửa, bây giờ cô lập tức tới đó, cô giết anh ta và A Gia, cô sẽ đạt được mục đích! Tôi, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi... Rất vô dụng! Tôi không đủ sức uy hiếp cô..."
"Đừng giết tôi, cô giết đồng đội tên Đoạn Dịch của tôi kìa! Giết anh ta, cô sẽ an toàn!"
"Suỵt..." Tịch Phi dựng thẳng ngón trỏ, dùng ánh mắt lạnh đến tận xương mà nhìn Ôn Như Ngọc, "Đừng nói nhiều, rất ồn, cũng sẽ dẫn người khác tới. Cảm ơn cô đã báo cho tôi biết A Gia vẫn đang ở nhà. Tiếc là..."
"Cô là nhà ngoại cảm, nhất định phải chết. Hơn nữa cô là người phe tốt."
Nói xong câu đó, Tịch Phi bắn liền hai phát súng.
Phát súng thứ nhất, viên đạn đụng vào dù đen.
Phát súng thứ hai, viên đạn đâm thủng ngực Ôn Như Ngọc.
Bắn xong hai phát, Tịch Phi không nhìn Ôn Như Ngọc nữa, lập tức nhấc giày cao gót rời đi.
·
Nằm trên mặt đất lạnh băng, nhiệt độ cơ thể dần xói mòn, Ôn Như Ngọc cảm thấy toàn thân mình ướt đẫm, không biết là bị mưa xối, hay là bị máu thấm ướt.
Sau một lúc lâu, cô ta nghe thấy tiếng bước chân, khóe mắt nhìn thấy một màu đen.
Gian nan nghiêng đầu, Ôn Như Ngọc thấy Minh Thiên.
Minh Thiên cầm một cây dù đen đi tới gần. Giờ phút này trong mắt cô ta, hắn như Tu La vừa bước ra từ địa ngục.
"Câu, câu nói vừa rồi của Tịch Phi, cảm ơn tôi đã cho cô ta biết A Gia đang ở nhà. Là có ý gì?"
Ôn Như Ngọc gian nan mở miệng, trong giọng nói là hơi thở mong manh, "Vốn dĩ Tịch Phi định đến nhà A Gia giết cô ấy. Sao đột nhiên cô ta lại ở đây? Đối diện cửa hàng quần áo, chỉ có dãy nhà này, vậy nên tôi trốn ở đây... Cô ta cũng tới đây. Cô ta tìm nơi để ngắm bắn đúng không. Cô ta cảm thấy dãy nhà này có vị trí quan sát tốt, cô ta trốn ở đây để ngắm bắn A Gia tại cửa hàng quần áo?"
"Tại sao cô ta nghĩ rằng A Gia sẽ đến cửa hàng quần áo?"
"Tôi... Tôi vẫn luôn tin tưởng anh! Phó bản đầu tiên, anh đã trở lại lâm viên cứu bọn tôi; phó bản thứ hai, cũng là anh một mình đối đầu Mạt Lị..."
Lúc lâu sau, Minh Thiên thản nhiên mở miệng: "Thật ra cô có thể không chết. Thứ nhất, tôi thiết lập cái bẫy này chưa chắc sẽ thành công. Tỷ như tôi không thể bảo đảm cô và Tịch Phi nhất định sẽ đụng mặt nhau tại dãy nhà này."
"Thứ hai, nếu vừa rồi cô không nói câu cuối cùng, tôi sẽ cho cô một cơ hội."
"Cô kiếm được 100 đồng vàng trong phó bản《 Chơi trốn tìm 》, đủ mua bốn cây dù. Nếu vừa rồi cô không nói gì dù chỉ một câu, chờ đến khi cô dùng hết bốn cây dù, tôi sẽ dùng cây dù trong tay cứu cô."
"Chỉ tiếc, sự thật một lần nữa chứng minh, bản tính con người không dễ thay đổi. Để sống sót, cô vẫn bán đứng đồng đội không chút do dự. Tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác. Cơ hội sống sót, là tự cô từ bỏ."
"Cuối cùng, câu nói cuối cùng?" Thật ra Ôn Như Ngọc đã cạn sức lực, cô ta có thể chống đỡ đến hiện tại, miễn cưỡng nhờ vào một hơi thở cuối cùng. Vì cô ta nghi hoặc, vì cô ta không cam lòng.
"Là vì... Vì Đoạn Dịch? Anh... Rốt cuộc anh..."
