Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 196



Đoạn Dịch hỏi một tiếng, Minh Thiên không trả lời, dường như lâm vào giấc ngủ sâu.

Nhẹ giọng ngồi xuống bên cạnh, Đoạn Dịch duỗi tay ôm cổ hắn, kéo hắn dựa vào người mình, rồi đẩy đầu hắn lên vai mình.

Đoạn Dịch cẩn thận kiểm tra hơi thở Minh Thiên, lại dùng ngón tay chạm cổ hắn, lòng bàn tay cảm nhận được mạch đập rõ ràng hữu lực, lúc này mới phun khụm khí nghẹn trong ngực ra.

Đoạn Dịch ôm Minh Thiên chặt hơn một chút, sau đó mang ý cười nhìn về phía hắn: "Tiểu Thiên, thật sự không nghe thấy tôi? Tôi cứ tưởng em sẽ nói vai tôi thấp quá, em dựa vào không thoải mái."

Khoảnh khắc lời nói ra khỏi miệng, Đoạn Dịch nhớ lại thời điểm kết thúc phó bản《 Du Viên Kinh Mộng 》, Minh Thiên đã nói như vậy. Lúc ấy anh chưa đủ tin tưởng hắn, có khúc mắc rất sâu với hắn.

Nghĩ đến đây, đầu quả tim nhói đau, Đoạn Dịch nâng tay chạm vào đôi mắt Minh Thiên bị vải trắng che kín. Anh không dám cởi bỏ nó. Anh lo mắt Minh Thiên bị thương.

Đang lcu1 do dự, Đoạn Dịch nghe thấy cửa hang truyền đến chút thanh âm.

Anh lập tức đứng lên, theo bản năng nhìn phía sau Minh Thiên. Nơi đó có một giường đá, còn có vài rương sắt to. Đoạn Dịch không chần chờ, nắm chặt bả vai Minh Thiên, liền chạy về phía rương sắt.

Đoạn Dịch mở rương thứ nhất, bên trong chứa rất nhiều quần áo.

Cũng may cái rương thứ hai trống không, Đoạn Dịch lập tức trốn vào.

Khép rương lại, Đoạn Dịch cố ý dùng tay giữ cho nó hở, để anh trông thấy tình huống bên ngoài.

Sau khi chui vào rương, anh mới phát hiện rương đặc biệt to.

Đoạn Dịch cao 1m84, xem như khá cao, nhưng anh nằm bên trong hoàn toàn không cảm thấy chật chội chen chúc, thậm chí còn với không tới đáy rương.

Làm anh có cảm giác... Rương này chuyên dùng để giấu người?

Hang động sâu dưới đáy biển, hang động ngăn cách nước biển, bên trong có đồ ăn, quần áo, thậm chí giường, rất có thể là nơi ở của giao nhân.

Thế thì nó đặt rương to như vậy ở đây, mục đích là gì?

Rương không làm bằng gỗ, nguyên nhân rất đơn giản, rương gỗ dễ thấm nước. Suy ra giao nhân muốn dùng loại rương không thấm nước để chứa hàng hóa.

Vật chứa trong rương là gì?

Chẳng lẽ là người?

Đoạn Dịch vừa suy tư, vừa xuyên qua cái khe hẹp thấy người đi vào hang đúng là giao nhân.

Nó dùng đuôi cá đứng thẳng, di đứng vụng về lắc lư vào hang. Ngoài dự đoán là, tay nó cầm một chai nước khoáng.

Giao nhân nhặt một cái chén dưới mặt đất, đổ nước khoáng vào, sau đó cầm chén nướng trên ngọn lửa, rồi mới đưa tới trước mặt Minh Thiên, như không muốn hắn uống nước lạnh.

Ngồi bên người Minh Thiên, một tay nó bưng chén nước, một tay cởi mảnh vải trắng che mắt Minh Thiên, dùng ngón trỏ chọt trán hắn.

Từ góc độ Đoạn Dịch không thể thấy mặt Minh Thiên.

Nhưng anh có thể từ biểu cảm giao nhân nhìn ra, Minh Thiên đã tỉnh lại.

Giao nhân mỹ lệ mỉm cười, giơ chén nước tới phía trước một chút, nhìn Minh Thiên nhỏ nhẹ: "Đây là nước ngọt nhân loại các anh cần? Vừa rồi em tìm được ở bên ngoài. Em còn bắt một ít cá, treo ngoài cửa hang, lát nữa cho anh ăn."

"Tuy rằng... Tuy rằng anh..." Cô ta như nhớ tới một ký ức ngọt ngào, mỉm cười càng xinh đẹp hơn, "Tuy rằng anh vì em biến thành giao nhân, nguyện ý bỏ mọi thứ ở nhân gian, cùng em vào biển... Nhưng anh mới vừa hoàn thành chuyển hóa, chưa thể thích ứng hoàn toàn phương thức sống của giao nhân, nên em tìm nước ngọt cho anh."

Cái đệt, cốt truyện quái gì thế này?

Nghe giao nhân nói chuyện, Đoạn Dịch cắn răng, kiệt lực kiềm chế bản thân không xông ra ngoài.

Nhưng anh không nhịn nổi ghen tị.

Mặc kệ đối tượng ghen là một cô gái, hoặc một con cá, Đoạn Dịch đều cảm thấy rất quái.

Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng anh vừa khó chịu vừa chua xót.

Anh hận không thể đá đít giao nhân, cách Minh Thiên càng xa càng tốt.

Hít một hơi thật sâu, Đoạn Dịch tận lực thuyết phục bản thân tỉnh táo tự hỏi chuyện này.

... Chẳng lẽ giao nhân này thích dụ dỗ đàn ông đẹp trai nhân gian?

Không, phải nói là, cô ta cưỡng ép cướp đoạt trai đẹp.

Vừa ý ai trên mặt đất liền nhét vào rương, kéo xuống đáy biển?

Đây là lý do mất cái rương tồn tại?

Không, không đúng.

Vừa rồi cô ta nói với Minh Thiên, cảm ơn hắn đã nguyện ý vì mình biến thành giao nhân.

Từ lời này và ngữ cảnh, giữa bọn họ tồn tại cảm tình nào đó.

Ban đầu Đoạn Dịch cho rằng, Minh Thiên biến thành giao nhân vì thích ứng hoàn cảnh nước biển.

...Đối mặt với môi trường hóa thành biển thật, Đoạn Dịch chọn chế tạo tàu ngầm và bình dưỡng khí; Minh Thiên chọn biến thành nhân ngư.

Nhưng hiện tại Đoạn Dịch không khỏi cảm thấy, có lẽ tình huống so với anh tưởng tượng còn phức tạp hơn.

Có lẽ Minh Thiên biết được chuyện xưa giao nhân, tiện đà biến mình thành người nào đó trong câu chuyện?

Mặt khác, tại sao giao nhân mẫn cảm với ánh sáng đèn pin?

Vì sao khi nhìn thấy ánh sáng, cô ta bật khóc? Căm hận? Ai oán khổ sở?

"Cảm ơn."

Nghe thấy ba chữ này, Đoạn Dịch lập tức nhìn ra bên ngoài.

Bởi vì đây là câu Minh Thiên mở miệng nói.

Cách lâu như vậy, Đoạn Dịch cuối cùng cũng nghe được giọng hắn.

Anh thấy Minh Thiên vươn một bàn tay nhận nước từ giao nhân, uống một ngụm.