Minh Thiên khẽ thở dài: "Tối qua tôi vừa mới dạy cô bí quyết tất thắng trong trò chơi này. Đáng tiếc, cô không biết áp dụng."
·
Bỏ dù đen vào trong túi, Minh Thiên một tay xách túi, tay kia mở một cây dù bình thường, đè thấp vành nón đi đến cuối con hẻm.
Tại đó có một người đang đứng, dường như đã đứng chờ được một lúc.
Thấy Minh Thiên đi tới, đồng tử của anh ta hơi co lại.
Cán dù xoay nửa vòng trong lòng bàn tay. Hắn nhìn về phía người đang chờ trước mặt, Cố Lương.
"Vào giáo đường?" Minh Thiên thuận miệng hỏi anh ta.
Cố Lương lắc đầu: "Không. Nhưng nhân viên quét dọn cho tôi mượn hai quyển sách bên trong giáo đường. Tôi cảm thấy nó sẽ có ích nên chạy về luôn."
"Được. Vậy chúng ta đi tìm anh Tiểu Dịch." Minh Thiên đi vòng qua Cố Lương, bị anh ta gọi lại.
"Sao vậy, ngài Dương?" Dừng chân, Minh Thiên quay đầu hỏi Cố Lương.
Cố Lương hé miệng, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên muốn nói lại thôi.
"Không có gì." Cố Lương xoay người về phía trước, "Đi tìm tiểu Dịch trước."
·
Giờ này phút này, trong nhà A Gia.
Vừa nãy Đoạn Dịch giả làm khách đi vào nhà, cho A Gia chút tiền boa, bảo cô pha ly hồng trà.
Nhân lúc A Gia đi vào phòng bếp, Đoạn Dịch vào phòng ngủ, định trốn vô tủ quần áo.
Ai ngờ trong phòng A Gia không có tủ quần áo.
Đoạn Dịch đành chạy sang phòng Thụy Y ở bên cạnh, phòng này thế mà cũng không có tủ quần áo.
Gầm giường, dưới sô pha, không có chỗ nào để trốn, Đoạn Dịch chỉ có thể xấu hổ trở về phòng khách, nhận lấy ly trà A Gia đưa.
Đoạn Dịch tự an ủi bản thân, không có tủ quần áo cũng không sao. Chưa biết lát nữa Tịch Phi sẽ ra tay ở đâu, anh mà trốn trong tủ quần áo, không chừng sẽ chả thấy cái gì.
Nhấp một ngụm hồng trà, Đoạn Dịch thuận miệng hỏi A Gia: "Sao trong phòng cô không có tủ quần áo?"
"À, tôi đã bán tủ quần áo và quần áo bên trong rồi." A Gia nói.
"Tại sao?" Đoạn Dịch hỏi.
A Gia nói thật cho Đoạn Dịch nghe: "Tôi có một vị khách gặp chút khó khăn. Nên tôi và Thụy Y bán tủ quần áo cùng một số món đồ, góp tiền đưa cho anh ấy."
Đoạn Dịch nhíu mày: "Là Tom Hansen à?"
A Gia hơi kinh ngạc: "Anh... Biết anh ấy sao?"
Đoạn Dịch chỉ hỏi: "Cô, Thụy Y, Tịch Phi, Bảo Lâm, Mary, Anne, tất cả đều thích hắn ta?"
Để tránh cho câu hỏi của mình quá có chủ đích, khiến A Gia nghi ngờ, anh ra vẻ tuỳ tiện nói: "Không gạt cô, bọn tôi là đàn ông, đều muốn biết rốt cuộc tên Tom đó lợi hại chỗ nào. Cô nói xem, bọn tôi tìm các cô phải tiêu tiền mới được tới. Còn hắn ta lại tới nhận tiền? Phải làm cho ra lẽ chứ."
A Gia cười khổ, bưng tách trà nóng nói: "Thật ra tôi biết, anh ấy gặp dịp thì chơi. Nhưng ít nhất anh ấy còn nguyện ý diễn trò. Trước kia tôi từng có một đời chồng, mỗi ngày đều bị đánh, sau đó chạy trốn tới nơi đây. Sau khi đến nơi này, tôi vẫn không có một ngày yên bình. Nhiều vị khách rất thô lỗ, không coi chúng tôi là con người. Còn Tom, ít nhất anh ấy... Hiểu được và tôn trọng bọn tôi. Ở bên anh ấy, bọn tôi như đang thật sự yêu đương, đang hẹn hò, chứ không phải giao dịch ở một nơi dơ bẩn nào đó..."
"Mấy người bọn tôi... Chắc là đều có cảm giác như thế nhỉ."
"Cô có ghen ghét các cô ấy không? Ví dụ hàng xóm hay bạn cùng phòng của cô, Thụy Y." Đoạn Dịch hỏi thăm.
... Hôm qua anh đã thấy A Gia giết Thụy Y.
"Ghen ghét... Đôi khi sẽ có một chút, nhưng vẫn khá tốt. Tôi không thể trách Tom được. Ngoại trừ anh ấy, tôi cũng có những vị khách khác. Tôi không xin Tom thứ gì, chỉ cầu chút vui vẻ thoải mái thôi."
"Lúc Tom tới tìm tôi, đôi khi tôi không rảnh quan tâm anh ấy, bận tiếp khách khác để kiếm tiền, vậy nên không thể không nhờ các chị em tới chơi cùng anh ấy. Mọi người đều có được thứ mình muốn. Thật lòng tôi không có bao nhiêu ghen ghét với các chị em khác."
A Gia nói, "Tom đối xử với phụ nữ rất tốt. Nếu anh ấy tặng cho tôi thứ gì, nhất định sẽ tặng thứ y hệt cho những cô gái khác, chưa bao giờ đối xử nặng nhẹ bên này bên kia."
"Vậy cô cảm thấy... Thụy Y chết như thế nào?" Đoạn Dịch hỏi A Gia.
Hôm qua rõ ràng anh đã thấy A Gia định giết Tịch Phi, chẳng qua sau đó biến thành ra tay với Thụy Y.
Nhưng bây giờ A Gia trông có vẻ rất dịu dàng, thậm chí còn khá phóng khoáng, trạng thái đương nhiên cũng khác xa hung thủ giết người ngày hôm qua.
"Thụy Y? Tất nhiên là do Jack Đồ Tể giết." A Gia khẽ vỗ ngực, trả lời câu hỏi của Đoạn Dịch, "Nicole không phải hung thủ. Không biết rốt cuộc hung thủ là ai, thật đáng sợ."
"Cô biết dùng súng không?" Đoạn Dịch ép hỏi.
"Đương nhiên là không." A Gia nói.
"Tôi có thể xem tay của cô không?" Đoạn Dịch hỏi.
A Gia mỉm cười, thoải mái đưa tay qua. "Anh đúng là vị khách kỳ quái. Nếu ai cũng giống anh, vậy thì tôi chỉ cần tâm sự với khách là có thể kiếm tiền rồi, thật tốt."
Đoạn Dịch phối hợp cười theo, cầm tay phải A Gia để xem.
Anh quan sát kỹ ngón cái của cô, cùng ngón trỏ và lòng bàn tay.
Thao tác bắn súng của Jack Đồ Tể rất chuẩn, từ ảnh chụp hiện trường tại phòng hồ sơ Cục Cảnh Sát, người chết gần như đều là một phát mất mạng.
Việc này có nghĩa là, đồ tể cần phải luyện tập bắn súng rất nhiều lần, ngón trỏ dùng để bóp cò súng chắc chắn có vết chai.
Nhưng tay A Gia không có những đặc điểm đó.
Vì thường ngày may vá bằng kim chỉ, tay của cô chỉ có vài vết kim đâm, không có vết chai.
Trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ lướt qua, Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ còn vài phút nữa sẽ đến 10 giờ, nhưng Tịch Phi vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện.
Đứng lên, anh nói với A Gia: "Tôi có thể ra ban công nhà cô nghỉ ngơi một lát không? Coi như tôi không ở đây, cô cứ làm việc của mình là được."
A Gia cảm thấy hành vi của Đoạn Dịch rất kỳ lạ.
Song chỉ cần có tiền, cô sẽ không quản nhiều. "Khách nhân cứ tùy ý."
Nhấc chân đi tới ban công, Đoạn Dịch hỏi cô một câu: "Đúng rồi, hai ngày nay Tịch Phi có liên hệ với cô không?"
A Gia ném một ánh mắt quyến rũ cho Đoạn Dịch. "Sao thế, anh ở nhà tôi, trong lòng lại nghĩ tới cô ấy?"
Đoạn Dịch cười cười: "Tiện miệng hỏi thôi."