Khi Minh Thiên uống nước, giao nhân đứng dậy đi tới giá bên cạnh tìm tới một ít cỏ, bỏ vào một vại đất nghiền ná. Nghiền nát xong, cô ta tìm một gậy gỗ bôi thuốc cho Minh Thiên.

Động tác cô ta cực kỳ cẩn thận, hình như rất quý trọng Minh Thiên.

Một lát sau, cô ta hỏi Minh Thiên một câu: "Đôi mắt thế nào? Vừa rồi trên đường tới đây, em sợ gặp ánh sáng mạnh nên che mắt anh lại."

Minh Thiên nhàn nhạt đáp: "Tôi không sao."

Giao nhân yêu thương giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, sau đó tiếp tục bôi thuốc cho hắn. "Xin lỗi, ban đầu em tưởng anh tới... tới bắt em. Em trói anh cũng là vì ngừa vạn nhất. Em cởi cho anh liền đây......"

Minh Thiên mở miệng: "Không quan trọng. Tôi mở đèn sáng như vậy vốn là để dẫn cô ra, cũng gây thương tổn cho cô, xin lỗi..."

"Không cần! Không cần phải nói xin lỗi! Anh nguyện ý vì em biến thành giao nhân, đã chứng minh hết thảy. Trước kia... là em hiểu lầm... Hiện tại chuyện đã qua. Về sau hai chúng ta sẽ sống với nhau nhé!"

Nghe đến đó, Đoạn Dịch trốn trong rương cắn nát răng hàm.

Nhưng anh không thể ra ngoài. Bởi vì anh biết Minh Thiên đang diễn kịch cùng giao nhân. Nếu anh hơi chút không kiềm chế tạo động tĩnh, nỗ lực của Minh Thiên sẽ bị uổng phí.

Chờ cảm giác chua xót đầu quả tim qua đi, Đoạn Dịch không khỏi tự hỏi giao nhân nói "Hiểu lầm" cái gì.

Hình như ý cô ta là, cô ta và người Minh Thiên sắm vai từng tồn tại hiểu lầm và mâu thuẫn.

Cô ta yêu một người đàn ông nhân loại, chẳng qua vì hiểu lầm, cô ta hận người đàn ông.

Nhưng hiện tại người đàn ông biến thành giao nhân, nguyện ý từ bỏ tất cả cùng cô ta ở lại đáy biển, cô ta tha thứ cho người đàn ông, hơn nữa cô ta nói: Anh nguyện ý vì em biến thành giao nhân, đã chứng minh hết thảy.

Lời giao nhân nhìn như đơn giản. Nhưng nghĩ kỹ lại có thâm ý.

Đầu tiên, giao nhân và người đàn ông hiểu lầm nhau cái gì?

Khả năng thứ nhất, bọn họ có gút mắt cảm tình.

Nói cách khác, giao nhân thích một người đàn ông, nhưng nngười đàn ông thích cô gái khác, thế nên cô ta thương tâm rời đi, về biển rộng. Hiện tại người đàn ông nguyện ý biến thành giao nhân cùng cô xuống biển, chứng tỏ người đàn ông bỏ cô gái nhân loại, chọn giao nhân.

Nhưng nếu là như thế, giao nhân không cần dùng từ "Chứng minh" và "Hết thảy".

"Hết thảy" là một từ cực kỳ nghiêm trọng, nó phạm vi bao gồm rất rộng, vượt xa đơn thuần yêu hay không yêu, lựa chọn cô gái nào.

Huống chi khi giao nhân nói câu này, biểu tình trở nên nghiêm túc, trong mắt cũng lộ ra sự trầm trọng.

Sự tình không chỉ dừng ở mức yêu đương đơn giản.

Ngoài ra, giao nhân nói câu này sau khi Minh Thiên nói "Tôi mở đèn sáng như vậy... gây thương tổn cho cô".

Cẩn thận cân nhắc, sẽ phát hiện điểm bất thường.

"Xin lỗi, tôi sử dụng ánh sáng mạnh, làm tổn thương cô."

"Không sao. Anh chịu tới nơi này, đã chứng minh hết thảy."

Lặp lại logic hai câu trên, Đoạn Dịch tiến thêm một bước xác nhận, hiểu lầm giữa hai người không liên quan đến yêu đương.

Dựa theo lời Minh Thiên, từng có một người đàn ông dùng ánh sáng mạnh làm thương tổn giao nhân, lúc này lại dùng thương tổn một lần nữa, cho nên hắn xin lỗi.

Ý tứ giao nhân là, hiện tại hắn dùng ánh sáng mạnh để tìm mình, cho nên không có gây thương tổn gì hết. Không chỉ lần này không gây thương tổn cho mình, giờ cô mới phát hiện, chuyện trước kia cũng là hiểu lầm.

Hiểu giữ hai người được hóa giải... Bởi vì hắn biến thành giao nhân, nguyện ý theo cô ta xuống biển.

Hồi trước và bây giờ, mặc kệ người đàn ông có dùng ánh sáng mạnh gây thương tổn cho giao nhân hay không, hiện tại coi như xí xóa xóa bỏ toàn bộ. Giao nhân nói là hiểu lầm, hoàn toàn tha thứ cho hắn.

Nhưng vì sao?

Giao nhân bị ánh sáng mạnh chiếu vô mắt rất nhiều lần, nhưng cô ta vẫn tung tăng nhảy nhót, ánh sáng mạnh gây thương tích cho cô ta kiểu gì?

Ánh sáng, tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với giao nhân?

Đoạn Dịch nhíu mày nghĩ đến đây, bỗng nhiên nghe được một tiếng "Đinh".

Thanh âm rất thanh thúy, giống như châu ngọc rơi trên mặt đất.

Lập tức ngưng thần nhìn mặt đất, Đoạn Dịch thấy một viên trân châu lăn xuống.

Ý thức được điều gì, Đoạn Dịch nhìn lên mặt giao nhân, thấy cô ta đang khóc.

Vươn tay nắm lấy tay Minh Thiên, ánh mắt giao nhân vô cùng thâm tình, có thể thấy nước mắt này là mừng đến phát khóc.

Cô ta hiểu lầm người yêu "dùng ánh sáng mạnh gây thương tổn cho mình", thậm chí vừa nhìn người yêu, cho rằng hắn muốn tổn thương mình, cho nên cô ta đánh hắn bị thương.

Nhưng ngay khi cô ta sắp giết. chết người yêu, người yêu bỗng biến thành giao nhân.

Cho nên cô ta phát hiện, từ trước đến giờ, cô ta vẫn luôn hiểu lầm người yêu.

Người yêu tới tìm mình, biến thành giao nhân, nguyện ý cùng mình sinh sống dưới đáy biển.

Anh ấy từ bỏ nhân gian, từ bỏ phồn hoa, từ bỏ tài phú địa vị... từ bỏ tất cả xuống biển, nghĩa là anh ấy thật sự yêu mình.

Giây phút này, tâm lý giao nhân đại khái là như vậy.

Mất mà tìm lại được, hiểu lầm giải trừ, cửu biệt gặp lại, cho nên cô ta mừng tới mức chảy nướ/c mắt, từng giọt nước mắt hóa thành trân châu hàng thật giá thật.

Nhân loại coi trân châu là tài phú, tiền tài, nhưng giao nhân chẳng thèm liếc mắt một cái. Cô ta để mặc chúng lăn xuống đất, không hề quan tâm.

Ánh sáng mạnh.

Nước mắt.

Trân châu...

Trong đầu lướt qua các từ mấu chốt, bỗng nhiên Đoạn Dịch nghĩ thông một việc.

Anh nghĩ tới một khả năng có thể giải thích sự tình.

Giao nhân từng yêu một người đàn ông, đi theo người đàn ông lên bờ.

Nhưng cô ta bị người đàn ông lừa.

Người đàn ông trói cô ta lại, không ngừng dùng ánh sáng mạnh kí.ch thích mắt cô ta.

Người bị ánh sáng mạnh chiếu vào còn chảy nư.ớc mắt, huống chi là giao nhân quen sinh hoạt ở trong biển u ám?

Vì thế dưới ánh sáng mạnh kíc.h thích, giao nhân không ngừng chảy n.ước mắt.

Nước mắt rơi thành hạt châu, có thể bán giá cao. Huống chi là giao nhân có thực lực mạnh.

Bởi vậy, bị bắt nhìn ánh sáng cường độ cao, nhắm mắt cũng không thể ngăn bản thân rơi lệ, thứ đau đớn không chỉ là mắt, còn có trái tim giao nhân.

Thì ra người đàn ông không thật sự yêu cô ta. Người đàn ông lừa cô lên bờ, chỉ vì khống chế cô ta thu hoạch trân châu, kiếm tài phú bất tận.

Vì thế mỗi lần nhìn thấy ánh sáng mạnh, giao nhân đều sẽ khóc đến vô cùng đau thương.

Về sau giao nhân gặp chuyện gì, Đoạn Dịch không biết. Dù sao anh cũng chưa từng được chơi phó bản cụ thể.

Nhưng Minh Nguyệt thiết kế kết cục cho cô ta, không biết bằng cách nào, cô ta trốn về biển rộng.

Cô ta không chỉ chạy thoát trở về, còn mang về nhiều rương sắt.

Bởi vậy Đoạn Dịch phát hiện rương mà anh tưởng giao nhân dùng để bắt người, là của dân buôn đánh bắt giao nhân, nhốt giao nhân vào rương này.

Rương đủ lớn để chứa một người, nhưng rương này được chế tạo cực kỳ lớn... Vì giao nhân có đuôi cá rất dài.

Có thể tưởng tượng được, trên đường lẩn trốn về đáy biển, giao nhân cứu đồng bạn, có lẽ còn giết các dân buôn, cuối cùng mang theo rương nhốt đồng loại trở về.

Hiện tại, giao nhân gặp lại người yêu cũ.

Cho rằng người yêu tới bắt mình, nhìn thấy người yêu dùng ánh sáng mạnh đối phó với mình, cô ta buồn thương khóc lóc, sau đó phẫn nộ tấn công hắn.

Nhưng ngay sau đó cô ta phát hiện hắn biến thành giao nhân.

... Nếu hắn biến thành giao nhân, nguyện ý cùng mình sống dưới biển, đương nhiên chứng tỏ hắn không cần trân châu, không muốn tài phú, năm đó đương nhiên tất cả đều là hiểu lầm.

Cho nên giao nhân mang người về hang động, còn tìm nước và đồ ăn cho hắn.

Cô ta giúp hắn chữa thương, đối với hắn rơi lệ.

Đơn giản vì cô ta vẫn còn yêu hắn.

Nếu sự tình là như vậy thật, thế thì giao nhân khá đáng thương.

Nhưng đáng thướng thì đáng thương, người hiện tại ở bên cô ta không phải người yêu thật sự, mà là Tiểu Thiên.

Lỡ cô ta muốn cưỡng ép Tiểu Thiên thì làm sao bây giờ?

Tao chưa từng cưỡng ép Tiểu Thiên đâu!

Trong đầu lướt qua mấy suy nghĩ vẩn vơ, Đoạn Dịch tập trung lại.

...Giao nhân bỗng nhiên nghiêm túc đứng lên.

Đứng lên, giao nhân nhạy bén nhìn về phía cửa hang, sau đó nói: "Em mới vừa thấy quái vật thi thoảng phát sáng. Có người ngồi bên trong quái vật! Nhân loại vì bắt giữ chúng ta, không chỗ nào không... Hiện tại anh đã biến thành giao nhân, bọn họ cũng sẽ bắt anh. Nhưng anh đừng sợ! Em sẽ đuổi bọn họ đi! Sẽ không để bọn họ quấy rầy chúng ta!"

Lời giao nhân càng làm Đoạn Dịch cảm thấy mình suy đoán đúng.

Vô số người tới bắt giao nhân vì trân châu.

Nhưng bắt giữ giao nhân tốn thời gian tốn sức, còn tràn ngập nguy hiểm. Giao nhân có linh lực, hơi không chú ý sẽ chết trong tay chúng.

Cho nên đây là một việc rất nguy hiểm.

Để tránh nguy hiểm, người đàn ông nghĩ ra một cách. Hắn dùng diện mạo đẹp trai và lời âu yếm động lòng người, lừa giao nhân tự nguyện theo mình lên bờ.

Cách xa biển rộng, giao nhân bị hạn chế, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe nhân loại bài bố.

Giao nhân nhanh chóng biến mất ở cửa hang.

Đoạn Dịch phỏng đoán, cô ta rời đi vì nghe được động tĩnh bên ngoài.

Mà kia động tĩnh hơn phân nửa là bên Bạch Tư Niên chế tạo.

Thấy Đoạn Dịch vào hang, nhưng mãi không thấy ra, bọn họ lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên dùng tàu ngầm tạo động tĩnh, hấp dẫn giao nhân rời đi.

Sau khi giao nhân rời khỏi hang, Đoạn Dịch không lập tức đi ra ngoài, tránh cho cô ta đột ngột quay lại.

Nhẫn nại đợi một hồi lâu, Đoạn Dịch thật sự nhịn không nổi, nhấc nắp rương muốn ra ngoài.

Một bàn tay bao phủ, kéo nắp rương lên, sau đó nhẹ nhàng sờ mặt Đoạn Dịch.

Là Minh Thiên.

Minh Thiên mà Đoạn Dịch mất tìm lại được.

Tóm lấy tay Minh Thiên, Đoạn Dịch hỏi hắn: "Sớm biết tôi ở chỗ này? Giả bộ ngất xỉu?"

Minh Thiên cười hỏi: "Nếu em nói em ngửi mùi anh tìm tới, anh có tin không?"

"Mũi thính như chó từ khi nào đấy?" Đoạn Dịch nhảy ra khỏi rương đứng trên mặt đất, "Còn nữa, tôi có mùi gì?"

Minh Thiên nói: "Có thể sau khi biến thành giao nhân, khứu giác nhạy hơn hẳn."

"Tôi không tin. Tại sao giao nhân kia không ngửi thấy?" Đoạn Dịch nhướng mày, lại hỏi, "Còn nữa, vụ giao nhân rốt cuộc là sao?"

Minh Thiên khẽ nhíu mày. "Chỉ sợ em bị Minh Nguyệt hố. Em nghi giao nhân từng có người yêu, mặt mũi người yêu cô ta là Minh Nguyệt dựa vào số liệu ngũ quan của em làm ra, nên lúc này mới gặp vài việc thừa phiền toái."

"Sau khi em đụng độ cô ta, nước biển biến thành thật, vừa lúc em lấy được một phần số liệu giao nhân, nên tranh thủ soạn một đoạn mã, biến mình thành giao nhân. Nào biết cô ta vừa thấy em biến thành giao nhân, thái độ thay đổi cái xoạch..."

Đoạn Dịch thấy Minh Thiên cắn răng hỏi mình: "Anh Tiểu Dịch, vừa rồi anh nhịn được không ra ngoài? Anh... anh không ghen?"