A Gia nói: "Có, sáng nay cô ấy gọi điện thoại cho tôi, hỏi buổi sáng tôi có ở nhà không. Tôi nói có, nhưng tôi chưa kịp hỏi cô ấy muốn gì thì cô ấy đã cúp máy. Rất kỳ lạ. Bình thường cô ấy nhiệt tình lắm, chưa từng lạnh lùng như thế."
Trò chuyện đơn giản thêm mấy câu cùng A Gia, Đoạn Dịch trốn ra ban công.
Ngồi xổm xuống, chỉ lộ vùng trán và đôi mắt, chờ đến 9 giờ 10 phút, cuối cùng Đoạn Dịch cũng thấy Tịch Phi qua ban công.
Đoạn Dịch hạ thấp cơ thể, đầu cũng giấu sau ban công, dùng mũi chân khép cửa thông phòng khách và ban công lại.
9 giờ 15 phút, anh nghe thấy tiếng gõ cửa.
Từ phòng khách truyền đến giọng của A Gia: "Tịch Phi? Sao cô lại tới..."
Một tiếng "Bằng" vang lên, khiến giọng cô im bặt.
A Gia ngã xuống sàn nhà.
Đoạn Dịch tạm thời không nhúc nhích, anh đang đợi hung thủ Tịch Phi rời đi.
Tiếng súng sẽ dẫn những người khác tới, vậy nên sau khi giết người xong, hẳn là Tịch Phi sẽ nhanh chóng rời đi.
Nhưng Đoạn Dịch không ngờ, Tịch Phi vẫn chưa đi.
Trong phòng khách nhanh chóng vang tiếng thay băng đạn. Ngay sau đó là âm thanh giày cao gót gõ lên mặt sàn, Tịch Phi mở miệng nói: "Nhà ngoại cảm, tôi biết anh đang ở đây. Đồng đội của anh đã tiết lộ tin tức cho tôi. Ra đây, để tôi nhìn đôi mắt của anh nào."
Đồng đội nói cho cô ta biết anh ở đây?
Ý gì vậy?
Đoạn Dịch đang cân nhắc thì không biết từ nơi nào dưới lầu truyền đến giọng Minh Thiên. "Tịch Phi, tôi không có trong nhà. Tôi ở đây, muốn nhìn mắt tôi? Muốn giết tôi? Tới đây."
"Bằng bằng", Tịch Phi mù quáng bắn hai phát đạn ra hành lang, nhấc giày cao gót đuổi theo.
Đoạn Dịch nhanh chóng đứng dậy chỗ ban công, nhìn thấy cảnh Minh Thiên chạy vội đằng trước, Tịch Phi đang đuổi theo sau.
Chỗ Đoạn Dịch đứng là lầu bốn, không thể nhảy thẳng xuống được, chỉ có cách sốt ruột chạy cầu thang.
Anh nhanh chóng rời khỏi ban công, đi qua phòng khách, nhảy cóc ba bốn bậc thang, dọc đường xuất hiện vài cô gái bị tiếng súng thu hút, đi ra ngoài xem xét.
Một lát sau, Đoạn Dịch chạy tới chân cầu thang, tăng tốc đuổi theo Tịch Phi, tránh việc cô ta nổ súng bắn trúng Minh Thiên.
Đoạn Dịch há miệng định thu hút sự chú ý của Tịch Phi giúp Minh Thiên, đúng lúc này, đầu hẻm đằng trước có người dẫn theo một nhóm cảnh sát chạy vội tới, là Cố Lương.
"Là cô ta! Tịch Phi chính là Jack Đồ Tể. Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta tới nhà giết A Gia." Cố Lương hét lên với cảnh sát.
Phía trước có cảnh sát chạy đến, phía sau có các cô gái bị tiếng súng thu hút tới. Lần này, Tịch Phi xem như không còn cách nào giấu được nữa.
Nhưng thái độ của cô ta rất bình tĩnh.
Cô ta dùng đôi mắt âm độc nhìn lướt mọi người xung quanh, dữ tợn cười khẩy: "Đúng, không tồi. Là tôi giết. Bảo Lâm là do tôi giết, A Gia cũng là tôi giết... Tôi, cũng do tôi giết."
Nói xong câu đó, kèm tiếng súng cuối cùng trong ngày: "Bằng!"
Tịch Phi bắn một phát vào huyệt Thái Dương bản thân, ngã xuống trước mắt bao người.