"Hiện tại là lúc nào mà hỏi cái này?" Đoạn Dịch đỏ mặt, kéo tay Minh Thiên rời hang động, tiện thể tóm tắt ngắn gọn những chuyện anh gặp trên đường tới đây, bao gồm kế hoạch của đám Bạch Tư Niên.

Minh Thiên bỗng đẩy anh ra, bơi tới bên cạnh cửa hang.

Đoạn Dịch cầm đèn pin không thấm nước chiếu sang chỗ Minh Thiên, nhất thời ngây ngốc.

Ánh đèn chiếu nước biển đen nhánh ra màu xanh biển.

Giữa màu xanh biển sương mù, đường cong eo bụng Minh Thiên được phác hoạ đẹp đến tận cùng, làn da trắng nõn như được thêm một lớp mông lung, cực kỳ hấp dẫn tầm mắt, kết hợp với vảy lóng lánh giống kim cương, quả thực làm người ta không dời mắt được.

... Rơi vào đáy biển, cận kề tử vong, trong lúc vô cùng tuyệt vọng, trước mắt xuất hiện một nhân ngư mỹ lệ, ai lỡ bỏ hắn mà đi cơ chớ?

Ngắn ngủi hoảng thần, Đoạn Dịch chỉnh sắc mặt, nhìn thấy Minh Thiên duỗi cơ thể cực hạn. Hắn ưỡn thân về phía sau, phần eo uốn cong hết cỡ, nương lực độ trồi lên một khoảng rất dài, ngay sau đó vung mạnh đuôi cá, tạo một dấu vết cạnh cửa hang.

Lặp lại vài lần, Đoạn Dịch phát hiện hắn mượn đuôi cá để lại ký hiệu ở gần cửa hang.

Hắn vẽ dấu mũi tên hướng lên trên, bên cạnh viết một cái tên "Thiên".

"Vốn muốn dùng tên anh. Nhưng tên em ít nét hơn." Minh Thiên bơi tới bên Đoạn Dịch, "Chúng ta chạy tới chỗ Bạch Tư Niên, hai bên đều phải tránh né giao nhân, quá phiền. Để ký hiệu này, lát nữa Bạch Tư Niên lái tàu ngầm trở về đây, liền biết nên lên thẳng mặt biển."

Đoạn Dịch hơi ngây người, liền cảm giác được một vật lạnh lẽo trơn trượt cuốn lấy eo mình.

... là đuôi cá của Minh Thiên.

Đuôi cá quấn lấy eo Đoạn Dịch, ng·ay sau đó Đoạn Dịch bị Minh Thiên ôm, cả người nhanh chóng phóng lên trên.

Đoạn Dịch suy nghĩ một lát đồng ý với Minh Thiên.

Hai bên phân công nhau hành động, đúng là biện pháp tốt nhất.

Bạch Tư Niên sẽ trốn về chỗ hai thi thể, nếu anh và Minh Thiên đến tìm bọn họ, rất có thể sẽ gặp gỡ giao nhân vòng trở về. Nếu Bạch Tư Niên lại dở trò cũ dẫn dắt giao nhân rời đi, lặp lại vài lần sau, không cẩn thận giao nhân sẽ phát hiện chỗ thi thể tàu ngầm ẩn nấp.

Như thế, nếu Đoạn Dịch muốn tránh giao nhân, cùng Bạch Tư Niên hội hợp, sẽ là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Hiện tại Đoạn Dịch có thể dựa vào Minh Thiên biến thành hình thái giao nhân rời đi, nhóm Bạch Tư Niên chỉ cần trốn ở chỗ hai thi thể một lát, lúc sau quay lại hang động nhìn thấy ký hiệu, sẽ biết bọn họ nên lập tức lên mặt biển.

Nâng một bàn tay, Đoạn Dịch tự nhiên vòng lấy cổ Minh Thiên, đồng thời xoay người, một tay lấy bình dưỡng khí mình mang theo, định đeo lên mặt.

Minh Thiên vươn bàn tay, ngăn động tác của anh.

"Hở?" Đoạn Dịch nhìn về phía hắn, miệng hộc ra một chuỗi bọt khí.

Liền bị Minh Thiên hôn.

Bị người yêu giao nhân ôm hôn, cũng bị hắn mang lên mặt biển, dần dần rời xa đáy biển không thấy ánh mặt trời, trong quá trình thường thường cảm giác được đuôi cá trơn trượt lạnh lẽo đảo qua cơ thể mình...

Cảm giác này coi như là kỳ diệu lạ thường.

Trong nước biển lạnh băng, Đoạn Dịch dỡ xuống phòng bị.

Anh không có ba lô, không đeo bình dưỡng khí, thậm chí không có quần áo chống lạnh.

Nhưng anh không sợ hãi chút nào.

Anh ôm chặt người yêu mình, như có được hết thảy.

Anh tin chắc rằng, khi bọn hắn rời khỏi khu biển này, là có thể cùng nhau về nhà.

Khoảng cách từ đáy biển lên đến mặt biển vô cùng dài, tốc độ giao nhân bơi lội cực nhanh, nhưng vẫn mất một khoảng thời gian dài.

Nhưng giai đoạn này Đoạn Dịch đi cùng Minh Thiên, cho nên anh không cảm thấy lộ trình lâu.

Mãi hồi lâu sau, Minh Thiên ôm Đoạn Dịch hướng lên trên, hai người song song ngoi lên mặt biển.

Cuối cùng cũng có thể tự do hô hấp, cảm nhận ánh mặt trời, Đoạn Dịch hít sâu mấy hơi, sau đó nhìn Minh Thiên cười to thành tiếng.

Ngay sau đó anh phát hiện trên mông dựa vào một vật lạnh lẽo.

Là Minh Thiên dùng đuôi làm ghế cho anh ngồi.

Giơ tay sờ so.ạng cái đuôi trơn trơn của Minh Thiên, Đoạn Dịch hỏi hắn: "Thứ này... làm sao để biến thành chân?"

Minh Thiên đứng đắn trả lời: "Chắc là phải ước với mụ phù thủy."

Mỹ nhân ngư yêu hoàng tử, ước với mụ phù thủy, muốn biến đuôi cá thành hai chân.

Cái giá phải trả là hai chân đi đường chịu đau đớn như đạp mũi dao, hơn nữa nếu người ấy không yêu cô, cô sẽ hóa thành bọt biển khi mặt trời mọc.

Câu truyện cổ tích quen thuộc này Đoạn Dịch đương nhiên biết.

Anh bị Minh Thiên chọc cười, nghĩ đến kết cục mỹ nhân ngư, lập tức giơ tay bịt miệng Minh Thiên, cảnh cáo nhìn chăm chú vào hắn: "Đừng nói hươu nói vượn!"

"Vâng." Minh Thiên cười nhìn hắn gật đầu.

"Nói chuyện nghiêm túc..." Đoạn Dịch lại sờ đuôi cá, "Hỏng thiết bị rồi, em biến thành người thế nào bây giờ?"

Minh Thiên liền nói: "Đi ra ngoài cái đã. Nghĩ cách tìm đường rời đi trò chơi, tự nhiên sẽ biến thành người."

"Nói cũng đúng, tạm thời không cần lo lắng, trước tiên tìm đường ra, không biết nhóm Ổ Quân Lan..." Đoạn Dịch mới vừa nói xong câu đó, đã nghe được tiếng Ổ Quân Lan gọi bọn họ.

Nghiêng đầu Đoạn Dịch thấy được một con thuyền.

Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Tra Tùng Phi, Dư Khâm đang ở trên mép thuyền vẫy tay với anh.

Bọn họ mỗi người đều tươi cười, hình như tìm được đường ra, có thể thực sự rời khỏi trò chơi này.

Đợi con thuyền tới gần, nhóm Ổ Quân Lan kêu Đoạn Dịch và Minh Thiên lên thuyền.

Nhìn thấy bộ dạng Minh Thiên, vài người hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng nghĩ ra lý do.

Ổ Quân Lan giải thích: "Sau khi chúng tôi lên tới mặt biển, đi thêm một đoạn thì thấy con thuyền này. Trên thuyền có mô tả và giải thích kỹ đường biển. Đi theo bản đồ đường biển, không bao lâu sau chúng tôi tìm được một cổng dịch chuyển. Chờ lát nữa tới cổng dịch chuyển, chúng ta sẽ có thể hoàn toàn rời khỏi trò chơi! Bạch Tư Niên bọn họ đâu? Chờ bọn họ tới, chúng ta lập tức xuất phát!"

"Ừ." Đoạn Dịch cũng bật cười từ nội tâm, theo sau nói, "Bạch Tư Niên, Bạch Lập Huy, Vân Hạo ngồi trên một tàu ngầm. Chắc là sắp tới rồi."

Đoạn Dịch mới vừa dứt lời, mặt biển truyền đến một động tĩnh không nhỏ.

Vài người trên thuyền cùng nhau quay đầu lại, thấy một tàu ngầm nổi lên.

"Tốt quá! Chúng ta đều có thể sống sót rời đi!" Người nói là Khang Hàm Âm.

Ổ Quân Lan lập tức lấy ra một bộ đàm. "Bành Trình, điều khiển theo hướng tôi nói, đi đón nhóm Bạch Tư Niên!"

Nghe những lời này, Đoạn Dịch biết được Bành Trình không đứng ở mép thuyền, vì hắn ta đang lái thuyền.

Cười cùng đồng đội hàn huyên vài câu, Đoạn Dịch lôi kéo Minh Thiên đi tới một bên mép thuyền khác.

Hai người không nói lời dư thừa nói, chỉ ôm chặt nhau, như thể ở hành trình dài vừa rồi còn chưa ôm đủ.

Một lát sau, thuyền ngừng lại, Ổ Quân Lan đón Vân Hạo, Bạch Tư Niên, Bạch Lập Huy ba người lên thuyền.

Đoạn Dịch đi đến bên bọn họ, trao đổi ngắn gọn với nhau, biết bọn họ cũng không bị thương, nhìn thấy ký hiệu Minh Thiên để lại liền hướng lên mặt biển.

"Nói cũng lạ, lúc trước ở trong biển, chúng tôi điều khiển tàu ngầm hướng lên trên, giao nhân vẫn luôn đuổi theo chúng tôi. Nhưng tốc tàu ngầm nhanh hơn một chút so với giao nhân, cho nên dần dần, chúng tôi không còn thấy cô ta. Sau chúng tôi thấy thuyền mọi người."

Đoạn Dịch trên mặt đang mỉm cười. Nhưng nghe Vân Hạo nói tới đây, anh bỗng cảm giác được không đúng, tươi cười lập tức cứng lại.

"Anh, anh làm sao vậy?" Ý thức được không thích hợp, Vân Hạo vội hỏi.

Đoạn Dịch lắc đầu nói: "Không, không đúng! Nếu tốc độ giao nhân chậm hơn tàu ngầm, liền tôi và Minh Thiên xuất phát trước, nhưng đáy biển cách nơi này quá xa, chúng tôi không nên trước tới ba người. Giao nhân rất mạnh, tốc độ không chậm hơn tàu ngầm mới đúng!"

Nghe vậy, một hàng người chơi lập tức trắng mặt.

Ổ Quân Lan lập tức cầm lấy bộ đàm: "Bành Trình! Lập tức chạy tới cổng dịch chuyển! Dùng tốc độ nhanh nhất!!!"

Nhưng đã chậm.

Mặt biển bỗng nhiên vang lớn.

Các người chơi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một cơn sóng lớn nổi lên trê mặt biển, rất có khí thế nuốt tẫn núi sông, dội thẳng đến thân thuyền. Thuyền này không lớn, nếu va phải cơn sóng, chắc chắn sẽ bị lật.

Nơi này cách xa cổng dịch chuyển, các người chơi có đủ thể lực bơi tới hay không, thật sự khó nói. Chưa kể Doãn Oánh Oánh không biết bơi.

Mà dưỡng khí bình, nguồn năng lượng tàu ngầm cũng cạn kiệt, tình huống cực kỳ nguy cấp.

Tất cả mọi người lập tức ý thức được... thuyền không thể lật, nếu thuyền bị lật, mọi người đều phải chết!

Trong cơn sóng xuất hiện một bóng dáng.

Đó là một giao nhân mỹ lệ đón gió khóc lóc. Tiếng khóc cô ta có sức cuốn hút rất mạnh, làm mọi người quên mất sợ hãi sinh tử, ngược lại đồng cảm nỗi đau của cô ta.

Trong sóng gió, tiếng cô ta lên truyền rõ vào tai mỗi người. "Anh vẫn lừa tôi. Anh mang theo thuyền, mang theo những người khác tới, anh muốn đem tôi đi. Anh chưa bao giờ là thật lòng muốn cùng tôi trở lại đáy biển. Anh chỉ biết lừa gạt nước mắt tôi! Anh chỉ cần tài phú của anh!!!"

Các người chơi không biết cốt truyện giao nhân, không hiểu cô ta nói cái gì.

Đoạn Dịch lại hiểu lời cô ta.

Nhưng hiện tại Đoạn Dịch không rảnh lo giao lưu với giao nhân. Anh lập tức bảo mọi người nắm chặt lan can thuyền, tránh cho thuyền lắc lư văng xuống nước, hoặc giao nhân va chạm làm vỡ thuyền, mọi người rơi vào nước bị sóng lớn cuốn đi mất.

Nắm chặt thuyền, dù thuyền bị vỡ, dù gặp sóng gió, ít nhất bọn họ còn có thể ôm chặt một tấm ván phập phềnh trên mặt biển, có cơ hội sống sót.

Mọi người làm theo lời anh chỉ thị. Đoạn Dịch bỗng nhận ra điều gì, anh buông tay khỏi mép thuyền, chụp lấy tay Minh Thiên.

Minh Thiên nhìn sâu vào mắt anh, nắm nhẹ tay tay. "Anh Tiểu Dịch, anh bảo vệ mọi người nhé. Anh yên tâm bảo vệ mọi người. Em bảo vệ anh."

"Tiểu Thiên, Tiểu Thiên không được, Tiểu Thiên!!!"

Ý thức được không ổn, Đoạn Dịch gào rống, nhào lên người Minh Thiên.

Nhưng một luồng sức mạnh vô hình đẩy anh ngã xuống.

Minh Thiên sử dụng linh lực giả thiết của giao nhân.

Đoạn Dịch ngã xuống lập tức bật dậy.

Nhưng đã chậm.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn, Minh Thiên nhảy xuống mặt biển.

Cơ thể Minh Thiên không lập tức chạm nước. Hắn lơ lửng giữa không trung, đuôi cá đảo qua mặt biển, nhấc lên một cơn sóng lớn. Đúng lúc lúc này, cơn sóng nữ giao nhân nhấc lên vừa vặn ập tới con thuyền. Trước khi nó đập vào con thuyền, cơn sóng Minh Thiên nhấc lên cùng nó hung hăng va chạm, hai bên triệt tiêu nhau, con thuyền lắc lư mạnh, nhưng không bị lật úp, không bị vỡ tan.

Đoạn Dịch bị đong đưa mạnh, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Anh vội vàng đứng vững, chạy về mép thuyền muốn nhảy xuống biển tìm Minh Thiên.

Nhưng Minh Thiên quay đầu lại lắc đầu, hai tay chứa linh lực cường đại hung hăng đẩy, làm con thuyền nhanh chóng chạy về hướng cổng dịch chuyển.

Linh lực quá mạnh, Đoạn Dịch ở mép thuyền đứng mũi chịu sào bị va đập.

Một khoảng thời gian dài không ngủ không nghỉ, thể lực của anh đã bị tiêu hao nặng. Giờ phút này bị va đập mạnh, thật sự thể lực chống đỡ hết nổi, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Trước khi té xỉu, Đoạn Dịch cố sức túm chặt mép thuyền, duy trì tư thế đứng thẳng. Anh nhớ Minh Thiên, anh muốn nhìn Minh Thiên.

Bởi vậy, hình ảnh cuối cùng Đoạn Dịch nhìn thấy, là giao nhân chui ra từ trong biển, cái đuôi cách không đảo qua, hung hăng đập về phía Minh Thiên, cùng lúc đó cô ta hé miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, muốn cắn chết Minh Thiên.

Bọt sóng màu trắng bắn tung tóe, Minh Thiên không cam lòng đánh trả, lập tức vật lộn với cô ta, ôm chặt lấy cô ta, kéo cô ta cách xa con thuyền, cùng chìm xuống biển.

Hoàng hôn buông xuống, mặt biển khôi phục yên tĩnh.

Mặt biển và màu hoàng hôn hòa lẫn nhau, một lớp rồi một lớp, không biết máu thuộc về ai...

·

"Mỹ nhân ngư cứu người yêu, cuối cùng bản thân hóa thành bọt biển. Câu chuyện này tên là《 Nàng tiên cá 》..."

Đoạn Dịch tỉnh lại trong âm thanh này.

Anh phát hiện thanh âm phát ra từ TV treo tường.

Đoạn Dịch bị kíc.h thích nặng, hồn nhiên không biết hoàn cảnh xung quanh.

Anh chỉ chú ý tới TV trước mặt mình, dưới chân có một cái ghế.

Bị kích. thích, đầu óc Đoạn Dịch hỗn độn, chỉ có cảm giác cực kỳ phẫn nộ.

Trong đầu anh không ngừng xuất hiện giọng Thi Hồ.

"Đoạn Dịch, lưng cậu đeo nhân quả cũng trốn không thoát quy luật đồng dạng. Cậu sớm đã chết. Còn muốn giãy giụa?"

"Cậu sớm đã chết, còn muốn giãy giụa?"

"Mỹ nhân ngư biến thành bọt biển."

Hai câu này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Đoạn Dịch. Trán anh nổi gân xanh huyệt Thái Dương không ngừng đập thình thịch.

Thế mà cái TV vẫn đang ồn ào tiếp tục kể truyện cổ tích.

Cảm xúc mất kiểm soát, Đoạn Dịch đứng bật dậy, xách cái ghế dưới chân, đi lên phía trước vài bước, ném bể TV.

"Bác sĩ! Gọi bác sĩ!"

"Gọi bác sĩ cái gì! Gọi cảnh sát! Người này bị điên rồi!"

"Đừng! Đừng gọi cảnh sát! Anh ấy là Đoạn tổng của chúng tôi. Anh ấy chỉ... chỉ bị cảm xúc dâng trào... Tôi đi gọi bác sĩ! Mọi người đừng hoảng! Đừng hoảng!"

"Đừng vội đừng vội, tránh ra! Người bệnh bị kíc.h thích quá độ. Tiểu Lưu, mau tiêu một mũi an thần."

Đoạn Dịch sững sờ đứng tại chỗ, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh như vậy.

Anh chậm chạp phát hiện mu bàn tay phải rất đau.

Nâng tay lên, anh thấy mu bàn tay đổ máu.

Quay đầu lại, anh phát hiện vừa rồi mình đang truyền dịch.

Anh ngồi truyền dịch ở bệnh viện, bất giác ngủ thiếp đi, bị TV đánh thức, anh không để ý kim tiêm ở mu bàn tay, trực tiếp chạy đi đập TV, kim tiêm bị rút ra khỏi mu bàn tay nên đổ máu...

Nhưng trước khi truyền dịch đâu? Trước khi truyền dịch đã xảy ra chuyện gì?

Mỹ nhân ngư? Đạt Quang nói cái gì?

Từ từ...

Mình trở về hiện thực rồi?

Tiểu Thiên đâu! Tiểu Thiên!!!

Đang lúc suy nghĩ, Đoạn Dịch bị đẩy về ghế ngồi.

Anh giãy giụa. "Tôi mẹ nó không điên! Buông tôi ra! Tôi muốn tìm Tiểu Thiên! Để tôi đi tìm Tiểu Thiên!!"

Cánh tay bị tiêm chất lỏng lạnh lẽo.

Đoạn Dịch dần chìm vào giấc ngủ bởi tác dụng thuốc an thần.

Lần nữa tỉnh lại, Đoạn Dịch đang nằm trong một phòng bệnh đơn.

Đầu giường được nâng lên, thư ký Lưu Vận đi tới, đưa cho anh một cốc nước. "Đoạn tổng, anh ổn không?"

Đoạn Dịch không nói chuyện, chỉ nhận nước uống mấy ngụm to.

Trong miệng anh như thể có vị nước biển, uống nhiều nước mới có thể giảm bớt vị mặn.

Uống hết một cốc nước, đầu óc bởi vì thuốc an thần có chút lâng lâng, suy nghĩ cũng chậm chạp. Đoạn Dịch liều mạng ngẫm nghĩ, nhưng hiệu quả hữu hạn, rốt cuộc trên người mình đã xảy ra chuyện gì.

Anh nghe thấy thư ký hỏi: "Đoạn tổng, chúng ta còn đi khu khai phá tham gia hội thảo IT không?"

Đoạn Dịch sửng sốt ba giây, hỏi cô: "Cô nói cái gì?"

Lưu Vận trả lời: "Khu khai phá Hưng Hoa, anh còn nhớ không? Chiều nay anh phát sốt, tôi đưa anh đến đây truyền dịch. Sáng mai còn hoạt động khác. Chúng ta ở khách sạn S phòng 2807. Nếu anh vẫn muốn tham gia hoạt động sáng mai, tôi sẽ kêu tài xế đưa anh về khách sạn S. Nhưng mà tôi đề nghị anh về nhà nghỉ ngơi. Vừa rồi bác sĩ nói..."

S khách sạn.

Phòng 2807.

Đoạn Dịch mở to hai mắt... là phòng anh thuê trước khi xảy ra vụ cầu lớn Trường Giang.

Mà nguyên nhân anh thuê phòng, là vì hội thảo IT.

Thậm chí bạn cùng phòng đại học Tiết Cảnh cũng vì buổi hội thảo, mới lên cầu lớn Trường Giang, gặp tai nạn ngoài ý muốn, xuất hiện ở trong trò chơi.

Mẫn cảm mà ý thức được, Đoạn Dịch lập tức nhìn về phía Lưu Vận: "Về khách sạn! Tôi tiếp tục tham gia!"

·

Một giờ sau.

Truyền dịch xong Đoạn Dịch ngồi trên chiếc xe Bentley, tài xế lái xe đến khu khai phá.

Anh choáng váng kinh khủng, dựa đầu vào cửa sổ xe.

Cách cửa sổ xe, anh nhìn về phía này thành thị ban đêm náo nhiệt ồn ào, xe cộ đông đúc, lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Ở trong thế giới trò chơi lâu rồi, quen chém giết tranh đấu, bỗng nhiên không quen thành thị náo nhiệt.

Một lát sau, radio phát tin tức.

"Ngôi sao nữ An Ngọc Nhiên, 27 tuổi, sáng nay đã tự sát tại chung cư. Nguyên nhân khiến người ta bàng hoàng..."

Tin tức phát xong, tài xế bỗng mở miệng nói: "Con gái tôi thích An Ngọc Nhiên, theo đuổi đến mê mẩn... Mà nói cũng kỳ ha, ta như thế nào cảm thấy, tôi nghe được tin này khi nào nhỉ? Tôi nhớ An Ngọc Nhiên tự sát từ lâu rồi mà!"

Lưu Vận ngồi ghế phó lái nói: "Khéo thế, tôi cũng có cảm giác như vậy. Chắc là do dạo này nghe nhiều tin tương tự nhỉ. Giới giải trí phức tạp, nhìn các nữ ngôi sao rạng rỡ vậy thôi chứ áp lực lắm."

"Ồ, đúng đấy. Chắc là tôi nhớ lộn. Chắc là hồi trước tôi nghe tin tức nữ ngôi sao nào đó tự sát, nhớ lộn thành An Ngọc Nhiên... Từ từ, không đúng." Tài xế cau mày lải nhải, "Không đúng, chắc chắn không đúng. Bởi vì con gái tôi chỉ thích An Ngọc Nhiên! Tôi nhớ rõ lúc An Ngọc Nhiên chết, con bé khóc dữ lắm! Tôi mua bánh kem con bé thích nhất, con bé không ăn một miếng nào! Tôi tức giận, chê bôi An Ngọc Nhiên vài câu, con bé ném bánh kem chạy ra khỏi nhà... Hầy, tôi và mẹ nó tìm cả đêm...",

"Chuyện này tôi nhớ rõ mà. Tại sao tin tức lại nói sáng hôm nay An Ngọc Nhiên mới tự sát? Ấy không phải tôi trù người ta chết sớm, tôi cảm thấy không đúng thôi... Chả lẽ tôi đang nằm mơ..."

Tài xế nói tới đây, Lưu Vận liếc hàng ghế sau, thấy sắc mặt Đoạn Dịch phá lệ đen thui, vội kéo tay áo tài xế. "Suỵt, đừng nói nữa."

Tài xế coi kính chiếu hậu nhìn mặt Đoạn Dịch, không dám nhiều lời.

Ông dám lải nhải như vậy, đương nhiên là vì Đoạn Dịch tốt tính, chưa bao giờ phô trương tự cao tự đại, rất vui lòng nói chuyện phiếm cùng tài xế bọn họ.

Tài xế đoán Đoạn Dịch như vậy, vì gặp chuyện không vui, tâm tình hôm nay không tốt.

Sắc mặt Đoạn Dịch đen thui không phải vì tài xế lải nhải.

Mà là anh phát hiện huyền cơ từ miệng tài xế, cho nên bận trầm tư.

Chẳng lẽ thời gian tại thế giới thật cũng bị tái thiết lập?

Đoạn Dịch tim đập thình thịch, bỗng nhớ tới cái gì, lập tức lấy di động xem xét.

Không biết xuất phát từ băn khoăn gì, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không dám mở nhận ký tin nhắn.

Bóp chặt di động một lát, Đoạn Dịch mở ra công cụ tìm kiếm công ty nhà mình, tìm từ khóa "Trâu Bình", "Đoàn tạp kỹ", nhưng không tra được kết quả.

Sau đó anh tra từ khóa "Trương Trác", "Đầu tư Phong Vân", cũng không tìm được thông tin anh muốn.

Cuối cùng Đoạn Dịch tra từ khóa "Tiết Cảnh", Khoa học kỹ thuật 4874".

Trong đó "4874" là số phòng ký túc xá đại học, bọn họ dùng tên này sáng lập công ty, kỷ niệm khoảng thời gian cùng nhau đọc sách gây dựng sự nghiệp. Chẳng qua về sau Tiết Cảnh trộm mất kỹ thuật của Đoạn Dịch, còn trộm luôn cái tên này.

Nhưng tra tìm hai từ khóa này, Đoạn Dịch vẫn như cũ không tìm được thông tin liên quan.

Thở một hơi, Đoạn Dịch dựa vào ký ức bấm dãy số ở di động, ấn nút gọi màu xanh lục.

Di động nhảy ra dòng chữ "Ngô Cảnh Sơn", là bạn đại học nằm giường đối diện anh, hiện tại là CTO của công ty, kiêm chuyên viên kỹ thuật.

"Có gì không Tiểu Dịch? Hội thảo có thông tin gì mới hả?" Điện thoại kết nối, Ngô cảnh Sơn cười hỏi.

Đoạn Dịch nhíu mi, hỏi: "Ký túc xá chúng ta... Có mấy người?"

"Năm người. Làm sao vậy?" Ngô Cảnh Sơn trả lời tự nhiên, "Ký túc xác trường chúng ta là phòng sáu người, nhưng năm ấy khoa máy tính chúng ta không tuyển đủ người, nên phòng chúng ta thiếu một người. Này này, tối qua ông uống bao nhiêu rồi hả? Lần sau xã giao tôi đi thay ông cho!"

Hít sâu một hơi, Đoạn Dịch hỏi: "Ông biết Tiết Cảnh không?"

Ngô Cảnh Sơn: "Không quen. Ai thế? Muốn đào tới đây hả? Đù, lại thêm một đối thủ cạnh tranh hả?!"

Trầm mặc một hồi lâu, Đoạn Dịch nói: "Không có gì. Hỏi chơi chơi thôi. Ông ngủ sớm một chút đi. Tạm biệt."

Cúp điện thoại, Đoạn Dịch dựa vào cửa sổ xe nhắm hai mắt lại.

Trâu Bình không thấy.

Tiết Cảnh không thấy.

Trương Trác cũng không thấy.

Không biết địa ngục đã xảy ra cái gì, tuyến thời gian hiện thực thật sự có thể tái thiết lập.

Không, từ từ.

Thời gian thật sự được tái thiết lại, hay là giấc mơ hoa lệ của Thi Hồ, thật ra mình chỉ đang nằm mơ?

Không, chờ một chút.

Hoặc là... mình thật sự đang ở hiện thực?

Những người từng yêu từng hận, chuyện cũ từng tiếc nuối từng cảm động trong trí nhớ... ngược lại mới là giấc mộng Nam Kha?

Hiện tại anh, chỉ tỉnh mộng mà thôi.

Tỉnh mộng, Trâu Bình biến mất, Tiết Cảnh biến mất, Trương Trác biến mất.

Vậy... Minh Thiên đâu?

Lần đầu tiên Đoạn Dịch cười nhạo bản thân nhút nhát.

Anh thế mà không dám lên mạng tìm từ khóa "TheMoon", thậm chí không dám mở nhật ký tin nhắn hoặc WeChat, xem coi Tiểu Thiên có trở về hay không.

Đoạn Dịch ngừng tra cứu, hoặc tìm kiếm các dấu vết khác.

Any quyết định lẳng lặng chờ đợi giây phút mở màn mọi thứ.

Nửa giờ sau, Đoạn Dịch vào phòng số 2807 tại khách sạn S, khu khai phá Hưng Hoa.

Rửa mặt qua loa, anh ngủ say dưới tác dụng thuốc an thần.

Hốt hoảng ngắn ngủi, anh nhớ lại chuyện từng xảy ra tại khách sạn.

Đêm đó Đoạn Dịch thấy Trương Trác ở bữa tiệc, thờ ơ với đề nghị hợp tác của hắn ta. Trở lại phòng làm việc một lúc, Đoạn Dịch nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở cửa phòng, anh thấy Trâu Bình.

Trâu Bình là người do Trương Trác giới thiệu tới.

Trương Trác nghe tin đồn, cho rằng Đoạn Dịch thích chơi trai trẻ tuổi.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì...

Đoạn Dịch nhớ, sau đó anh bảo Trương Trác vào phòng phụ mà ngủ, còn mình châm điếu thuốc làm việc đến hơn nửa đêm mới ngủ.

Buổi sáng anh bị... Bị Minh Thiên tên là Lâm Nhạc Xuyên liên hoàn Call đánh thức.

Sau đó nữa, anh buồn ngủ mang cái đầu ổ gà đi mở cửa, thấy Minh Thiên.

Thời tiết âm u, ngày đó ánh mắt Minh Thiên cất giấu mây mù, tựa như cất giấu một bí mật sâu nặng.

Cuối cùng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Anh, Minh Thiên, Trâu Bình ngồi trên cùng chiếc xe.

Trên cầu lớn Trường Giang, cùng cầu lớn hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Từng hình ảnh quá khứ phát ngược trong giấc mơ Đoạn Dịch.

Tro bụi từ bốn phương tám hướng bay ngược về, hình thành một cây cầu Trường Giang.

Hàng trăm hàng ngàn chiếc ô tô trở lại, ánh bình minh chìm xuống, một lần nữa chuyển sang đêm tối.

Thời gian tiếp tục trôi đi...

Đoạn Dịch nhìn thấy mình thông báo tuyển dụng tại đại học, dốc hết sức thổi phồng công ty mình, ba hoa chích choè để thu hút một số nhân tài đến công ty.

Lúc ấy anh không nghĩ, sẽ có một người xem đi xem lại đoạn video này trong khoảng thời gian rất dài.

Thời gian lùi lại.

Đoạn Dịch nhìn thấy mình ngồi trong nhà ăn mì gói cùng đồ ăn anh rể anh họ mang tới.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, máy tính bỗng có thông báo.

Đó là tín hiệu cầu cứu đặc biệt...

Thời gian quay ngược đến khi nào?

Anh ra đời từ cơ thể mẹ, phát ra tiếng khóc nỉ non, tuyến thời gian được thiết lập lại có còn giống trước đây hay không?

Sáng sớm, Đoạn Dịch tỉnh lại.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, tình trạng choáng đầu giảm bớt rất nhiều.

Tắm sơ một cái, anh cầm lấy di động, gọi cuộc điện thoại.

Đây là số điện thoại đội trưởng hồi xưa anh tham gia quân ngũ. Người ấy chưa từng đổi số, Đoạn Dịch vẫn nhớ.

Hiện tại đội trưởng đã lâu không gặp. Đoạn Dịch kết nối điện thoại, mở miệng nói: "Là tôi, Đoạn Dịch."

Đầu bên kia điện thoại rõ ràng là giọng đội trưởng, nhưng thanh âm tràn ngập kinh ngạc. "Đoạn Dịch? Ai vậy? Không quen, sao cậu có số điện thoại của tôi?"

"Không có gì... nhầm số, tôi... Tôi cúp máy. Tạm biệt."

Cúp điện thoại, Đoạn Dịch đỡ trán ngồi xuống, chưa rõ lắm về tình huống hiện tại.

Ở thế giới hiện tại, Tiết Cảnh không còn. Nên Đoạn Dịch chưa từng bị phản bội.

Anh chưa từng bị phản bội, nên không vào quân đội.

Như vậy trong hai năm tòng quân, anh đã làm gì nhỉ?

Xem sắc trời ngoài cửa sổ, mây đen giăng đầy, không khí ẩm ướt lại oi bức.

Chuyện tới hiện giờ, Đoạn Dịch phát hiện có rất nhiều chuyện xảy ra biến hóa.

Nhưng thời tiết sáng hôm nay, cực kỳ giống ký ức ngày ấy.

Sáng sớm hôm ấy anh mở cửa, gặp Minh Thiên.

Lần này thì sao?

Xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn về phía bầu trời, Đoạn Dịch ngơ ngẩn một lát thì nghe thấy ba tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa đều đều, như là... Như là thói quen của Minh Thiên.

Đôi tay nắm thành quyền buông ra, Đoạn Dịch đứng dậy.

Lúc này anh không còn sợ hãi.

Anh không sợ thất vọng, không sợ hy vọng hóa thành bọt nước.

Anh cần phải tự tay mở cánh cửa đó ra, tận mắt nhìn thấy người anh chờ mong nhất xuất hiện.

Mặc kệ hiện tại là hiện thực, hay giấc mơ.

Anh chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Thiên của mình.

Đoạn Dịch đi tới trước cửa phòng khách sạn.

Tay cầm then cửa, không có nửa sự do dự, anh kéo cửa phòng.

Ngoài cửa, chàng thanh niên có vóc dáng cao dài lập tức nhìn vào phòng.

Đoạn Dịch giương mắt nhìn, thấy đôi mắt không mây như sương mù, mà chứa đầy ý cười như mùa xuân ấm áp.

Là Minh Thiên.

Là Minh Thiên của anh.

Đưa Đoạn Dịch một sấp văn kiện, Minh Thiên cười nói: "Đoạn tổng, ký tên đi. Lát nữa anh tiếp tục tham gia hoạt động, tôi đem hợp đồng đi gửi."

"Buổi chiều thì sao?" Đoạn Dịch nhìn thật sâu vào mắt hắn, hỏi, "Lịch trình buổi chiều thế nào?"

"Buổi chiều họp hội đồng quản trị." Minh Thiên nói, "Em sẽ đón anh về công ty."

"Ồ, lần này và lần trước không giống nhau, buổi chiều mới mở họp hội đồng quản trị đúng không..." Đoạn Dịch ẩn ý nhìn hắn, hỏi tiếp, "Lần này còn đi cầu Trường Giang không?"

"Vâng. Đi." Minh Thiên vươn tay, nhẹ nhàng đè bả vai Đoạn Dịch, kéo anh vào trong ngực, "Lịch trình hôm nay của anh là, buổi sáng tham gia hai sự kiện, em đưa anh về nội thành ăn cơm, tham gia hội đồng quản trị. Buổi chiều họp, buổi tối đưa anh đi ăn cơm, cuối cùng... Cuối cùng em đưa anh về nhà."

"Là đưa tôi về nhà, hay chúng ta cùng nhau về nhà?" Giọng Đoạn Dịch bỗng nhiên khản đặc.

Sau đó anh thấy Minh Thiên kề sát bên tai, dùng ngữ khí trịnh trọng nói: "Cùng nhau về nhà. Anh Tiểu Dịch, khi thời gian chồng lên, em sẽ tìm được anh, anh cũng sẽ tìm được em."

"Chúng ta sẽ cùng nhau về nhà."

(Kết thúc chính truyện, các chi tiết chưa được giải thích sẽ nằm ở ngoại truyện)

- --

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv